Xuyên Sách: Vô Tình Công Lược Điên Phê Vai Ác

Hưng Phấn Đến C...

Lệ Hảo Đa Trấp

2024-10-08 02:56:09

Mặc Huyền im lặng hồi lâu.

Bên tai vẫn văng vẳng thanh âm trong trẻo như chuông bạc của nàng, đôi mắt đỏ ửng ướt át kia cách lớp lụa trắng nhìn thẳng vào hắn.

Lụa trắng đối với hắn chẳng khác nào thùng rỗng kêu to, hắn thấy rõ hàng mi dài trước mắt nàng in bóng mờ, con ngươi đen láy phản chiếu ánh sáng dạ minh châu.

Rõ ràng cùng là một đôi mắt, nhưng trước kia tràn đầy chán ghét, giờ phút này hắn lại chẳng thấy mảy may chút tà niệm nào, chỉ có chút ngượng ngùng, trong veo đến cực hạn.

Khiến người ta muốn làm bẩn nó.

Hay là đào ra bảo bối bên trong cũng là ý hay.

Mặc Huyền bỗng bật cười, tiếng cười từ cổ họng khàn khàn, nhuốm màu dục vọng, nghe thật lười biếng lưu luyến.

Tang Nhược thấy tai mình như bị lông vũ gãi, ngứa ngáy lan vào tim, khiến nàng bối rối.

Khuôn mặt vô cùng tuấn tú của tiểu quan lại càng khiến nàng thêm thẹn thùng.

Dù đọc bao nhiêu sách vở, nghiêm túc xem nam nhân hành sự cũng là lần đầu, huống chi đối phương còn là một mỹ nam tử, tim nàng đập nhanh, xấu hổ cũng là lẽ thường.

Nàng khẽ thở ra, giọng nói có chút rụt rè: "Bây giờ ngươi có thể bắt đầu rồi."

"Được." Hắn ngồi xuống bên giường, giọng nói ôn nhu: "Nàng rất lợi hại."

Tang Nhược bị lời khen không đầu không đuôi này làm cho bối rối, đang muốn hỏi hắn nàng lợi hại chỗ nào, liền thấy hắn vươn đôi tay đẹp đẽ, vén áo bào lên.

(adsbygoogle = window.adsbygoogle || []).push({});


Nàng vô thức nhìn sang, hắn đã nhanh chóng cởi dây buộc quần, ngón tay thon dài nắm lấy mép quần lót, từ từ kéo xuống.

Nàng khẩn trương nín thở, trong tầm mắt hiện ra làn da trắng lạnh, hai bên hông thon gọn, đường cong tuyệt mỹ, phía trên lờ mờ thấy được cơ bụng rắn chắc, phía dưới, đám lông tơ đã lộ ra hơn nửa.

Tay cầm chăn vô thức siết chặt, Tang Nhược cảm thấy nhịp tim bắt đầu loạn nhịp.

Bỗng nhiên, quần bị kéo xuống, một cây gậy thịt to lớn hiện ra, thân cột màu thịt lắc lư, gân xanh quanh thân gậy cùng quy đầu tròn trịa khiến nó trông không đến nỗi xấu xí, nhưng vẫn không che giấu được vẻ thô to đáng sợ.

Con ngươi Tang Nhược co rút, tim như ngừng đập một nhịp, sau đó càng lúc càng dồn dập, như muốn nhảy ra khỏi cổ họng.

Thứ này... Tối qua ở bên trong thân thể nàng?! Lớn như vậy, vậy mà nàng không thấy đau!

Mặc dù thấy không thích hợp, nhưng phản ứng đầu tiên của nàng lại là thán phục thiên phú dị bẩm của bản thân.

Phản ứng thứ hai là nghĩ cách nói sang chuyện khác, cứ nhìn chằm chằm như vậy, tim nàng chịu không nổi.

"Vừa rồi ngươi nói ta lợi hại, là có ý gì?" Nàng cố gắng dời mắt lên mặt hắn, nhưng dù là nhìn hàm dưới góc cạnh, đôi môi mỏng, hay sống mũi cao thẳng,  dư quang vẫn bị động tác của hắn hấp dẫn.

Ngón tay thon dài nắm lấy dương vật, Mặc Huyền cười khàn khàn, đầu lưỡi liếm môi: "Ta chưa từng làm như vậy..."

Hắn cho tới bây giờ đều chỉ hưng phấn muốn giết người, đây là lần đầu tiên bởi vì một ánh mắt mà cứng rắn.

"Hô..." Hắn thở dốc, nụ cười bên môi lúc ẩn lúc hiện, thanh âm kích động run rẩy: "Ta nhất định, nhất định phải ở bên cạnh nàng."

Hắn có dự cảm, đây chính là điều thú vị nhất đời hắn.

Bạn đang đọc truyện trên: DocTruyen.Pro

Nhận xét của độc giả về truyện Xuyên Sách: Vô Tình Công Lược Điên Phê Vai Ác

Số ký tự: 0