Xuyên Sách: Vô Tình Công Lược Điên Phê Vai Ác

Dạy Hắn

Lệ Hảo Đa Trấp

2024-10-08 02:56:09

"Chẳng phải ngươi nói đã tổn thương căn bản sao?" Tang Nhược rụt tay về, trên mặt có chút ửng đỏ: "Ta sợ ngươi không xuất ra được nồng tinh, trước tiên phải kiểm tra hàng rồi mới quyết định có giữ ngươi lại hay không."

Dù cho có một nam nhân bằng lòng vì nàng mà giữ bí mật, nhưng điều kiện tiên quyết là công năng nam tính phải còn hoạt động bình thường.

Mặc Huyền hít sâu vài hơi, đôi mắt ẩn dưới lớp lụa trắng hơi híp lại, mang theo sát khí nhìn về phía dị hồn kia, lòng bàn tay ngưng tụ linh lực.

Trong phòng như có luồng gió lạnh thổi qua, Tang Nhược nhìn cửa sổ đang khép hờ cuối giường, lặng lẽ cuộn chặt chăn. Nhìn bộ dáng khó xử của tiểu quan nhân, nàng dịch người ra sau, tự nhận là tri kỷ nói: "Ta quay lưng lại, ngươi cứ tự nhiên phát huy, bắn vào chén cho ta xem là được."

Mặc Huyền nhìn mặt nàng càng lúc càng đỏ, khẽ nhướng mày, linh lực trong lòng bàn tay tan biến, khóe môi cong lên mang theo chút tà ác.

"Làm thế nào bắn ra? Phát huy như thế nào? Hay là Tang cô nương dạy ta một chút?"

Tang Nhược kinh ngạc quay đầu lại, nhìn thấy gò má ửng đỏ của hắn, nhịn không được "Hả?" một tiếng: "Ta dạy ngươi? Chuyện này ngươi phải quen thuộc hơn ta chứ!"

Tiểu quan lộ ra nụ cười yếu ớt, tựa hồ có chút ngượng ngùng: "Ta là tiểu quan mới, đêm qua mới là lần đầu tiên, làm sao mà quen thuộc được? Hơn nữa Nam Phong quán chỉ dạy chúng ta cách hầu hạ khách nhân, chưa từng dạy cách xử lý bản thân... Nghe ngữ khí của cô nương hình như rất am hiểu, chắc hẳn là đọc nhiều sách vở, so với ta lợi hại hơn nhiều, chi bằng cô nương tới đây."

Hắn đứng dậy, giả vờ cởi đai lưng, vừa nói vừa tiến về phía trước: "Ngươi lại đây, làm ta bắn ra, xem thử ta có thể xuất ra tinh hoa nồng đậm hay không."

Mặc Huyền vốn chỉ muốn nhìn bộ dáng thẹn thùng lúng túng của nàng, lại quên mất đêm qua nàng đã thẹn thùng thúc giục hắn nhanh lên như thế nào, thế cho nên vừa giả vờ cởi đai lưng, nàng liền buông một câu "Vậy được, ngươi lên giường đi, ta giúp ngươi", tay run lên, đai lưng màu trắng buộc áo bào liền tuột ra, rơi xuống bên giường.

... Hay là giết nàng luôn đi, cùng lắm thì lại tìm niềm vui mới.

Không khí trong phòng như đông cứng lại, sát khí trong mắt Mặc Huyền gần như ngưng tụ thành thực thể, hận không thể ngay lập tức xé rách lớp lụa trắng, dùng ánh mắt thiêu đốt nàng thành tro bụi.

Tang Nhược chỉ cảm thấy hàn ý trên người càng thêm nặng nề, trên cánh tay nổi lên một lớp da gà, nàng rùng mình một cái, rụt người vào trong chăn, ngay cả đầu cũng không muốn lộ ra, chỉ thò ra một cánh tay trắng nõn nhỏ nhắn, bàn tay khéo léo vẫy vẫy về phía hắn.

(adsbygoogle = window.adsbygoogle || []).push({});


Nhớ tới việc hắn không nhìn thấy, nàng cười khan một tiếng: "Ta chuẩn bị xong rồi, ngươi xong chưa."

Chuẩn bị xong rồi?

Nhìn hình ảnh quỷ dị trên giường, Mặc Huyền thật bội phục sự chuẩn bị của nàng.

Ngoại trừ người mù, có nam nhân bình thường nào nhìn thấy một bàn tay trắng nõn thò ra từ trong chăn mà có thể chuẩn bị được chứ?

Hắn nhắm mắt hít sâu một hơi, sát khí chuyển thành im lặng, thở ra một hơi thật dài.

Loại đầu óc này cũng thật hiếm có... Thôi, lại tha cho nàng một lần vậy.

Hắn mở mắt ra, xoay người nhặt đai lưng lên: "Hay là thôi, thân thể cô nương hôm nay mệt mỏi, vẫn là để ta tự mình giải quyết vậy."

"À, vậy ngươi chờ một chút."

Tang Nhược rụt tay về, sau đó lại lộn xộn trong chăn một hồi, thò đầu ra từ trong chăn, đôi mắt vẫn còn ướt át.

Nàng trừng mắt, cái mũi nhỏ nhắn hếch lên, hít hai hơi mới nói: "Được rồi, ngươi lại đây đi."

Hoặc là tự mình ra tay, hoặc là nghiêm túc giám sát, chuyện liên quan đến tính mạng nàng cũng không dám sơ suất.

Dù sao tiểu quan cũng không nhìn thấy, nàng liếm môi, vùi mặt vào chăn, ồm ồm: "Mị Yêu phát tình bốn canh giờ, sau bốn canh giờ không có nồng tinh sẽ chết. Tìm địa điểm cùng thời gian đột phát ngoài ý muốn, ngươi chỉ có một canh giờ... Làm đi, ta nghe nói nam nhân tự mình động thủ sẽ bắn nhanh hơn, nên ta cho ngươi nửa canh giờ, trong vòng nửa canh giờ mà xong coi như ngươi qua ải."

Nàng cong mắt, bên môi thoáng nét ngượng ngùng: "Bây giờ, bắt đầu tính giờ."

Bạn đang đọc truyện trên: DocTruyen.Pro

Nhận xét của độc giả về truyện Xuyên Sách: Vô Tình Công Lược Điên Phê Vai Ác

Số ký tự: 0