Xuyên Sách: Yêu Đương Trong Chương Trình Giải Trí Về Ly Hôn

Chương 61

2025-02-13 02:00:04

Thật may mắn khi các khách mời vẫn còn mấy cây nến nhận được từ lúc bắt đầu. Khi nhận ra nơi tập hợp có đèn, vì không tiện cầm nến trong lúc nghỉ ngơi nên họ cũng đặt hết lên bàn cả. Đến khi kịp nhận ra là cần đi lấy nến, trước mặt họ chợt có một cơn gió lạnh rùng mình thổi lên.
Các khách mời: “!!!”
Một loạt nến ngay ngắn thẳng hàng ngay lập tức bị gió thổi tắt.
[Sự cố xảy ra quá bất ngờ, nó làm cho tôi dở khóc dở cười!]
[Chắc là thấy mọi người đều nghỉ ngơi đủ rồi nên bắt đầu giở trò đấy!]
[Rốt cuộc là Nại Nại đang bị nhốt ở đâu thế? Sao đến bây giờ rồi mà vẫn chưa ai tìm thấy cô ấy vậy?]
Trên đời này không có chuyện nào tồi tệ hơn so với việc vừa có một chút hy vọng đã bị dập tắt. Càng tệ hơn nữa là mọi người chợt thấy tầm mắt tối sầm lại, tinh thần của họ lập tức sụp đổ.
Sầm Lâm Vũ: “Ê-kíp chương trình có cần phải tệ bạc đến mức này không?”
Nguyễn Ti Anh: “Không có ánh sáng thì chúng tôi biết đi đường nào bây giờ?”
Từ Giai Mạn: “Không thể chừa lại đường sống cho nhau à? Sau này nhìn mặt nhau cho đỡ ngại chứ nhỉ?”
Ngay khi các khách mời đang rầu rĩ không biết làm sao cho phải, Hình Sâm bình thản ngồi xổm xuống. Anh lấy ra một ngọn nến may vẫn còn ở phía sau chân ghế mà mình vừa mới ngồi. Anh đã tiện tay để ngọn nến này ở đây trong lúc vừa mới đến chỗ tập hợp, cũng là để dự phòng cho trường hợp bất trắc xảy ra, không ngờ đúng là trở thành tia sáng cuối cùng thật.
Cư dân mạng: “???”
Ê-kíp chương trình: “???”
Các khách mời: “!!!”
[Tôi cảm thấy mình mất trí nhớ rồi, Hình Sâm giấu nến ở đó từ lúc nào vậy nhỉ?]
[Không hổ là chủ tịch của tập đoàn Tinh Ngu, làm việc gì cũng vô cùng đáng tin cậy!]
[Ha ha ha, chắc là ê-kíp chương trình cũng không ngờ được rằng thế mà có người vẫn còn giấu con át chủ bài như vậy đâu nhỉ!] 
Khi các khách mời nhìn thấy Hình Sâm lấy ra ngọn nến như thể vừa làm ảo thuật, vẻ mặt kia của họ đúng là không khác gì vừa nhìn thấy Chúa cứu thế, phấn khích đến nỗi chỉ muốn vỗ một tràng pháo tay chúc mừng. Để tránh cho ê-kíp chương trình lại tranh thủ cơ hội ra đòn hiểm gì, các khách mời cũng không vội vàng đi thắp nến mà quyết định đặt cây nến này ở giữa mọi người trước, cẩn thận trông chừng.
Mọi người chậm rãi tụ lại gần nhau hơn, Hình Sâm cũng đưa cây nến ra. Anh đứng ở mép ngoài cùng, chuẩn bị lần lượt đưa nến cho các khách mời và giúp họ thắp lại lửa.
Thế nhưng tuy ý tưởng rất hoàn hảo, nhưng Hình Sâm còn chưa kịp làm gì thì đã nhìn thấy bức tường phía sau Từ Giai Mạn đang chậm rãi mở ra…
Lúc này Kiều Nại đã nghe được rõ ràng chính xác giọng nói của các khách mời còn lại. Tuy rằng thanh âm rất nhỏ nhưng đúng là cô đã nghe được. Cô lập tức đập cửa thật mạnh và gọi tên mọi người với hy vọng sẽ thu hút sự chú ý của họ, nhưng bởi vì cách âm quá tốt nên nghe tiếng rất nhỏ. Nếu trong trường hợp không gian im ắng thì có thể sẽ nhận ra được, nhưng các khách mời đang không ngừng nói chuyện với nhau, lại còn xảy ra biến cố mất đi ánh sáng nên cũng không ai phát hiện ra điều bất thường.
Sau khi đập cửa liên tục mà không có kết quả, Kiều Nại cũng không đập nổi nữa. Theo ánh sáng xanh từ chiếc lightstick, khán giả có thể lờ mờ nhìn thấy một bóng người mặc đồ trắng đang từ từ trượt xuống từ trên cửa, co ro lại một chỗ, vô cùng bất lực ngồi tựa vào cửa. Bình luận xem trong phòng livestream suốt từ nãy đến giờ cũng không biết tình hình bên ngoài ra sao, họ cũng không khỏi cảm thấy xót xa.
[Sao mọi người vẫn chưa đến vậy? Tôi sốt ruột quá!]
[Khoan đã, Kiều Nại gõ cửa là bởi vì các khách mời đang ở bên ngoài hả?]
[Đậu má? Cách âm này ngột ngạt quá! Hoàn toàn không nhìn ra được gì cả!]
[Hu hu hu! Ôm cục cưng Nại Nại một cái! Muốn nhốt đạo diễn vào đấy trải nghiệm thử luôn quá!]
Sự oán giận của khán giả có thể đã phát huy tác dụng, hoặc là ê-kíp chương trình cảm thấy thời cơ đã đến, Kiều Nại đột nhiên cảm thấy cánh cửa cô dựa vào rung động một chút rồi từ từ mở ra sang bên trái. Kiều Nại lập tức tỉnh táo cả người, cô có thể ra ngoài rồi! Cô lại có thể ra ngoài rồi! Cô thậm chí quên mất cả cái lightstick dưới chân, lúc này Kiều Nại chỉ muốn nhìn thấy thế giới bên ngoài ngay tức khắc!
Để đảm bảo an toàn, Kiều Nại không lao ra ngoài ngay khi cửa mới được một nửa, mà kiên nhẫn đợi cửa hoàn toàn mở ra. Cô chớp đôi mắt to sáng long lanh và háo hức nhìn về phía sau cánh cửa, lần lượt thấy Nguyễn Ti Anh, Triệu An Kha, Từ Giai Mạn, Sầm Lâm Vũ, và cả Hình Sâm nữa!
Nhưng mà Kiều Nại nhanh chóng nhận ra một vấn đề: Hình như mọi người đang căng thẳng nhìn chằm chằm vào một cái gì đó, hoàn toàn không biết đến sự xuất hiện của cô. Trong tình hình này, nếu cô bất ngờ lên tiếng thì liệu có thể khiến mọi người giật mình không?
[A a a! Gặp mặt rồi! Gặp mặt rồi!]
[Cuối cùng cũng gặp mặt rồi! Nại Nại có đồng đội rồi!]
[Nhìn Kiều Nại vừa muốn nói chuyện rồi lại không dám vội vàng lên tiếng, đáng yêu đến mức tôi rung động!]
Kiều Nại rời khỏi căn phòng tối và ngay lập tức bước vào trong ống kính ban đêm. Các khách mời khác không kịp chú ý, nhưng khán giả trong phòng livestream thì thấy rõ mồn một.
[Trời ơi! Có có có ma kìa! Nhìn thì có vẻ ngơ ngác!]
[Đây có phải là BOSS của chỗ an toàn không? Thực ra cũng dễ thương đấy!]
[Có cái gì đó sai sai? Sao tôi lại thấy quen quen thế này!]
Lúc này Từ Giai Mạn chợt cảm thấy phía sau lưng mình lành lạnh, nhưng cô ấy vẫn không nhận thấy điều gì bất thường mà chỉ tập trung vào việc bảo vệ ngọn lửa. Thế nhưng Nguyễn Ti Anh đứng bên cạnh và đang hơi nghiêng người lại có chút nghi ngờ nhìn về phía sau, ngay lập tức hoảng sợ tới nỗi đứng chết trân!
Ngay sau đó, xuất phát từ tâm lý muốn bảo vệ Từ Giai Mạn, Nguyễn Ti Anh không hề nghĩ ngợi mà vung tay ra và không thể kìm được la lên: “A a a! Tránh xa chúng tôi ra!”
Kiều Nại còn đang rất vui khi Nguyễn Ti Anh nhận ra mình, đang định vẫy tay chào thì chợt thấy Nguyễn Ti Anh đã “cực kỳ kích động” ra tay mạnh bạo, hoàn toàn không kịp phản ứng.
Trong lúc nước sôi lửa bỏng thì Hình Sâm đột nhiên hành động. Anh quyết đoán bước lên và ôm Kiều Nại vào lòng, nắm tay của Nguyễn Ti Anh cũng theo đó rơi vào lưng Hình Sâm. Sau đó Nguyễn Ti Anh mới phát hiện mình đã đánh nhầm người và cũng cảm thấy hơi hoang mang.
Nói cho cùng thì thật sự không thể trách ai cả. Kiều Nại không nhận ra không gian xung quanh mình tối đến mức nào, khiến cho Nguyễn Ti Anh hoàn toàn không thể nhìn rõ, chỉ thấy một người mặc đồ trắng và đội mũ trắng nên mới lập tức chuyển sang chế độ phòng vệ chính đáng.
Tuy rằng việc đánh người là không đúng nhưng thực sự trong tình huống nguy cấp thì khó mà nghĩ được điều gì khác. Ngay cả khán giả xem qua ống kính ban đêm cũng không thể nhận ra Kiều Nại ngay lập tức, thậm chí nhiều người còn thắc mắc tại sao Hình Sâm lại đi bảo vệ một NPC*?
*NPC là viết tắt của từ non-player character, là các nhân vật xuất hiện trong các trò chơi (nhưng không phải người chơi). NPC thường sẽ có tương tác ít hoặc nhiều với người chơi.
Thế nhưng Kiều Nại được Hình Sâm ôm vào lòng thì lại hơi ngơ ngác một chút. Cô chôn trong lòng anh vào cọ cọ đầu mình vào ngực Hình Sâm, khuôn mặt nhỏ nhắn đáng yêu ngước lên. Cô chớp mắt nhìn Hình Sâm, mơ hồ cảm thấy chiếc mũ tam giác trên đầu mình bị ai đó sờ nhẹ một chút.
Khi chắc chắn Kiều Nại không bị làm sao, Hình Sâm cũng nhìn thấy cây lightstick bên cạnh chân cô. Anh nhặt nó lên rồi chiếu sáng khuôn mặt của Kiều Nại, lúc này mọi người mới nhìn rõ, hóa ra “con ma trắng” lại là Kiều Nại!
Cư dân mạng: ??? Thế này cũng được à?
Một bát cơm chó bấtt ngờ đổ ụp vào mặt :)
[Hình Sâm có thể nhận ra Kiều Nại trong tình huống này luôn hả!?]
[Nếu bảo hai người này không có gì thì còn lâu tôi mới tin!]
[Hóa ra cái câu “cho dù em biến thành thế nào thì tôi đều có thể nhận ra” là thật!]
Nguyễn Ti Anh nhanh chóng xin lỗi: “Nại Nại, em có bị thương không? Xin lỗi, lúc nãy chị căng thẳng quá nên không nhìn rõ.”
Kiều Nại cũng nhận ra mình đã quên chứng minh danh tính nên hơi xấu hổ nói: “Xin lỗi, em nhìn thấy mọi người nên hơi kích động, quên mất không mang lightstick.”
Từ Giai Mạn cười nói: “Không sao không sao, đừng sợ, mọi người tập trung lại được là tốt rồi!”
Sầm Lâm Vũ lại chú ý sang chuyện khác: “Kiều Nại, vừa rồi cô vẫn ở đây sao?”
Kiều Nại gật đầu: “Tôi tháo bịt mắt ra là đã ở đây rồi.”
Sầm Lâm Vũ tò mò nhận lấy lightstick rồi đi một vòng quanh căn phòng, cảm thấy nơi này tuy có vẻ an toàn nhưng ở lâu trông cũng khá khủng bố, rồi nhìn thấy trang phục của Kiều Nại thì lập tức hiểu ra.
Sầm Lâm Vũ: “Cô bị bắt rồi phản bội đúng không? Cô phản bội tập thể à? Cô thay đổi rồi!”
Kiều Nại ngơ ngác nghiêng đầu: “… Hả?”
Sầm Lâm Vũ đang định cười đắc ý thì bị Từ Giai Mạn đấm nhẹ một cái: “Anh lại khôn quá cơ!” 

Bạn đang đọc truyện trên: DocTruyen.Pro

Nhận xét của độc giả về truyện Xuyên Sách: Yêu Đương Trong Chương Trình Giải Trí Về Ly Hôn

Số ký tự: 0