Xuyên Sách: Yêu Đương Trong Chương Trình Giải Trí Về Ly Hôn
Chương 62
2025-02-13 02:00:04
Ai cũng biết “khôn” tức là đang khen một người nào đó khôn khéo lanh lợi, nhưng nghệ thuật ẩn dụ thêm chữ “lại” vào khiến hàm nghĩa câu lập tức thay đổi, Sầm Lâm Vũ nhanh chóng ỉu xìu.
Triệu An Kha cũng tranh thủ đến gần Nguyễn Ti Anh, nhẹ nhàng an ủi: “Đừng sợ, em quá căng thẳng rồi, không có gì đâu.”
Nguyễn Ti Anh dựa vào Triệu An Kha làm nũng: “Tôi không cố ý đâu.”
Triệu An Kha chạm nhẹ vào trán Triệu An Kha: “Tôi biết.”
Chỉ một lát, mùi “thức ăn cho chó” đã tràn đầy trong chỗ tập hợp.
Hình Sâm nhìn hai cặp khách mời khác nói chuyện cư xử với nhau, anh cũng lén nắm lấy tay Kiều Nại. Kiều Nại cảm thấy có người nắm tay mình thì tò mò ngẩng đầu lên nhìn, phát hiện Hình Sâm không nhìn về phía mình nên cũng không nhìn nữa, nhưng hai bàn tay vẫn không buông ra.
[Các người sợ chúng tôi đói quá hả! Sao mà cứ liên tục đổ thức ăn cho chó lên đầu chúng tôi thế!]
[Chỉ có mỗi Mạn Mạn là trị được Vũ Vũ thôi! Kha Kha cưng chiều Anh Anh quá đi! Sâm Sâm cũng tranh thủ cơ hội nắm tay Nại Nại]
[Đủ rồi đủ rồi! Đừng cho ăn thêm nữa! Chẳng lẽ mạng sống của dân FA thì không phải là mạng à! Nếu để tôi ăn no tới chết thì mấy người đều là tội nhân!]
Sau một hồi trò chuyện, các khách mời cũng đã đoàn kết thành một khối, quyết định cùng nhau hành động. Họ đứng thành một hàng, người đứng đầu là Triệu An Kha, phía sau là Nguyễn Ti Anh. Sầm Lâm Vũ và Từ Giai Mạn đứng ở vị trí giữa, Kiều Nại theo ngay sau đó còn Hình Sâm đứng cuối cùng. Họ đi thành từng cặp, ngoài Kiều Nại cầm lightstick trong tay ra thì những người khác đều cầm nến.
Hình Sâm đưa bản đồ mạng nhện cho Triệu An Kha, người đang đứng đầu. Có lẽ là vì phải tránh những người bảo vệ nên các khách mời không kiếm được manh mối này. Mặc dù có bản đồ sẽ thuận tiện hơn nhiều, nhưng các con đường thực sự quá phức tạp nên các khách mời cứ đi vòng vòng quanh một chỗ mà không tiến lên được.
Lightstick của Kiều Nại chiếu qua bức tường, thấy một biểu tượng đầu lâu xương chéo màu đỏ quen thuộc: “Chúng ta đã tới nơi này rồi đúng không?”
Hình Sâm cũng nhìn kĩ: “Đúng là đã tới.”
Mấy người phía trước cũng nghe thấy thì bèn dừng lại, mọi người tụ lại cùng nghiên cứu bản đồ.
Triệu An Kha: “Chính là con đường này, tôi chắc chắn là mình không đi sai.”
Khi chọn người dẫn đầu thì Triệu An Kha đã tự ứng cử, nói rằng khả năng định hướng của anh ấy rất tốt. Mà anh ấy cũng là người thứ hai đến được điểm tập hợp khi không có bản đồ trong tay. Hình Sâm cảm thấy nếu anh ấy nói không đi sai thì độ tin cậy vẫn rất cao.
Có lẽ do việc Kiều Nại bị nhốt trong cánh cửa ẩn khiến các khách mời dần dần nhận ra vấn đề. Họ bắt đầu gõ gõ đập đập vào các bức tường xung quanh, quả nhiên phát hiện có những chỗ là rỗng, có lẽ lộ trình đã bí mật bị sửa đổi.
[Ôi, ê-kíp chương trình này đúng là đầu tư lớn thật!]
[Cảm giác như mê cung kinh dị này có rất nhiều cơ quan ẩn!]
[Chắc không đến mức tận khi trời sáng, các khách mời vẫn chưa ra ngoài đâu nhỉ!]
Chẳng mấy chốc sau một hồi khám phá, các khách mời lại phát hiện một cánh cửa ẩn giấu khác. Khi mở ra thì trông thấy bên trong có một cái giường, một bộ bàn ghế và một cuốn sổ tay quen thuộc trên bàn. Triệu An Kha là người đầu tiên đi đến, cầm cuốn sổ tay lên.
Từ Giai Mạn dùng tay trái nắm lấy Sầm Lâm Vũ dẫn vào, tay phải nắm lấy Nguyễn Ti Anh, có thể gọi là một kéo hai hết sức nỗ lực, từ từ bước vào bên trong. Kiều Nại đi phía sau vừa định bước vào theo thì đã bị Hình Sâm ôm lại.
Kiều Nại ngẩn ngơ ngước nhìn lên, Hình Sâm dùng ngón trỏ đặt lên môi, ra dấu “suỵt” tỏ vẻ im lặng.
[Ôi trời? Có phải phía trước chuẩn bị có điều gì đáng sợ không?]
[Trong cái phòng này có ma không thế!]
[Đừng vào nữa á á á!]
Hình Sâm nghĩ đến cái tủ chứa manh mối trong phòng mình đã đi qua, lại nhìn lại căn phòng có manh mối trước mắt. Trực giác nhắc nhở anh rằng trong đây chắc chắn cũng có NPC, nhưng anh không thể liều lĩnh đánh động, nếu không mọi người loạn thành một nùi thì sẽ không ổn.
Hình Sâm bình tĩnh đề nghị: “Chúng ta ra ngoài xem sao?”
Triệu An Kha đáp: “Được.”
Là người dẫn đầu trước nhất, Triệu An Kha hoàn toàn chẳng gặp phải sự cố gì cả, bình an đi từ trong ra ngoài, cũng khiến cho bình luận đều thở phào nhẹ nhõm. Nhưng không ai ngờ được rằng, mấy ông bảo vệ lại chọn mục tiêu dễ ăn hơn!
Đúng lúc này, Sầm Lâm Vũ có chút đau đầu nói: “Giai Mạn, em đi cẩn thận một chút đi, đừng giẫm lên chân tôi vậy.”
Từ Giai Mạn: “Tôi có giẫm lên chân anh đâu.”
Sầm Lâm Vũ: “……?”
Nguyễn Ti Anh: “Á á á! Có người sờ chân tôi!”
Hình Sâm vội vàng dẫn Kiều Nại đi ra khỏi cửa. Nguyễn Ti Anh nhảy ra ngoài rất nhanh như một con nai con, thành công thoát khỏi nguy hiểm. Còn Từ Giai Mạn cũng định chạy đi nhưng lại bị Sầm Lâm Vũ giữ lại.
Sầm Lâm Vũ: “Giai Mạn! Chân tôi không cử động được!”
Từ Giai Mạn lắc lắc cây nến xuống dưới chân anh ấy một chút, Sầm Lâm Vũ lập tức lấy lại được tự do.
Cùng lúc đó, một người bảo vệ cầm chùy gai cũng từ dưới giường chui ra. Sầm Lâm Vũ thấy vậy thì lập tức quay đầu bỏ chạy và cũng tiện tay đóng cửa lại.
Sầm Lâm Vũ hoảng sợ nói: “Ôi tôi sợ suýt chết, tôi sợ suýt chết! Giai Mạn, may mà có em!”
Thứ đáp lại anh ấy là sự kinh ngạc tột độ của mọi người. Kiều Nại khiếp sợ đến mức lấy tay che miệng, thậm chí quên cả việc chớp mắt, những người khác cũng đều không biết nói gì.
Sầm Lâm Vũ mới nhận ra có điều không ổn: “Khoan đã? Giai Mạn đâu rồi? Giai Mạn đi đâu rồi?”
Kiều Nại tốt bụng chỉ tay vào bên trong cánh cửa.
Sầm Lâm Vũ lập tức lấy hai tay ôm đầu, mặt đầy vẻ nghi ngờ nhân sinh: Tại sao Giai Mạn lại không ra ngoài? Mà Giai Mạn ở trong lại không gọi ai giúp?
[Tôi sốc nguyên năm!]
[Vũ Vũ, anh quá giỏi rồi!]
[Anh xong đời rồi, anh sắp chết đến nơi rồi!]
Lúc này, chỉ cách một cánh cửa, Từ Giai Mạn vừa mới đứng dậy với cây nến trong tay thì thấy Sầm Lâm Vũ đã biến mất, hơn nữa cửa còn bị đóng lại! Con mẹ nó quá mức rồi đấy!
Từ Giai Mạn lập tức im lặng. Những người quen biết cô ấy đều biết ban đầu thoạt nhìn cô ấy có vẻ rất yên tĩnh, nhưng khi quen rồi họ sẽ phát hiện ra cô ấy không phải là người biết chịu đựng. Cơn tức giận của Từ Giai Mạn ngay lập tức đạt đến đỉnh điểm.
Bảo vệ cầm cái chùy gai đang chuẩn bị xông vào lập tức trở nên lúng túng, chỉ biết đứng giương mắt nhìn dưới ánh sáng từ cây nến của Từ Giai Mạn. Anh ta không phải là không muốn động đậy, mà là không dám động đậy, thực sự là sợ quá…
[Ha ha ha ha ha ha ha ha ha]
[Bảo vệ: Run bần bật.jpg]
[Đột nhiên không biết ai khổ hơn ai!]
Vài giây sau, dưới ánh nhìn chết chóc của Từ Giai Mạn, bảo vệ chậm rãi hết sức tự giác di chuyển đứng về góc tường.
Lúc này Sầm Lâm Vũ cuối cùng cũng chuẩn bị tinh thần xong xuôi, mở cửa ra, run rẩy gọi: “Giai Mạn à…”
Vừa nhìn thẳng thì anh đã trông thấy gương mặt không chút cảm xúc – vô cùng dữ tợn – của Từ Giai Mạn: “Anh vào đây cho tôi”
Sầm Lâm Vũ vừa mới bước vào, cánh cửa đã lập tức đóng sầm lại. Sầm Lâm Vũ và cả bảo vệ bên trong đều bị dọa đến mức run như cầy sấy, còn những người ngoài cửa thì cũng giật mình hồi phục lại tinh thần.
Nguyễn Ti Anh lập tức ôm chặt lấy Triệu An Kha. Triệu An Kha cũng không còn tâm trí đâu mà xem bản đồ nữa, ôm lại Nguyễn Ti Anh. Hai người trong khoảnh khắc ấy cũng không biết nên nói gì mới tốt, chỉ lặng lẽ ôm nhau.
Có vẻ như khi nhìn thấy hành động của Nguyễn Ti Anh và Triệu An Kha thì Kiều Nại cũng có hứng thú theo, quay sang hỏi Hình Sâm: “Anh có muốn ôm một cái không?”
Nghe câu hỏi này, Hình Sâm cảm thấy rất bất ngờ. Kiều Nai thực sự rất ấm áp. Nếu là người khác có thể sẽ từ chối vì ngại mình là đàn ông con trai, nhưng Hình Sâm nghĩ ôm một cái cũng có vấn đề gì đâu.
Vì vậy, ngay giây trước trong đầu khán giả vẫn còn tưởng tượng ra cảnh Hình Sâm không hề sợ bảo vệ chút nào thì ngay giây sau, Hình Sâm đã khẽ đáp “Có”, giọng điệu còn có đôi phần yếu đuối.
[????????????]
[Sâm Sâm đã thay đổi rồi! Sâm Sâm thực sự biết học hư rồi!]
[Mặc dù là Kiều Nại đề xuất ôm, nhưng tôi không tin Hình Sâm lại sợ!]
[Hu hu hu, nhưng thật sự Kiều Nai rất ấm áp! Tôi cũng muốn được ôm một cái!]
Vừa dứt lời, Kiều Nại đã mở rộng vòng tay hướng về phía Hình Sâm, ôm anh vào và nhẹ nhàng vỗ lưng anh. Hình Sâm cũng hơi cúi đầu xuống và đặt cằm lên đầu Kiều Nại, ấn cái mũ tam giác của cô xuống như mong muốn.
Kể từ khi tham gia chương trình truyền hình thực tế, Hình Sâm cũng đã học được cách thể hiện cảm xúc của mình nhiều hơn. Anh chủ động nói ra suy nghĩ của mình với một giọng điệu ôn nhu: “Nại Nại, cảm ơn em.”
Điều này khiến Kiều Nại rất vui vẻ vì mình đã giúp đỡ được người khác. Cô lập tức ôm Hình Sâm chặt hơn nữa. Cảm nhận được sự ấm áp từ vòng tay của cô, Hình Sâm không thể kìm nén được đôi môi khẽ nhếch lên, để lộ một nụ cười khẽ.
Cảnh tượng bên ngoài rất ấm áp, hoàn toàn khác biệt so với không khí bên trong căn phòng.
Vừa bước vào phòng, Sầm Lâm Vũ đã quỳ một phát đánh “thịch” xuống đất, thoạt trông có vẻ rất thành thạo, hoàn toàn không thèm quan tâm đến việc có đang ghi hình hay không. Câu nói “dưới gối của người đàn ông có vàng”* đã hoàn toàn bị ném ra khỏi đầu.
*Ý chỉ một người đàn ông thì luôn có lòng tự trọng và phẩm giá cao, không phải lúc nào cũng có thể dễ dàng quỳ gối trước mặt người khác.
Bởi vì Sầm Lâm Vũ cũng đã đặt mình vào vị trí của cô ấy để suy nghĩ và nhận ra rằng chuyện này thực sự rất nghiêm trọng. Nếu mình cứu người khác mà chỉ một chốc sau đã bị phản bội, chắc chắn anh ấy cũng sẽ rất tức giận rất phẫn nộ chứ Orz.
Từ Giai Mạn vốn đang rất tức giận, nhưng khi thấy Sầm Lâm Vũ hành động như vậy thì cơn giận của cô ấy đã giảm đi hơn hẳn. Cô ấy nhìn về phía bảo vệ đang đứng bên cạnh, bảo vệ cũng có vẻ do dự, sau đó thử đưa cái chùy gai ra. Trông thấy Từ Giai Mạn nhận lấy, anh ta mới thở phào nhẹ nhõm.
Ngay lập tức, Từ Giai Mạn đập mạnh cái chùy gai vào tường đánh “rầm” một phát khiến cho bụi bặm rơi tứ tung. Cô quát Sầm Lâm Vũ: “Anh đứng dậy ngay cho tôi!”
Sầm Lâm Vũ lập tức ngoan ngoãn thành thật đứng dậy: “Đừng tức giận mà, lúc đó tôi bị sợ quá nên ngu luôn.”
Bảo vệ đứng bên cũng phụ họa: “Tôi cũng thấy anh ấy sợ đến nỗi ngu luôn…”
Từ Giai Mạn lạnh lùng quét mắt nhìn qua, bảo vệ lập tức im lặng. Sau đó cô ấy giáo huấn họ một trận. Bởi vì bị đập mạnh vào tường nên chùy gai cũng bị rơi mất mấy cái gai, hai người cũng nhận lỗi rất nhanh và cùng nhau cúi đầu xin lỗi.
[Bảo vệ và Vũ Vũ đều có khát vọng sinh tồn rất mạnh mẽ!]
[Hai người thực sự khổ nhưng mà tôi không thể ngừng cười, ha ha ha!]
[May mà Mạn Mạn mạnh dạn đấy, nếu gặp phải người nào nhát gan mà bị bỏ lại nhưng vậy thì chắc chắn sẽ hoảng sợ ngay tại chỗ TvT]
Toàn bộ quá trình kéo dài khoảng mười mấy phút, khi cánh cửa được mở ra lần nữa thì Từ Giai Mạn cầm theo cây chùy gai đã gãy mất gai bước ra, khiến các khách mời bên ngoài đều hàng loạt ngây người . Lúc này cô ấy mới nhớ ra phải trả lại chùy gai, nhưng bảo vệ không dám nhặt, anh ta đã lùi về dưới giường từ lâu như thể đó mới là nơi an toàn nhất của anh ta.
Nguyễn Ti Anh và Triệu An Kha cũng buông nhau ra khi nghe thấy tiếng cửa mở. Nguyễn Ti Anh đi thẳng đến trước mặt Từ Giai Mạn, nắm tay cô ấy: “Chúng ta tiếp tục xuất phát thôi!”
Sầm Lâm Vũ thì đi phía sau Từ Giai Mạn, cố gắng kéo tay cô ấy nhưng bị cô ấy bực bội đẩy ra: “Anh tự chơi đi, tôi không quan tâm đến anh nữa.”
Nguyễn Ti Anh lập tức chuyển hướng nhìn sang chỗ khác để nín cười, những người khác cũng nhìn trời nhìn đất nhưng không dám nhìn hai người họ.
Cùng lúc này, Kiều Nại và Hình Sâm cũng không ôm nhau nữa. Kiều Nại đi tới nắm tay Từ Giai Mạn, còn Hình Sâm và Triệu An Kha cũng nhận được ánh mắt cầu cứu từ Sầm Lâm Vũ.
Triệu An Kha lặng lẽ lắc đầu với Sầm Lâm Vũ, ý muốn nói là không thể giúp gì thêm, việc này phải dựa vào chính anh ấy thì mới có thể xử lý. Còn Hình Sâm chỉ lạnh lùng liếc nhìn Sầm Lâm Vũ một cái, cũng không trả lời gì cả.
Có lẽ những người khác còn có thể cảm thông với Sầm Lâm Vũ, nhưng Hình Sâm hoàn toàn không hiểu được cái kiểu hành động này. Chắc là do mỗi người đều có những chỗ không giống nhau? Dù sao thì Hình Sâm vẫn nghĩ, cho dù anh hoang mang đến đâu đi nữa thì anh cũng sẽ không bao giờ bỏ rơi Kiều Nại một mình.
Triệu An Kha cũng tranh thủ đến gần Nguyễn Ti Anh, nhẹ nhàng an ủi: “Đừng sợ, em quá căng thẳng rồi, không có gì đâu.”
Nguyễn Ti Anh dựa vào Triệu An Kha làm nũng: “Tôi không cố ý đâu.”
Triệu An Kha chạm nhẹ vào trán Triệu An Kha: “Tôi biết.”
Chỉ một lát, mùi “thức ăn cho chó” đã tràn đầy trong chỗ tập hợp.
Hình Sâm nhìn hai cặp khách mời khác nói chuyện cư xử với nhau, anh cũng lén nắm lấy tay Kiều Nại. Kiều Nại cảm thấy có người nắm tay mình thì tò mò ngẩng đầu lên nhìn, phát hiện Hình Sâm không nhìn về phía mình nên cũng không nhìn nữa, nhưng hai bàn tay vẫn không buông ra.
[Các người sợ chúng tôi đói quá hả! Sao mà cứ liên tục đổ thức ăn cho chó lên đầu chúng tôi thế!]
[Chỉ có mỗi Mạn Mạn là trị được Vũ Vũ thôi! Kha Kha cưng chiều Anh Anh quá đi! Sâm Sâm cũng tranh thủ cơ hội nắm tay Nại Nại]
[Đủ rồi đủ rồi! Đừng cho ăn thêm nữa! Chẳng lẽ mạng sống của dân FA thì không phải là mạng à! Nếu để tôi ăn no tới chết thì mấy người đều là tội nhân!]
Sau một hồi trò chuyện, các khách mời cũng đã đoàn kết thành một khối, quyết định cùng nhau hành động. Họ đứng thành một hàng, người đứng đầu là Triệu An Kha, phía sau là Nguyễn Ti Anh. Sầm Lâm Vũ và Từ Giai Mạn đứng ở vị trí giữa, Kiều Nại theo ngay sau đó còn Hình Sâm đứng cuối cùng. Họ đi thành từng cặp, ngoài Kiều Nại cầm lightstick trong tay ra thì những người khác đều cầm nến.
Hình Sâm đưa bản đồ mạng nhện cho Triệu An Kha, người đang đứng đầu. Có lẽ là vì phải tránh những người bảo vệ nên các khách mời không kiếm được manh mối này. Mặc dù có bản đồ sẽ thuận tiện hơn nhiều, nhưng các con đường thực sự quá phức tạp nên các khách mời cứ đi vòng vòng quanh một chỗ mà không tiến lên được.
Lightstick của Kiều Nại chiếu qua bức tường, thấy một biểu tượng đầu lâu xương chéo màu đỏ quen thuộc: “Chúng ta đã tới nơi này rồi đúng không?”
Hình Sâm cũng nhìn kĩ: “Đúng là đã tới.”
Mấy người phía trước cũng nghe thấy thì bèn dừng lại, mọi người tụ lại cùng nghiên cứu bản đồ.
Triệu An Kha: “Chính là con đường này, tôi chắc chắn là mình không đi sai.”
Khi chọn người dẫn đầu thì Triệu An Kha đã tự ứng cử, nói rằng khả năng định hướng của anh ấy rất tốt. Mà anh ấy cũng là người thứ hai đến được điểm tập hợp khi không có bản đồ trong tay. Hình Sâm cảm thấy nếu anh ấy nói không đi sai thì độ tin cậy vẫn rất cao.
Có lẽ do việc Kiều Nại bị nhốt trong cánh cửa ẩn khiến các khách mời dần dần nhận ra vấn đề. Họ bắt đầu gõ gõ đập đập vào các bức tường xung quanh, quả nhiên phát hiện có những chỗ là rỗng, có lẽ lộ trình đã bí mật bị sửa đổi.
[Ôi, ê-kíp chương trình này đúng là đầu tư lớn thật!]
[Cảm giác như mê cung kinh dị này có rất nhiều cơ quan ẩn!]
[Chắc không đến mức tận khi trời sáng, các khách mời vẫn chưa ra ngoài đâu nhỉ!]
Chẳng mấy chốc sau một hồi khám phá, các khách mời lại phát hiện một cánh cửa ẩn giấu khác. Khi mở ra thì trông thấy bên trong có một cái giường, một bộ bàn ghế và một cuốn sổ tay quen thuộc trên bàn. Triệu An Kha là người đầu tiên đi đến, cầm cuốn sổ tay lên.
Từ Giai Mạn dùng tay trái nắm lấy Sầm Lâm Vũ dẫn vào, tay phải nắm lấy Nguyễn Ti Anh, có thể gọi là một kéo hai hết sức nỗ lực, từ từ bước vào bên trong. Kiều Nại đi phía sau vừa định bước vào theo thì đã bị Hình Sâm ôm lại.
Kiều Nại ngẩn ngơ ngước nhìn lên, Hình Sâm dùng ngón trỏ đặt lên môi, ra dấu “suỵt” tỏ vẻ im lặng.
[Ôi trời? Có phải phía trước chuẩn bị có điều gì đáng sợ không?]
[Trong cái phòng này có ma không thế!]
[Đừng vào nữa á á á!]
Hình Sâm nghĩ đến cái tủ chứa manh mối trong phòng mình đã đi qua, lại nhìn lại căn phòng có manh mối trước mắt. Trực giác nhắc nhở anh rằng trong đây chắc chắn cũng có NPC, nhưng anh không thể liều lĩnh đánh động, nếu không mọi người loạn thành một nùi thì sẽ không ổn.
Hình Sâm bình tĩnh đề nghị: “Chúng ta ra ngoài xem sao?”
Triệu An Kha đáp: “Được.”
Là người dẫn đầu trước nhất, Triệu An Kha hoàn toàn chẳng gặp phải sự cố gì cả, bình an đi từ trong ra ngoài, cũng khiến cho bình luận đều thở phào nhẹ nhõm. Nhưng không ai ngờ được rằng, mấy ông bảo vệ lại chọn mục tiêu dễ ăn hơn!
Đúng lúc này, Sầm Lâm Vũ có chút đau đầu nói: “Giai Mạn, em đi cẩn thận một chút đi, đừng giẫm lên chân tôi vậy.”
Từ Giai Mạn: “Tôi có giẫm lên chân anh đâu.”
Sầm Lâm Vũ: “……?”
Nguyễn Ti Anh: “Á á á! Có người sờ chân tôi!”
Hình Sâm vội vàng dẫn Kiều Nại đi ra khỏi cửa. Nguyễn Ti Anh nhảy ra ngoài rất nhanh như một con nai con, thành công thoát khỏi nguy hiểm. Còn Từ Giai Mạn cũng định chạy đi nhưng lại bị Sầm Lâm Vũ giữ lại.
Sầm Lâm Vũ: “Giai Mạn! Chân tôi không cử động được!”
Từ Giai Mạn lắc lắc cây nến xuống dưới chân anh ấy một chút, Sầm Lâm Vũ lập tức lấy lại được tự do.
Cùng lúc đó, một người bảo vệ cầm chùy gai cũng từ dưới giường chui ra. Sầm Lâm Vũ thấy vậy thì lập tức quay đầu bỏ chạy và cũng tiện tay đóng cửa lại.
Sầm Lâm Vũ hoảng sợ nói: “Ôi tôi sợ suýt chết, tôi sợ suýt chết! Giai Mạn, may mà có em!”
Thứ đáp lại anh ấy là sự kinh ngạc tột độ của mọi người. Kiều Nại khiếp sợ đến mức lấy tay che miệng, thậm chí quên cả việc chớp mắt, những người khác cũng đều không biết nói gì.
Sầm Lâm Vũ mới nhận ra có điều không ổn: “Khoan đã? Giai Mạn đâu rồi? Giai Mạn đi đâu rồi?”
Kiều Nại tốt bụng chỉ tay vào bên trong cánh cửa.
Sầm Lâm Vũ lập tức lấy hai tay ôm đầu, mặt đầy vẻ nghi ngờ nhân sinh: Tại sao Giai Mạn lại không ra ngoài? Mà Giai Mạn ở trong lại không gọi ai giúp?
[Tôi sốc nguyên năm!]
[Vũ Vũ, anh quá giỏi rồi!]
[Anh xong đời rồi, anh sắp chết đến nơi rồi!]
Lúc này, chỉ cách một cánh cửa, Từ Giai Mạn vừa mới đứng dậy với cây nến trong tay thì thấy Sầm Lâm Vũ đã biến mất, hơn nữa cửa còn bị đóng lại! Con mẹ nó quá mức rồi đấy!
Từ Giai Mạn lập tức im lặng. Những người quen biết cô ấy đều biết ban đầu thoạt nhìn cô ấy có vẻ rất yên tĩnh, nhưng khi quen rồi họ sẽ phát hiện ra cô ấy không phải là người biết chịu đựng. Cơn tức giận của Từ Giai Mạn ngay lập tức đạt đến đỉnh điểm.
Bảo vệ cầm cái chùy gai đang chuẩn bị xông vào lập tức trở nên lúng túng, chỉ biết đứng giương mắt nhìn dưới ánh sáng từ cây nến của Từ Giai Mạn. Anh ta không phải là không muốn động đậy, mà là không dám động đậy, thực sự là sợ quá…
[Ha ha ha ha ha ha ha ha ha]
[Bảo vệ: Run bần bật.jpg]
[Đột nhiên không biết ai khổ hơn ai!]
Vài giây sau, dưới ánh nhìn chết chóc của Từ Giai Mạn, bảo vệ chậm rãi hết sức tự giác di chuyển đứng về góc tường.
Lúc này Sầm Lâm Vũ cuối cùng cũng chuẩn bị tinh thần xong xuôi, mở cửa ra, run rẩy gọi: “Giai Mạn à…”
Vừa nhìn thẳng thì anh đã trông thấy gương mặt không chút cảm xúc – vô cùng dữ tợn – của Từ Giai Mạn: “Anh vào đây cho tôi”
Sầm Lâm Vũ vừa mới bước vào, cánh cửa đã lập tức đóng sầm lại. Sầm Lâm Vũ và cả bảo vệ bên trong đều bị dọa đến mức run như cầy sấy, còn những người ngoài cửa thì cũng giật mình hồi phục lại tinh thần.
Nguyễn Ti Anh lập tức ôm chặt lấy Triệu An Kha. Triệu An Kha cũng không còn tâm trí đâu mà xem bản đồ nữa, ôm lại Nguyễn Ti Anh. Hai người trong khoảnh khắc ấy cũng không biết nên nói gì mới tốt, chỉ lặng lẽ ôm nhau.
Có vẻ như khi nhìn thấy hành động của Nguyễn Ti Anh và Triệu An Kha thì Kiều Nại cũng có hứng thú theo, quay sang hỏi Hình Sâm: “Anh có muốn ôm một cái không?”
Nghe câu hỏi này, Hình Sâm cảm thấy rất bất ngờ. Kiều Nai thực sự rất ấm áp. Nếu là người khác có thể sẽ từ chối vì ngại mình là đàn ông con trai, nhưng Hình Sâm nghĩ ôm một cái cũng có vấn đề gì đâu.
Vì vậy, ngay giây trước trong đầu khán giả vẫn còn tưởng tượng ra cảnh Hình Sâm không hề sợ bảo vệ chút nào thì ngay giây sau, Hình Sâm đã khẽ đáp “Có”, giọng điệu còn có đôi phần yếu đuối.
[????????????]
[Sâm Sâm đã thay đổi rồi! Sâm Sâm thực sự biết học hư rồi!]
[Mặc dù là Kiều Nại đề xuất ôm, nhưng tôi không tin Hình Sâm lại sợ!]
[Hu hu hu, nhưng thật sự Kiều Nai rất ấm áp! Tôi cũng muốn được ôm một cái!]
Vừa dứt lời, Kiều Nại đã mở rộng vòng tay hướng về phía Hình Sâm, ôm anh vào và nhẹ nhàng vỗ lưng anh. Hình Sâm cũng hơi cúi đầu xuống và đặt cằm lên đầu Kiều Nại, ấn cái mũ tam giác của cô xuống như mong muốn.
Kể từ khi tham gia chương trình truyền hình thực tế, Hình Sâm cũng đã học được cách thể hiện cảm xúc của mình nhiều hơn. Anh chủ động nói ra suy nghĩ của mình với một giọng điệu ôn nhu: “Nại Nại, cảm ơn em.”
Điều này khiến Kiều Nại rất vui vẻ vì mình đã giúp đỡ được người khác. Cô lập tức ôm Hình Sâm chặt hơn nữa. Cảm nhận được sự ấm áp từ vòng tay của cô, Hình Sâm không thể kìm nén được đôi môi khẽ nhếch lên, để lộ một nụ cười khẽ.
Cảnh tượng bên ngoài rất ấm áp, hoàn toàn khác biệt so với không khí bên trong căn phòng.
Vừa bước vào phòng, Sầm Lâm Vũ đã quỳ một phát đánh “thịch” xuống đất, thoạt trông có vẻ rất thành thạo, hoàn toàn không thèm quan tâm đến việc có đang ghi hình hay không. Câu nói “dưới gối của người đàn ông có vàng”* đã hoàn toàn bị ném ra khỏi đầu.
*Ý chỉ một người đàn ông thì luôn có lòng tự trọng và phẩm giá cao, không phải lúc nào cũng có thể dễ dàng quỳ gối trước mặt người khác.
Bởi vì Sầm Lâm Vũ cũng đã đặt mình vào vị trí của cô ấy để suy nghĩ và nhận ra rằng chuyện này thực sự rất nghiêm trọng. Nếu mình cứu người khác mà chỉ một chốc sau đã bị phản bội, chắc chắn anh ấy cũng sẽ rất tức giận rất phẫn nộ chứ Orz.
Từ Giai Mạn vốn đang rất tức giận, nhưng khi thấy Sầm Lâm Vũ hành động như vậy thì cơn giận của cô ấy đã giảm đi hơn hẳn. Cô ấy nhìn về phía bảo vệ đang đứng bên cạnh, bảo vệ cũng có vẻ do dự, sau đó thử đưa cái chùy gai ra. Trông thấy Từ Giai Mạn nhận lấy, anh ta mới thở phào nhẹ nhõm.
Ngay lập tức, Từ Giai Mạn đập mạnh cái chùy gai vào tường đánh “rầm” một phát khiến cho bụi bặm rơi tứ tung. Cô quát Sầm Lâm Vũ: “Anh đứng dậy ngay cho tôi!”
Sầm Lâm Vũ lập tức ngoan ngoãn thành thật đứng dậy: “Đừng tức giận mà, lúc đó tôi bị sợ quá nên ngu luôn.”
Bảo vệ đứng bên cũng phụ họa: “Tôi cũng thấy anh ấy sợ đến nỗi ngu luôn…”
Từ Giai Mạn lạnh lùng quét mắt nhìn qua, bảo vệ lập tức im lặng. Sau đó cô ấy giáo huấn họ một trận. Bởi vì bị đập mạnh vào tường nên chùy gai cũng bị rơi mất mấy cái gai, hai người cũng nhận lỗi rất nhanh và cùng nhau cúi đầu xin lỗi.
[Bảo vệ và Vũ Vũ đều có khát vọng sinh tồn rất mạnh mẽ!]
[Hai người thực sự khổ nhưng mà tôi không thể ngừng cười, ha ha ha!]
[May mà Mạn Mạn mạnh dạn đấy, nếu gặp phải người nào nhát gan mà bị bỏ lại nhưng vậy thì chắc chắn sẽ hoảng sợ ngay tại chỗ TvT]
Toàn bộ quá trình kéo dài khoảng mười mấy phút, khi cánh cửa được mở ra lần nữa thì Từ Giai Mạn cầm theo cây chùy gai đã gãy mất gai bước ra, khiến các khách mời bên ngoài đều hàng loạt ngây người . Lúc này cô ấy mới nhớ ra phải trả lại chùy gai, nhưng bảo vệ không dám nhặt, anh ta đã lùi về dưới giường từ lâu như thể đó mới là nơi an toàn nhất của anh ta.
Nguyễn Ti Anh và Triệu An Kha cũng buông nhau ra khi nghe thấy tiếng cửa mở. Nguyễn Ti Anh đi thẳng đến trước mặt Từ Giai Mạn, nắm tay cô ấy: “Chúng ta tiếp tục xuất phát thôi!”
Sầm Lâm Vũ thì đi phía sau Từ Giai Mạn, cố gắng kéo tay cô ấy nhưng bị cô ấy bực bội đẩy ra: “Anh tự chơi đi, tôi không quan tâm đến anh nữa.”
Nguyễn Ti Anh lập tức chuyển hướng nhìn sang chỗ khác để nín cười, những người khác cũng nhìn trời nhìn đất nhưng không dám nhìn hai người họ.
Cùng lúc này, Kiều Nại và Hình Sâm cũng không ôm nhau nữa. Kiều Nại đi tới nắm tay Từ Giai Mạn, còn Hình Sâm và Triệu An Kha cũng nhận được ánh mắt cầu cứu từ Sầm Lâm Vũ.
Triệu An Kha lặng lẽ lắc đầu với Sầm Lâm Vũ, ý muốn nói là không thể giúp gì thêm, việc này phải dựa vào chính anh ấy thì mới có thể xử lý. Còn Hình Sâm chỉ lạnh lùng liếc nhìn Sầm Lâm Vũ một cái, cũng không trả lời gì cả.
Có lẽ những người khác còn có thể cảm thông với Sầm Lâm Vũ, nhưng Hình Sâm hoàn toàn không hiểu được cái kiểu hành động này. Chắc là do mỗi người đều có những chỗ không giống nhau? Dù sao thì Hình Sâm vẫn nghĩ, cho dù anh hoang mang đến đâu đi nữa thì anh cũng sẽ không bao giờ bỏ rơi Kiều Nại một mình.
Bạn đang đọc truyện trên: DocTruyen.Pro