Xuyên Thành Bà Già Cực Phẩm: Muốn Chia Của Cải À? Chia Đi!
Có Phải Ông Nội...
2024-12-01 10:18:16
"Ha ha, hai người đang phơi nắng à. Thời tiết này thật là tốt."
Lý Thu Hiệp nhìn Mao Phương Phương, thảo nào Vương Đức Phát thích bà ta, tuổi đã ngoài năm mươi rồi mà da dẻ cũng trắng trẻo, trên mặt ít nếp nhăn, ăn mặc sạch sẽ chỉnh tề, ăn nói cũng rất nhã nhặn.
Nếu người khác không biết, nhìn vào còn tưởng là một bà chủ nào đó từ thành phố đến.
Ai mà biết được đằng sau lại làm một kẻ thứ ba chứ.
"Đúng vậy! Chị dâu, Vương Đức Phát đến nhà chị làm gì thế?" Lý Thu Hiệp mỉm cười hỏi.
"Hả? Không có gì, chỉ là trước đó Vương Long có nhờ người từ thành phố mang về ít lá trà, nên cho chú hai mang về một ít!"
Vương Long là con trai lớn của Mao Phương Phương, sau khi tốt nghiệp cấp ba thì đã ở lại thành phố tìm được việc làm, sau đó cũng cưới được vợ ở thành phố nên cơ bản là không về nhà.
Vương Hổ cũng đã có vợ, có hai con gái và một con trai, trong nhà bà ta có cả con trai và con dâu.
Cả một gia đình đầy người như thế mà chẳng ai cảm thấy hai người này thật kinh tởm.
Xem ra họ đều biết Vương Đức Phát chính là kim chủ của gia đình họ.
Nhưng có vẻ như họ đã nghĩ sai.
Một người phụ nữ khoảng 30 tuổi bước ra từ nhà Mao Phương Phương.
Đó là vợ của Vương Hổ, trước đây không để ý, lần này thấy vợ Vương Hổ bước ra nhìn mẹ chồng mình với ánh mắt chán ghét.
Cô ta lướt nhìn một cái rồi bỏ đi không nói một lời, cứ như nhìn thấy thứ gì đó bẩn thỉu.
Chẳng lẽ cốt truyện đã thay đổi? Lý Thu Hiệp nhớ lại những gì được viết trong cuốn tiểu thuyết.
Dường như trong đó chỉ viết hai đứa con trai của Mao Phương Phương biết chuyện này, nhưng lại không đề cập con dâu của bà ta có biết hay không.
"Đúng là hương trà bay khắp tứ phía! Có phải vậy không chị Trần? Từ xa đã ngửi thấy mùi hôi rồi, có phải đã hết hạn sử dụng không? Nếu đã hết hạn thì chị đâu đừng uống. Kẻo bị tiêu chảy đấy."
"Vậy sao, để tôi ngửi thử xem, hình như có mùi rất khó chịu. Ái chà, tôi phải vào nhà thôi, thím cũng nên về nhanh đi, đến giờ nấu cơm rồi." Trần Kim Diễm đứng lên, nhịn cười quay lưng đi vào nhà.
Khi Mao Phương Phương nghe thấy điều này thì biết lời nói đang nhằm vào mình nhưng bà ta không quan tâm.
Dù sao thì Vương Đức Phát vẫn tiếp tục cho tiền là được, người nên cảm thấy khó chịu là Lý Thu Hiệp mới đúng.
"Ồ, mùi hôi quá à? Cách xa như vậy sao có thể ngửi thấy được? Nhưng chú hai lại rất thích uống."
Mao Phương Phương thờ ơ nói, đã có tuổi rồi, cũng chẳng phải là cô gái mười tám đôi mươi mà vẫn quan tâm đến thể diện.
Nhưng Mao Phương Phương cũng cảm thấy buồn cười, Lý Thu Hiệp lần này đã thông minh ra rồi sao?
Hôm nay nghe Vương Đức Phát nói Lý Thu Hiệp đã chia tiền cho mọi người trong nhà, lão ta bây giờ chỉ còn được 150 đồng.
Lý Thu Hiệp không nói thêm gì với Mao Phương Phương nữa, hôm nay cô nói những lời này với chị Trần là muốn để cho người trong thôn biết được Vương Đức Phát và Mao Phương Phương là người trơ trẽn đến đâu trước.
Chờ sau này khi chuyện đổ bể ra thì cô mới có thể có được thứ mình muốn, chẳng phải vậy sao?
Đến giờ nấu cơm chiều, Lý Thu Hiệp đi vào nhà thì thấy Vương Quế Hoa đang ngủ ngon lành.
"Dậy đi, vào bếp học nấu cơm đi, để chị dâu dạy con nấu cơm."
Lý Thu Hiệp đã đẩy Vương Quế Hoa vài cái, Vương Quế Hoa mở mắt ra, nhìn thấy là mẹ mình nên cười hì hì: "Mẹ, để ngày mai mới học, cho con ngủ thêm chút nữa."
Lý Thu Hiệp thấy gọi cô ta không chịu dậy nên cô lại ra ngoài cửa, xách cây gậy kia vào, quất mạnh vào mông Vương Quế Hoa.
"Ui da! Đau đau đau! Mẹ làm gì vậy?" Vương Quế Hoa ngồi bắn người dậy, hai tay che vào mông.
Lý Thu Hiệp thầm nghĩ: [Đúng là đánh con của người ta không thấy xót.]
"Mẹ, con là con gái ruột của mẹ đấy. Có người mẹ nào giống mẹ không? Hôm nay mẹ đã đánh con mấy lần rồi."
Vương Quế Hoa vừa xoa mông vừa giận dữ quát Lý Thu Hiệp.
"Mẹ đã gọi con mà con không chịu dậy, nên phải dùng đến một ít công cụ hỗ trợ. Con đã dậy rồi thì tìm chị dâu học nấu cơm đi. Chẳng phải là muốn gả cho anh Ngô Quý của con sao? Đến lúc đó con không biết nấu cơm, con mong chờ hai người đàn ông trong nhà đó nấu cho con ăn à!"
Lý Thu Hiệp nhìn Mao Phương Phương, thảo nào Vương Đức Phát thích bà ta, tuổi đã ngoài năm mươi rồi mà da dẻ cũng trắng trẻo, trên mặt ít nếp nhăn, ăn mặc sạch sẽ chỉnh tề, ăn nói cũng rất nhã nhặn.
Nếu người khác không biết, nhìn vào còn tưởng là một bà chủ nào đó từ thành phố đến.
Ai mà biết được đằng sau lại làm một kẻ thứ ba chứ.
"Đúng vậy! Chị dâu, Vương Đức Phát đến nhà chị làm gì thế?" Lý Thu Hiệp mỉm cười hỏi.
"Hả? Không có gì, chỉ là trước đó Vương Long có nhờ người từ thành phố mang về ít lá trà, nên cho chú hai mang về một ít!"
Vương Long là con trai lớn của Mao Phương Phương, sau khi tốt nghiệp cấp ba thì đã ở lại thành phố tìm được việc làm, sau đó cũng cưới được vợ ở thành phố nên cơ bản là không về nhà.
Vương Hổ cũng đã có vợ, có hai con gái và một con trai, trong nhà bà ta có cả con trai và con dâu.
Cả một gia đình đầy người như thế mà chẳng ai cảm thấy hai người này thật kinh tởm.
Xem ra họ đều biết Vương Đức Phát chính là kim chủ của gia đình họ.
Nhưng có vẻ như họ đã nghĩ sai.
Một người phụ nữ khoảng 30 tuổi bước ra từ nhà Mao Phương Phương.
(adsbygoogle = window.adsbygoogle || []).push({});
Đó là vợ của Vương Hổ, trước đây không để ý, lần này thấy vợ Vương Hổ bước ra nhìn mẹ chồng mình với ánh mắt chán ghét.
Cô ta lướt nhìn một cái rồi bỏ đi không nói một lời, cứ như nhìn thấy thứ gì đó bẩn thỉu.
Chẳng lẽ cốt truyện đã thay đổi? Lý Thu Hiệp nhớ lại những gì được viết trong cuốn tiểu thuyết.
Dường như trong đó chỉ viết hai đứa con trai của Mao Phương Phương biết chuyện này, nhưng lại không đề cập con dâu của bà ta có biết hay không.
"Đúng là hương trà bay khắp tứ phía! Có phải vậy không chị Trần? Từ xa đã ngửi thấy mùi hôi rồi, có phải đã hết hạn sử dụng không? Nếu đã hết hạn thì chị đâu đừng uống. Kẻo bị tiêu chảy đấy."
"Vậy sao, để tôi ngửi thử xem, hình như có mùi rất khó chịu. Ái chà, tôi phải vào nhà thôi, thím cũng nên về nhanh đi, đến giờ nấu cơm rồi." Trần Kim Diễm đứng lên, nhịn cười quay lưng đi vào nhà.
Khi Mao Phương Phương nghe thấy điều này thì biết lời nói đang nhằm vào mình nhưng bà ta không quan tâm.
Dù sao thì Vương Đức Phát vẫn tiếp tục cho tiền là được, người nên cảm thấy khó chịu là Lý Thu Hiệp mới đúng.
"Ồ, mùi hôi quá à? Cách xa như vậy sao có thể ngửi thấy được? Nhưng chú hai lại rất thích uống."
Mao Phương Phương thờ ơ nói, đã có tuổi rồi, cũng chẳng phải là cô gái mười tám đôi mươi mà vẫn quan tâm đến thể diện.
Nhưng Mao Phương Phương cũng cảm thấy buồn cười, Lý Thu Hiệp lần này đã thông minh ra rồi sao?
(adsbygoogle = window.adsbygoogle || []).push({});
Hôm nay nghe Vương Đức Phát nói Lý Thu Hiệp đã chia tiền cho mọi người trong nhà, lão ta bây giờ chỉ còn được 150 đồng.
Lý Thu Hiệp không nói thêm gì với Mao Phương Phương nữa, hôm nay cô nói những lời này với chị Trần là muốn để cho người trong thôn biết được Vương Đức Phát và Mao Phương Phương là người trơ trẽn đến đâu trước.
Chờ sau này khi chuyện đổ bể ra thì cô mới có thể có được thứ mình muốn, chẳng phải vậy sao?
Đến giờ nấu cơm chiều, Lý Thu Hiệp đi vào nhà thì thấy Vương Quế Hoa đang ngủ ngon lành.
"Dậy đi, vào bếp học nấu cơm đi, để chị dâu dạy con nấu cơm."
Lý Thu Hiệp đã đẩy Vương Quế Hoa vài cái, Vương Quế Hoa mở mắt ra, nhìn thấy là mẹ mình nên cười hì hì: "Mẹ, để ngày mai mới học, cho con ngủ thêm chút nữa."
Lý Thu Hiệp thấy gọi cô ta không chịu dậy nên cô lại ra ngoài cửa, xách cây gậy kia vào, quất mạnh vào mông Vương Quế Hoa.
"Ui da! Đau đau đau! Mẹ làm gì vậy?" Vương Quế Hoa ngồi bắn người dậy, hai tay che vào mông.
Lý Thu Hiệp thầm nghĩ: [Đúng là đánh con của người ta không thấy xót.]
"Mẹ, con là con gái ruột của mẹ đấy. Có người mẹ nào giống mẹ không? Hôm nay mẹ đã đánh con mấy lần rồi."
Vương Quế Hoa vừa xoa mông vừa giận dữ quát Lý Thu Hiệp.
"Mẹ đã gọi con mà con không chịu dậy, nên phải dùng đến một ít công cụ hỗ trợ. Con đã dậy rồi thì tìm chị dâu học nấu cơm đi. Chẳng phải là muốn gả cho anh Ngô Quý của con sao? Đến lúc đó con không biết nấu cơm, con mong chờ hai người đàn ông trong nhà đó nấu cho con ăn à!"
Bạn đang đọc truyện trên: DocTruyen.Pro