Xuyên Thành Bà Già Cực Phẩm: Muốn Chia Của Cải À? Chia Đi!
Lấy Tiền Của Nh...
2024-12-01 10:18:16
Sao mẹ chồng lại yên tĩnh như vậy?
Vương Đức Phát đang cắm cúi ăn cơm thì đột nhiên lên tiếng.
"Mẹ các con đã chia tiền trong nhà rồi, sau này các con không thể cứ ăn cơm trong nhà này nữa. Để hôm sau gọi trưởng thôn đến chia đất luôn, tự sống cuộc sống của riêng mình, đồ ăn đồ dùng trong nhà này đều là của cha và mẹ. Các con thu xếp mua dụng cụ nhà bếp đi, sau này chúng ta cũng xem như là tách ra ở riêng."
Lý Thu Hiệp hơi bất ngờ, lão già này tự nhiên đồng ý tách ra ở riêng, lại còn bắt đầu đuổi con cái mình đi một cách tuyệt tình như vậy.
"Sau này cha sẽ sống với nhà thằng hai."
Trịnh Tiểu Hoa nghe thấy điều này đã giật thót tim. Ý của cha chồng là sao, còn muốn tiếp tục lấy tiền của gia đình họ sao...
"Ông mơ đẹp quá nhỉ. Sao nào, bao nhiêu năm chưa đủ mà còn muốn tiếp tục làm hại nhà thằng hai sao?"
Lý Thu Hiệp cảm thấy lão già này tính toán hay thật, thấy nhà ai giàu thì đi theo nhà đó.
"Cha, sao lại có chuyện đó, xưa giờ cha mẹ luôn theo nhà con cả, cha coi thường con phải không?"
Vương Hỷ Tài không nuốt nổi cơm nữa, nhìn Vương Đức Phát với vẻ mặt buồn bã.
"Không phải, con suy nghĩ nhiều rồi."
Vương Đức Phát vốn không có ý định chia ra ở riêng.
Đây chẳng qua là cách do Mao Phương Phương chỉ cho lão ta.
Bảo lão ta cứ theo ý mọi người, chia ra ở riêng rồi sau đó đi theo nhà thằng hai mà sống, tiền sẽ được đưa cho lão ta.
"Tiểu Hoa này, con nghe lời mẹ. Lát nữa con đến nhà trưởng thôn gọi điện bảo thằng hai đón con đi theo quân đội. Mẹ có tay có chân sẽ không làm vướng bận hai con đâu."
Lý Thu Hiệp vừa nói xong, Vương Đức Phát đã đập mạnh tay xuống bàn.
"Rốt cuộc là bà muốn gì? Cũng đã chiều theo ý bà chia ra ở riêng rồi mà bà còn quản tôi sống với ai. Tôi sống với đứa con nào thì đó cũng là chuyện hợp lý mà."
"Ông không thấy áy náy sao? Thằng hai làm lính, phải bảo vệ tổ quốc, không thể về nhà, tôi bảo nó đón vợ con mình theo đó là chuyện theo lẽ thường. Làm gì có ông già nào như ông, muốn kéo con mình đi chết chứ!"
Lý Thu Hiệp cảm thấy có lỗi nhất với gia đình thằng hai, bao nhiêu năm qua thằng hai đã gửi rất nhiều tiền về nhà.
Cuối cùng bị Vương Quế Hoa trộm hết tiền trong nhà, làm trì hoãn việc Trịnh Tiểu Hoa đến bệnh viện, Trịnh Tiểu Hoa đã qua đời vì sinh khó.
Cái lão già khốn khiếp này còn muốn sống bám theo nhà thằng hai, cái này chẳng phải là rận trên đầu thằng trọc, quá rõ ràng sao?
Lão ta muốn tiếp tục lấy tiền của nhà thằng hai để lấp vào cái hố không đáy Mao Phương Phương. Làm gì có ai trơ trẽn như vậy chứ?
Bữa ăn kết thúc không vui vẻ, cuối cùng vẫn chưa quyết định được sẽ sống với ai sau khi chia nhà.
Vương Đức Phát vốn định ra ngoài đi dạo, nhưng vừa bước ra thì thấy mọi người nhìn mình với ánh mắt kỳ quái.
Trong thôn vẫn có người vai vế lớn hơn Vương Đức Phát, nhìn thấy lão ta thì đã chửi thẳng:
"Già rồi mà không biết xấu hổ. Mày không biết phân biệt chuyện gì nên làm chuyện gì không nên làm sao? Hừ."
"Ông chú sao lại nói thế, sao lại chửi người khác thế?"
Vương Đức Phát nhìn ông chú đang chống gậy, ông cụ đã hơn 80 tuổi, lớn hơn lão ta khoảng 30 tuổi, nên lão ta chẳng dám làm gì, bị chửi cũng không dám nói gì.
"Tao chửi mày là còn nhẹ đấy, tao chưa đánh mày là may rồi."
Những người xung quanh cũng chỉ đứng xem kịch, vẻ mặt họ vẫn rất tò mò về chuyện phong lưu của Vương Đức Phát.
Vương Đức Phát thấy mọi người đều như vậy nên thấy ngại không dám đi loanh quanh nữa mà đã trở về nhà.
Đến tối, Lý Thu Hiệp bảo Bàn Nữu đun cho mình một nồi nước nóng.
Sau khi nước nấu xong cô đã cho Bàn Nữu một nắm bánh đậu phộng đã được xé hết bao bì.
Bàn Nữu chưa từng được ăn bánh đậu phộng. Cô gái vui vẻ giấu chúng vào túi áo.
"Cảm ơn nội."
Vương Đức Phát đang cắm cúi ăn cơm thì đột nhiên lên tiếng.
"Mẹ các con đã chia tiền trong nhà rồi, sau này các con không thể cứ ăn cơm trong nhà này nữa. Để hôm sau gọi trưởng thôn đến chia đất luôn, tự sống cuộc sống của riêng mình, đồ ăn đồ dùng trong nhà này đều là của cha và mẹ. Các con thu xếp mua dụng cụ nhà bếp đi, sau này chúng ta cũng xem như là tách ra ở riêng."
Lý Thu Hiệp hơi bất ngờ, lão già này tự nhiên đồng ý tách ra ở riêng, lại còn bắt đầu đuổi con cái mình đi một cách tuyệt tình như vậy.
"Sau này cha sẽ sống với nhà thằng hai."
Trịnh Tiểu Hoa nghe thấy điều này đã giật thót tim. Ý của cha chồng là sao, còn muốn tiếp tục lấy tiền của gia đình họ sao...
"Ông mơ đẹp quá nhỉ. Sao nào, bao nhiêu năm chưa đủ mà còn muốn tiếp tục làm hại nhà thằng hai sao?"
Lý Thu Hiệp cảm thấy lão già này tính toán hay thật, thấy nhà ai giàu thì đi theo nhà đó.
"Cha, sao lại có chuyện đó, xưa giờ cha mẹ luôn theo nhà con cả, cha coi thường con phải không?"
Vương Hỷ Tài không nuốt nổi cơm nữa, nhìn Vương Đức Phát với vẻ mặt buồn bã.
"Không phải, con suy nghĩ nhiều rồi."
Vương Đức Phát vốn không có ý định chia ra ở riêng.
(adsbygoogle = window.adsbygoogle || []).push({});
Đây chẳng qua là cách do Mao Phương Phương chỉ cho lão ta.
Bảo lão ta cứ theo ý mọi người, chia ra ở riêng rồi sau đó đi theo nhà thằng hai mà sống, tiền sẽ được đưa cho lão ta.
"Tiểu Hoa này, con nghe lời mẹ. Lát nữa con đến nhà trưởng thôn gọi điện bảo thằng hai đón con đi theo quân đội. Mẹ có tay có chân sẽ không làm vướng bận hai con đâu."
Lý Thu Hiệp vừa nói xong, Vương Đức Phát đã đập mạnh tay xuống bàn.
"Rốt cuộc là bà muốn gì? Cũng đã chiều theo ý bà chia ra ở riêng rồi mà bà còn quản tôi sống với ai. Tôi sống với đứa con nào thì đó cũng là chuyện hợp lý mà."
"Ông không thấy áy náy sao? Thằng hai làm lính, phải bảo vệ tổ quốc, không thể về nhà, tôi bảo nó đón vợ con mình theo đó là chuyện theo lẽ thường. Làm gì có ông già nào như ông, muốn kéo con mình đi chết chứ!"
Lý Thu Hiệp cảm thấy có lỗi nhất với gia đình thằng hai, bao nhiêu năm qua thằng hai đã gửi rất nhiều tiền về nhà.
Cuối cùng bị Vương Quế Hoa trộm hết tiền trong nhà, làm trì hoãn việc Trịnh Tiểu Hoa đến bệnh viện, Trịnh Tiểu Hoa đã qua đời vì sinh khó.
Cái lão già khốn khiếp này còn muốn sống bám theo nhà thằng hai, cái này chẳng phải là rận trên đầu thằng trọc, quá rõ ràng sao?
Lão ta muốn tiếp tục lấy tiền của nhà thằng hai để lấp vào cái hố không đáy Mao Phương Phương. Làm gì có ai trơ trẽn như vậy chứ?
Bữa ăn kết thúc không vui vẻ, cuối cùng vẫn chưa quyết định được sẽ sống với ai sau khi chia nhà.
(adsbygoogle = window.adsbygoogle || []).push({});
Vương Đức Phát vốn định ra ngoài đi dạo, nhưng vừa bước ra thì thấy mọi người nhìn mình với ánh mắt kỳ quái.
Trong thôn vẫn có người vai vế lớn hơn Vương Đức Phát, nhìn thấy lão ta thì đã chửi thẳng:
"Già rồi mà không biết xấu hổ. Mày không biết phân biệt chuyện gì nên làm chuyện gì không nên làm sao? Hừ."
"Ông chú sao lại nói thế, sao lại chửi người khác thế?"
Vương Đức Phát nhìn ông chú đang chống gậy, ông cụ đã hơn 80 tuổi, lớn hơn lão ta khoảng 30 tuổi, nên lão ta chẳng dám làm gì, bị chửi cũng không dám nói gì.
"Tao chửi mày là còn nhẹ đấy, tao chưa đánh mày là may rồi."
Những người xung quanh cũng chỉ đứng xem kịch, vẻ mặt họ vẫn rất tò mò về chuyện phong lưu của Vương Đức Phát.
Vương Đức Phát thấy mọi người đều như vậy nên thấy ngại không dám đi loanh quanh nữa mà đã trở về nhà.
Đến tối, Lý Thu Hiệp bảo Bàn Nữu đun cho mình một nồi nước nóng.
Sau khi nước nấu xong cô đã cho Bàn Nữu một nắm bánh đậu phộng đã được xé hết bao bì.
Bàn Nữu chưa từng được ăn bánh đậu phộng. Cô gái vui vẻ giấu chúng vào túi áo.
"Cảm ơn nội."
Bạn đang đọc truyện trên: DocTruyen.Pro