Xuyên Thành Bà Già Cực Phẩm: Muốn Chia Của Cải À? Chia Đi!
Gia Đình Các Ng...
2024-12-01 10:18:16
Chờ sau khi Bàn Nữu rời khỏi, Lý Thu Hiệp mới đóng cửa bếp lại, đổ hết nước nóng trong nồi vào chiếc chậu lớn đã chuẩn bị từ trước trong không gian.
Cô chuẩn bị lát nữa sẽ tắm rửa sạch sẽ, thay bộ quần áo trên người, sao cứ cảm thấy ngứa ngáy khắp người.
Nhưng khi cô vừa chuyển hết nước nóng vào không gian thì cửa bếp bị đập mạnh.
Vừa mở cửa ra thì thấy đó là Vương Đức Phát.
"Bà vào nhà đi, chúng ta nói chuyện đàng hoàng nào! Hai vợ chồng mà chia ra ở riêng gì chứ, sẽ thành trò cười cho tụi nhỏ."
Vương Đức Phát cảm thấy trong tình hình này không thể để Lý Thu Hiệp sang nhà con gái ngủ.
Bây giờ mọi người đều đang mắng mỏ lão ta, sớm muộn gì con trai lão ta sẽ biết, đến lúc đó hai vợ chồng cứ tiếp tục như vậy sẽ giống như lạy ông tôi ở bụi này.
"Cút!"
Lý Thu Hiệp cũng không tắm nữa, sau khi ra khỏi bếp, cô đẩy Vương Đức Phát ra và trở vào gian nhà của con gái.
"Này, Lý Thu Hiệp, bà muốn ăn đòn phải không?"
"Ông có ngon thì đánh tôi xem. Bà đây không sợ ông đâu nhé!"
Lý Thu Hiệp trước đây chắc chắn sẽ sợ Vương Đức Phát, nhưng Lý Thu Hiệp của phiên bản Lý Thu Diễm này chẳng xem lão già này ra gì.
"Tôi không tin, hôm nay tôi không đánh cho bà ngoan ngoãn nghe lời thì tôi sẽ không mang họ Vương."
Vương Đức Phát nói xong liền quơ lấy cây chổi được dựng cạnh tường, muốn đánh lên người Lý Thu Hiệp.
Lúc này Vương Hỷ Tài đột nhiên từ cửa đi vào, anh ta vừa biết được bên ngoài mọi người đang bàn tán điều gì.
Họ nói cha anh ta và bác gái gian díu với nhau bị con dâu và cháu trai nhìn thấy.
Thật ra những chuyện này đều do Trần Kim Diễm nhà đối diện lan truyền ra ngoài, vợ của Vương Hổ cũng không dám nhiều chuyện nói lời không hay về mẹ chồng của mình, cô ta cũng biết xấu hổ.
"Cha, cha làm gì vậy?"
Vương Hỷ Tài sau khi nghe được những lời đó cũng rất giận. Sao cha anh ta có thể như vậy, cũng đã từng tuổi này rồi.
Khi trở về nhà thì lại thấy cảnh cha muốn đánh mẹ, anh ta lập tức cảm thấy mẹ mình rất đáng thương.
Anh ta liền đứng cản trước mặt mẹ, còn giật lại cây chổi từ tay Vương Đức Phát.
"Tự cha không biết kiểm điểm mà còn muốn đánh mẹ con, có người cha nào như cha không?"
Vương Hỷ Tài là một người thẳng tính, anh ta nghe được những lời ở bên ngoài đã trực tiếp hỏi thẳng cha mình mà chẳng nể nang gì.
"Mày nói vớ vẩn gì thế?"
Vừa rồi Vương Đức Phát đi ra ngoài bị nói kháy, bây giờ lại nghe con trai lớn nói mình như vậy.
Lão ta tức giận tát vào mặt Vương Hỷ Tài.
Vương Hỷ Tài đã hơn ba mươi tuổi, bị cha mình tát vào mặt, hơn nữa đó lại là lỗi của cha mình.
Anh ta nghiến chặt răng, cơ bắp căng lên.
Lý Thu Hiệp vội kéo con trai lại, người con trai này hiền lành, ngay thẳng. Cô sợ anh ta không kiềm chế được mà đánh tên khốn Vương Đức Phát này, sau này sẽ bị hủy hoại danh tiếng.
"Hỷ Tài này, chúng ta đừng chấp nhặt với lão già đó. Mẹ không sao, con vào nhà đi."
Lúc này, những người trong nhà đều đã đi ra, chỉ có gia đình thằng ba vẫn chưa về.
Tôn Á Mai cũng nhanh chóng chạy tới kéo chồng mình lại.
Chị ta biết rõ chồng mình, bao nhiêu năm qua anh ta chưa từng bạo lực với ai, nhưng người hiền lành mới đáng sợ, nếu thật sự ra tay thì sẽ không ai cản nổi.
"Sao hả, mày còn muốn đánh cả cha mày à!"
Ở bên này mấy người đang cố sức kéo Vương Hỷ Tài vào trong nhà.
Vương Đức Phát thì không chịu buông tha tiếp tục chửi mắng Vương Hỷ Tài.
"Chuyện của cha mày đến lượt mày nói lung tung sao? Mày trợn to mắt như vậy làm gì? Mày có giỏi thì đánh tao đi, đánh vào chỗ này này!"
Vương Đức Phát ngước đầu lên trừng mắt nhìn con trai lớn của mình.
Lão ta phùng mang trợn mắt, đưa tay ra muốn chỉ vào mặt Vương Hỷ Tài.
"Tao khinh, tao thách đó. Tao là cha mày hay mày là cha tao..."
Cô chuẩn bị lát nữa sẽ tắm rửa sạch sẽ, thay bộ quần áo trên người, sao cứ cảm thấy ngứa ngáy khắp người.
Nhưng khi cô vừa chuyển hết nước nóng vào không gian thì cửa bếp bị đập mạnh.
Vừa mở cửa ra thì thấy đó là Vương Đức Phát.
"Bà vào nhà đi, chúng ta nói chuyện đàng hoàng nào! Hai vợ chồng mà chia ra ở riêng gì chứ, sẽ thành trò cười cho tụi nhỏ."
Vương Đức Phát cảm thấy trong tình hình này không thể để Lý Thu Hiệp sang nhà con gái ngủ.
Bây giờ mọi người đều đang mắng mỏ lão ta, sớm muộn gì con trai lão ta sẽ biết, đến lúc đó hai vợ chồng cứ tiếp tục như vậy sẽ giống như lạy ông tôi ở bụi này.
"Cút!"
Lý Thu Hiệp cũng không tắm nữa, sau khi ra khỏi bếp, cô đẩy Vương Đức Phát ra và trở vào gian nhà của con gái.
"Này, Lý Thu Hiệp, bà muốn ăn đòn phải không?"
"Ông có ngon thì đánh tôi xem. Bà đây không sợ ông đâu nhé!"
Lý Thu Hiệp trước đây chắc chắn sẽ sợ Vương Đức Phát, nhưng Lý Thu Hiệp của phiên bản Lý Thu Diễm này chẳng xem lão già này ra gì.
"Tôi không tin, hôm nay tôi không đánh cho bà ngoan ngoãn nghe lời thì tôi sẽ không mang họ Vương."
(adsbygoogle = window.adsbygoogle || []).push({});
Vương Đức Phát nói xong liền quơ lấy cây chổi được dựng cạnh tường, muốn đánh lên người Lý Thu Hiệp.
Lúc này Vương Hỷ Tài đột nhiên từ cửa đi vào, anh ta vừa biết được bên ngoài mọi người đang bàn tán điều gì.
Họ nói cha anh ta và bác gái gian díu với nhau bị con dâu và cháu trai nhìn thấy.
Thật ra những chuyện này đều do Trần Kim Diễm nhà đối diện lan truyền ra ngoài, vợ của Vương Hổ cũng không dám nhiều chuyện nói lời không hay về mẹ chồng của mình, cô ta cũng biết xấu hổ.
"Cha, cha làm gì vậy?"
Vương Hỷ Tài sau khi nghe được những lời đó cũng rất giận. Sao cha anh ta có thể như vậy, cũng đã từng tuổi này rồi.
Khi trở về nhà thì lại thấy cảnh cha muốn đánh mẹ, anh ta lập tức cảm thấy mẹ mình rất đáng thương.
Anh ta liền đứng cản trước mặt mẹ, còn giật lại cây chổi từ tay Vương Đức Phát.
"Tự cha không biết kiểm điểm mà còn muốn đánh mẹ con, có người cha nào như cha không?"
Vương Hỷ Tài là một người thẳng tính, anh ta nghe được những lời ở bên ngoài đã trực tiếp hỏi thẳng cha mình mà chẳng nể nang gì.
"Mày nói vớ vẩn gì thế?"
Vừa rồi Vương Đức Phát đi ra ngoài bị nói kháy, bây giờ lại nghe con trai lớn nói mình như vậy.
Lão ta tức giận tát vào mặt Vương Hỷ Tài.
Vương Hỷ Tài đã hơn ba mươi tuổi, bị cha mình tát vào mặt, hơn nữa đó lại là lỗi của cha mình.
(adsbygoogle = window.adsbygoogle || []).push({});
Anh ta nghiến chặt răng, cơ bắp căng lên.
Lý Thu Hiệp vội kéo con trai lại, người con trai này hiền lành, ngay thẳng. Cô sợ anh ta không kiềm chế được mà đánh tên khốn Vương Đức Phát này, sau này sẽ bị hủy hoại danh tiếng.
"Hỷ Tài này, chúng ta đừng chấp nhặt với lão già đó. Mẹ không sao, con vào nhà đi."
Lúc này, những người trong nhà đều đã đi ra, chỉ có gia đình thằng ba vẫn chưa về.
Tôn Á Mai cũng nhanh chóng chạy tới kéo chồng mình lại.
Chị ta biết rõ chồng mình, bao nhiêu năm qua anh ta chưa từng bạo lực với ai, nhưng người hiền lành mới đáng sợ, nếu thật sự ra tay thì sẽ không ai cản nổi.
"Sao hả, mày còn muốn đánh cả cha mày à!"
Ở bên này mấy người đang cố sức kéo Vương Hỷ Tài vào trong nhà.
Vương Đức Phát thì không chịu buông tha tiếp tục chửi mắng Vương Hỷ Tài.
"Chuyện của cha mày đến lượt mày nói lung tung sao? Mày trợn to mắt như vậy làm gì? Mày có giỏi thì đánh tao đi, đánh vào chỗ này này!"
Vương Đức Phát ngước đầu lên trừng mắt nhìn con trai lớn của mình.
Lão ta phùng mang trợn mắt, đưa tay ra muốn chỉ vào mặt Vương Hỷ Tài.
"Tao khinh, tao thách đó. Tao là cha mày hay mày là cha tao..."
Bạn đang đọc truyện trên: DocTruyen.Pro