Xuyên Thành Bản Đối Chiếu Của Nữ Chính Trọng Sinh Trong Truyện Niên Đại
Chương 3
2024-11-01 06:46:58
Sau một hồi, cô cúi đầu, hai tay nắm chặt thành quyền, móng tay cắm sâu vào da thịt, rỉ ra từng giọt máu.
Du Quốc Hải vừa bước vào sân nhà đã xoa xoa tay đầy phấn khích, cặp mắt tam giác đục ngầu sáng lên một cách thèm khát.
Trong đầu anh ta chỉ nghĩ đến người phụ nữ bên kia tường, làn da trắng nõn, gương mặt xinh xắn dù mặc bộ quần áo cũ kỹ, rách nát cũng không che giấu được dáng vẻ yêu kiều của cô ta.
Chỉ nghĩ đến thôi, cả người Du Quốc Hải đã nóng lên, run rẩy vì phấn khích.
Du Quốc Hải càng bước nhanh hơn, lộ rõ sự háo hức khó che giấu.
Trong bếp, Du Nhiễm đang ngồi xổm dưới đất, tay cầm một nhánh cây khều vào lửa.
Sau một hồi loay hoay, cô mới lôi ra được hai củ khoai lang đen nhẻm.
Mùi thơm của khoai nướng khiến cô nuốt nước miếng theo bản năng, bụng thì réo ầm ầm vì đói.
Cô định thừa dịp chưa có ai đến mà lót dạ nhanh, thì bỗng nghe thấy tiếng cửa sân mở ra.
Cả người cô run lên, hai củ khoai lăn xuống đất.
Nhớ lại những hành động đáng sợ của gia đình trong ký ức của nguyên chủ, Du Nhiễm vội vàng chôn lại hai củ khoai vào bếp, lo sợ mùi thơm bị phát hiện.
Cô còn mở nắp hũ dưa muối ra để át mùi khoai nướng, khiến mùi dưa ngâm bốc lên nồng nặc.
“Nhiễm Nhi, ca về rồi, em có nhớ ca không?”
Du Quốc Hải xông thẳng vào bếp, khuôn mặt đen nhẻm nhưng lại ánh lên vẻ phấn khích.
Đôi mắt tam giác lấm lét càng sáng lên khi nhìn thấy Du Nhiễm.
Vừa nhìn thấy anh ta, Du Nhiễm theo phản xạ siết chặt tay, lùi lại một bước.
Gã đàn ông này, với dáng vẻ gầy guộc, mắt hõm sâu, người bốc mùi mồ hôi nồng nặc khiến cô suýt chút nữa phải bịt mũi.
Cô ghét đến mức gần như không thể chịu nổi.
Dù bất ngờ bị đẩy vào một thế giới xa lạ, Du Nhiễm vẫn cố giữ lý trí.
Dù không quen với cuộc sống này, cô biết đây không phải là nơi cô có thể làm theo ý mình, cũng không có cha mẹ nào bảo vệ cô như trước kia.
Ở đây, chỉ cần làm gì đó khác lạ, cô sẽ gặp vô vàn rắc rối.
Dù cố tự trấn an, nhưng Du Nhiễm vẫn chỉ là một cô gái vừa trưởng thành, được nuông chiều từ nhỏ.
Cô khó chịu đến nghẹn lòng, nhất là khi nghe cái giọng ngọt xớt của Du Quốc Hải gọi “Nhiễm Nhi”
đầy buồn nôn.
Ca ca? Cô chưa bao giờ gọi anh trai mình như thế! Ghê tởm đến mức siết chặt tay, Du Nhiễm chỉ muốn đấm thẳng vào mặt gã đàn ông này! Nhưng cô chỉ dám giả bộ theo cách của nguyên chủ, lùi lại hoảng loạn, ngập ngừng không dám nói.
Du Quốc Hải dường như đã quen với phản ứng này của nguyên chủ, chẳng hề để tâm.
Gã nhìn cô gái nhỏ, dù khuôn mặt lem luốc vì bụi bẩn, vẫn không che giấu được vẻ xinh xắn.
Gã nuốt nước miếng, bước lại gần.
“Nhiễm Nhi, em không cẩn thận làm bẩn mặt rồi.
Để ca lau giúp em nhé.”
Nói rồi, không chờ Du Nhiễm đáp lời, Du Quốc Hải đã vội vã đưa tay lên định sờ vào mặt cô, thậm chí còn cố áp sát lại gần.
Du Nhiễm lập tức lùi mạnh ra sau, nhìn đôi tay khô khốc, gớm ghiếc của hắn.
Trước khi hắn kịp chạm vào, cô nhanh chóng cúi thấp người, lách qua bên cạnh rồi chạy thẳng ra sân.
“Mẹ sắp về rồi, để mẹ mà thấy thì không hay đâu.”
Du Nhiễm cố gắng giả bộ hoảng sợ, vuốt vuốt vạt áo theo kiểu nguyên chủ thường làm.
Du Quốc Hải vừa bước vào sân nhà đã xoa xoa tay đầy phấn khích, cặp mắt tam giác đục ngầu sáng lên một cách thèm khát.
Trong đầu anh ta chỉ nghĩ đến người phụ nữ bên kia tường, làn da trắng nõn, gương mặt xinh xắn dù mặc bộ quần áo cũ kỹ, rách nát cũng không che giấu được dáng vẻ yêu kiều của cô ta.
Chỉ nghĩ đến thôi, cả người Du Quốc Hải đã nóng lên, run rẩy vì phấn khích.
Du Quốc Hải càng bước nhanh hơn, lộ rõ sự háo hức khó che giấu.
Trong bếp, Du Nhiễm đang ngồi xổm dưới đất, tay cầm một nhánh cây khều vào lửa.
Sau một hồi loay hoay, cô mới lôi ra được hai củ khoai lang đen nhẻm.
Mùi thơm của khoai nướng khiến cô nuốt nước miếng theo bản năng, bụng thì réo ầm ầm vì đói.
Cô định thừa dịp chưa có ai đến mà lót dạ nhanh, thì bỗng nghe thấy tiếng cửa sân mở ra.
Cả người cô run lên, hai củ khoai lăn xuống đất.
Nhớ lại những hành động đáng sợ của gia đình trong ký ức của nguyên chủ, Du Nhiễm vội vàng chôn lại hai củ khoai vào bếp, lo sợ mùi thơm bị phát hiện.
Cô còn mở nắp hũ dưa muối ra để át mùi khoai nướng, khiến mùi dưa ngâm bốc lên nồng nặc.
“Nhiễm Nhi, ca về rồi, em có nhớ ca không?”
Du Quốc Hải xông thẳng vào bếp, khuôn mặt đen nhẻm nhưng lại ánh lên vẻ phấn khích.
Đôi mắt tam giác lấm lét càng sáng lên khi nhìn thấy Du Nhiễm.
Vừa nhìn thấy anh ta, Du Nhiễm theo phản xạ siết chặt tay, lùi lại một bước.
Gã đàn ông này, với dáng vẻ gầy guộc, mắt hõm sâu, người bốc mùi mồ hôi nồng nặc khiến cô suýt chút nữa phải bịt mũi.
Cô ghét đến mức gần như không thể chịu nổi.
Dù bất ngờ bị đẩy vào một thế giới xa lạ, Du Nhiễm vẫn cố giữ lý trí.
Dù không quen với cuộc sống này, cô biết đây không phải là nơi cô có thể làm theo ý mình, cũng không có cha mẹ nào bảo vệ cô như trước kia.
Ở đây, chỉ cần làm gì đó khác lạ, cô sẽ gặp vô vàn rắc rối.
Dù cố tự trấn an, nhưng Du Nhiễm vẫn chỉ là một cô gái vừa trưởng thành, được nuông chiều từ nhỏ.
Cô khó chịu đến nghẹn lòng, nhất là khi nghe cái giọng ngọt xớt của Du Quốc Hải gọi “Nhiễm Nhi”
đầy buồn nôn.
Ca ca? Cô chưa bao giờ gọi anh trai mình như thế! Ghê tởm đến mức siết chặt tay, Du Nhiễm chỉ muốn đấm thẳng vào mặt gã đàn ông này! Nhưng cô chỉ dám giả bộ theo cách của nguyên chủ, lùi lại hoảng loạn, ngập ngừng không dám nói.
Du Quốc Hải dường như đã quen với phản ứng này của nguyên chủ, chẳng hề để tâm.
Gã nhìn cô gái nhỏ, dù khuôn mặt lem luốc vì bụi bẩn, vẫn không che giấu được vẻ xinh xắn.
Gã nuốt nước miếng, bước lại gần.
“Nhiễm Nhi, em không cẩn thận làm bẩn mặt rồi.
Để ca lau giúp em nhé.”
Nói rồi, không chờ Du Nhiễm đáp lời, Du Quốc Hải đã vội vã đưa tay lên định sờ vào mặt cô, thậm chí còn cố áp sát lại gần.
Du Nhiễm lập tức lùi mạnh ra sau, nhìn đôi tay khô khốc, gớm ghiếc của hắn.
Trước khi hắn kịp chạm vào, cô nhanh chóng cúi thấp người, lách qua bên cạnh rồi chạy thẳng ra sân.
“Mẹ sắp về rồi, để mẹ mà thấy thì không hay đâu.”
Du Nhiễm cố gắng giả bộ hoảng sợ, vuốt vuốt vạt áo theo kiểu nguyên chủ thường làm.
Bạn đang đọc truyện trên: DocTruyen.Pro