Xuyên Thành Bản Đối Chiếu Của Nữ Chính Trọng Sinh Trong Truyện Niên Đại
Chương 39
2024-11-01 06:46:58
Không chỉ có lương ổn định mà họ còn thường xuyên mang được hàng tốt về nhà.
Hôm nay cô mới tận mắt chứng kiến điều đó.
Những tấm vải có tỳ vết này chắc hẳn cung tiêu viên sẽ giữ lại cho mình, chứ không bán cho người ngoài.
Dù sao cũng quá rẻ.
Cuối cùng, Du Nhiễm không khách sáo, dùng lời ngọt ngào để lấy lòng cung tiêu viên, khiến chị ta vui vẻ ra mặt.
Thậm chí, khi biết Du Nhiễm sắp kết hôn, cung tiêu viên còn giới thiệu cho cô một tấm vải đỏ chất lượng tốt, nói rằng rất thích hợp để may quần áo cưới.
Nhờ khả năng nói chuyện khéo léo, từ số tiền vốn chỉ đủ mua một bộ quần áo kém chất lượng, Du Nhiễm đã mua được vải để may hai bộ quần áo, và cả chất lượng của vải cũng không hề tệ.
Cô chọn những màu truyền thống như đen, lam và thêm tấm vải đỏ thuần miên.
Chưa hết, cung tiêu viên còn tặng cho cô một rổ vải lẻ, tuy gọi là vải lẻ nhưng đủ để may được một hai bộ quần áo.
Du Nhiễm mỉm cười, trong lòng đầy phấn khởi.
Trước khi rời đi, cô còn đưa thêm một nắm anh đào cho cung tiêu viên: “Chị ơi, anh đào này mang về cho con chị ăn, ngọt lắm đó!”
Cung tiêu viên cười tít mắt, nhận lấy nắm anh đào với vẻ hài lòng, còn không quên nói: “Em gái, lần sau nếu có mua đồ thì cứ đến tìm chị, chị sẽ giữ hàng tốt và giá rẻ cho em.”
Du Nhiễm đáp lời và rời đi.
Mãi đến khi không còn thấy bóng dáng Du Nhiễm, cung tiêu viên mới kịp nhận ra rằng những tấm vải vốn định để dành cho con gái mình đã bị bán hết sạch.
Chị có chút hối tiếc vì bị cô gái kia khéo léo "dụ"
mua.
Nhưng nhìn nắm anh đào đầy đặn trong tay, chị ta lại cảm thấy không quá thiệt thòi.
Những quả anh đào này hiếm lắm, vừa hay có thể để con gái và con trai chị thưởng thức.
Còn vải vóc, chị là cung tiêu viên, có thể dễ dàng kiếm lại.
Nhưng những quả anh đào chua chua ngọt ngọt này thì đâu phải lúc nào cũng có! Về phía Du Nhiễm, cô nhanh chóng tìm một khối vải đen lớn từ trong giỏ, ra chỗ vắng rồi trùm kín mặt.
Cô còn lấy một bộ quần áo rách rưới của nguyên chủ, khoác lên mình để che giấu thân phận.
Đến khi thấy mình không thể bị ai nhận ra, cô mới đeo giỏ lên vai và đi về phía con hẻm phía sau cửa hàng.
Trước đó, cô đã khéo léo thăm dò và biết được từ cung tiêu viên rằng con hẻm này là một "chợ đen".
Ở đây có thể mua được những thứ mà ở cửa hàng không có, không cần tem phiếu, nhưng giá cả sẽ đắt hơn.
Con hẻm quanh co với nhiều lối thoát, nếu bị phát hiện thì vẫn có thể kịp thời trốn thoát.
Mặc dù thời này việc kiểm soát hàng hóa rất chặt chẽ, nhưng lúc nào cũng có người sẵn sàng mạo hiểm để kiếm lời.
Du Nhiễm cất tấm vải vào không gian bí mật của mình.
Chiếc giỏ giờ chỉ còn lại nửa rổ anh đào và táo, chẳng ai nghi ngờ điều gì.
Cô mang theo giỏ này là để đánh lạc hướng những người tò mò.
Chỉ sau khoảng mười lăm phút đi bộ, cô đã thấy nhiều người tụ tập ở con hẻm nhỏ.
Trước mặt họ bày đủ loại hàng hóa.
Ngay cả những thứ khó tìm như thịt heo, thịt dê cũng có, chưa kể đến gà mái, trứng gà và đủ loại rau củ.
Khi Du Nhiễm vừa bước vào con hẻm, những người bán hàng ở đó lập tức cảnh giác nhìn cô.
Hôm nay cô mới tận mắt chứng kiến điều đó.
Những tấm vải có tỳ vết này chắc hẳn cung tiêu viên sẽ giữ lại cho mình, chứ không bán cho người ngoài.
Dù sao cũng quá rẻ.
Cuối cùng, Du Nhiễm không khách sáo, dùng lời ngọt ngào để lấy lòng cung tiêu viên, khiến chị ta vui vẻ ra mặt.
Thậm chí, khi biết Du Nhiễm sắp kết hôn, cung tiêu viên còn giới thiệu cho cô một tấm vải đỏ chất lượng tốt, nói rằng rất thích hợp để may quần áo cưới.
Nhờ khả năng nói chuyện khéo léo, từ số tiền vốn chỉ đủ mua một bộ quần áo kém chất lượng, Du Nhiễm đã mua được vải để may hai bộ quần áo, và cả chất lượng của vải cũng không hề tệ.
Cô chọn những màu truyền thống như đen, lam và thêm tấm vải đỏ thuần miên.
Chưa hết, cung tiêu viên còn tặng cho cô một rổ vải lẻ, tuy gọi là vải lẻ nhưng đủ để may được một hai bộ quần áo.
Du Nhiễm mỉm cười, trong lòng đầy phấn khởi.
Trước khi rời đi, cô còn đưa thêm một nắm anh đào cho cung tiêu viên: “Chị ơi, anh đào này mang về cho con chị ăn, ngọt lắm đó!”
(adsbygoogle = window.adsbygoogle || []).push({});
Cung tiêu viên cười tít mắt, nhận lấy nắm anh đào với vẻ hài lòng, còn không quên nói: “Em gái, lần sau nếu có mua đồ thì cứ đến tìm chị, chị sẽ giữ hàng tốt và giá rẻ cho em.”
Du Nhiễm đáp lời và rời đi.
Mãi đến khi không còn thấy bóng dáng Du Nhiễm, cung tiêu viên mới kịp nhận ra rằng những tấm vải vốn định để dành cho con gái mình đã bị bán hết sạch.
Chị có chút hối tiếc vì bị cô gái kia khéo léo "dụ"
mua.
Nhưng nhìn nắm anh đào đầy đặn trong tay, chị ta lại cảm thấy không quá thiệt thòi.
Những quả anh đào này hiếm lắm, vừa hay có thể để con gái và con trai chị thưởng thức.
Còn vải vóc, chị là cung tiêu viên, có thể dễ dàng kiếm lại.
Nhưng những quả anh đào chua chua ngọt ngọt này thì đâu phải lúc nào cũng có! Về phía Du Nhiễm, cô nhanh chóng tìm một khối vải đen lớn từ trong giỏ, ra chỗ vắng rồi trùm kín mặt.
Cô còn lấy một bộ quần áo rách rưới của nguyên chủ, khoác lên mình để che giấu thân phận.
Đến khi thấy mình không thể bị ai nhận ra, cô mới đeo giỏ lên vai và đi về phía con hẻm phía sau cửa hàng.
(adsbygoogle = window.adsbygoogle || []).push({});
Trước đó, cô đã khéo léo thăm dò và biết được từ cung tiêu viên rằng con hẻm này là một "chợ đen".
Ở đây có thể mua được những thứ mà ở cửa hàng không có, không cần tem phiếu, nhưng giá cả sẽ đắt hơn.
Con hẻm quanh co với nhiều lối thoát, nếu bị phát hiện thì vẫn có thể kịp thời trốn thoát.
Mặc dù thời này việc kiểm soát hàng hóa rất chặt chẽ, nhưng lúc nào cũng có người sẵn sàng mạo hiểm để kiếm lời.
Du Nhiễm cất tấm vải vào không gian bí mật của mình.
Chiếc giỏ giờ chỉ còn lại nửa rổ anh đào và táo, chẳng ai nghi ngờ điều gì.
Cô mang theo giỏ này là để đánh lạc hướng những người tò mò.
Chỉ sau khoảng mười lăm phút đi bộ, cô đã thấy nhiều người tụ tập ở con hẻm nhỏ.
Trước mặt họ bày đủ loại hàng hóa.
Ngay cả những thứ khó tìm như thịt heo, thịt dê cũng có, chưa kể đến gà mái, trứng gà và đủ loại rau củ.
Khi Du Nhiễm vừa bước vào con hẻm, những người bán hàng ở đó lập tức cảnh giác nhìn cô.
Bạn đang đọc truyện trên: DocTruyen.Pro