Xuyên Thành Cô Vợ Bỏ Trốn Ở Thập Niên 60
Chương 14
2024-09-15 06:09:17
Ở thế giới này, nguyên chủ là một nhân vật phụ của phụ luôn. Thật ra, ngay cả bản thân cô, khi đọc truyện cũng chỉ theo dõi câu chuyện nữ chính cưới trước yêu sau với nam chính như thế nào, rồi làm một người mẹ kế hiền huệ tốt đẹp ra sao thôi – Loại truyện có chủ đề về mẹ kế này đã từng rất hot trong một khoảng thời gian đó chứ.
Căn bản là chẳng ai quan tâm đến người vợ cũ kia như thế nào cả.
Nhất là khi nữ chính còn là một người được sống lại, đời trước đã từng ghét bỏ nam chính vừa lớn tuổi lại đã có con riêng, nên đã kết hôn với một thanh niên tri thức xuống nông thôn. Kết quả là sau khi kết hôn, lại phải sống một cuộc sống vô cùng thê thảm. Đời này, từ đầu nữ chính đã biết nam chính tiền đồ vô lượng như thế nào rồi, mới nghĩ mọi cách để gả cho nam chính, sống một cuộc sống sung túc.
Đó, thể loại sảng văn là nó vậy đó.
Nhưng bây giờ Kiều Vi đã xuyên đến đây rồi, sảng văn của nữ chính lại là cái kết vô cùng tồi tệ của cô đó.
Vậy thì không được rồi.
Cô cũng đã trải qua một cuộc đời khốn khổ rồi mới xuyên đến đây, bây giờ cô có một cơ thể trẻ khỏe, một người chồng đẹp trai đầy hứa hẹn, một mái ấm đang chờ cô trở về.
Tất cả những điều này không thể để cho người ta cướp đi được.
Đặc biệt là khi cô nghĩ đến "nhà", trái tim cô sẽ cảm thấy vô cùng khó chịu, một bóng dáng nhỏ bé như thể hiện lên trước mắt cô.
“Mẹ ơi, khi nào thì mẹ về?” Đứa trẻ kia đã hỏi như vậy khi được gửi cho nhà hàng xóm.
Thằng bé cũng không biết rằng mình đã bị bỏ rơi.
Nguyên chủ Kiều Vi Vi chết đi vì đau khổ và tuyệt vọng, để lại thân thể và mạng sống của mình cho người vừa xuyên đến là Kiều Vi, nhưng đồng thời, cô ấy cũng để lại trong lòng Kiều Vi một dấu ấn thật sâu sắc – đó chính là cảm giác áy náy với đứa bé kia, sự hối hận khi cô ấy đã vứt bỏ chính con trai ruột của mình.
Đối với tất cả những điều này, nguyên chủ hy vọng người xuyên đến có thể thay cô ấy bù đắp.
Giống như một giao dịch.
Kiều Vi đã chấp nhận giao dịch này. Cô tiếp nhận cơ thể khỏe mạnh, người chồng anh tuấn và gia đình này của nguyên chủ, cái giá phải trả chính là cho con trai của nguyên chủ một cuộc sống hạnh phúc.
Rất công bằng.
Thế nên, Kiều Vi không thể trở thành một nhân vật nữ phụ vô danh trong truyện như nguyên chủ được.
Ngay từ thời điểm khi có cô xuyên đến đây, câu chuyện này đã thay đổi rồi.
Cuộc hôn nhân này nhất định phải tiếp tục, vậy thì sau này... Kiều Vi lại liếc nhìn gương chiếu hậu, lại bắt gặp ánh mắt của Nghiêm Lỗi——
Xin chào, nam chính.
Từ nay trở đi, tôi sẽ là nữ chính trong cuộc đời anh.
Chiếc xe jeep đi xuyên qua thị trấn.
Đúng ra mà nói, khu nhà của bọn họ thậm chí còn không phải là nằm trong thị trấn bữa, mà là ở bên ngoài thị trấn. Chẳng qua, sau giải phóng, địa giới của thị trấn được mở rộng ra bên ngoài, dần dần nhập luôn khu nhà ở của gia đình quân nhân vào bên trong.
Xe dừng lại, Nghiêm Lỗi ngồi ở ghế phụ lái xuống xe trước, đi vòng ra mở cửa phía sau thùng xe ra cho cô.
Loại xe jeep kiểu cũ này không có hai hàng ghế trước và sau như các xe đời sau, phía trước là ghế lái và ghế phụ lái, phía sau là khoang chở hàng. Hai bên sườn trái phải thùng xe có hai băng ghế dựa dài, có thể ngồi được bốn người. Chen chúc một chút thì thậm chí còn có thể ngồi được sáu người luôn ấy chứ.
Căn bản là chẳng ai quan tâm đến người vợ cũ kia như thế nào cả.
Nhất là khi nữ chính còn là một người được sống lại, đời trước đã từng ghét bỏ nam chính vừa lớn tuổi lại đã có con riêng, nên đã kết hôn với một thanh niên tri thức xuống nông thôn. Kết quả là sau khi kết hôn, lại phải sống một cuộc sống vô cùng thê thảm. Đời này, từ đầu nữ chính đã biết nam chính tiền đồ vô lượng như thế nào rồi, mới nghĩ mọi cách để gả cho nam chính, sống một cuộc sống sung túc.
Đó, thể loại sảng văn là nó vậy đó.
Nhưng bây giờ Kiều Vi đã xuyên đến đây rồi, sảng văn của nữ chính lại là cái kết vô cùng tồi tệ của cô đó.
Vậy thì không được rồi.
Cô cũng đã trải qua một cuộc đời khốn khổ rồi mới xuyên đến đây, bây giờ cô có một cơ thể trẻ khỏe, một người chồng đẹp trai đầy hứa hẹn, một mái ấm đang chờ cô trở về.
Tất cả những điều này không thể để cho người ta cướp đi được.
Đặc biệt là khi cô nghĩ đến "nhà", trái tim cô sẽ cảm thấy vô cùng khó chịu, một bóng dáng nhỏ bé như thể hiện lên trước mắt cô.
“Mẹ ơi, khi nào thì mẹ về?” Đứa trẻ kia đã hỏi như vậy khi được gửi cho nhà hàng xóm.
Thằng bé cũng không biết rằng mình đã bị bỏ rơi.
Nguyên chủ Kiều Vi Vi chết đi vì đau khổ và tuyệt vọng, để lại thân thể và mạng sống của mình cho người vừa xuyên đến là Kiều Vi, nhưng đồng thời, cô ấy cũng để lại trong lòng Kiều Vi một dấu ấn thật sâu sắc – đó chính là cảm giác áy náy với đứa bé kia, sự hối hận khi cô ấy đã vứt bỏ chính con trai ruột của mình.
Đối với tất cả những điều này, nguyên chủ hy vọng người xuyên đến có thể thay cô ấy bù đắp.
(adsbygoogle = window.adsbygoogle || []).push({});
Giống như một giao dịch.
Kiều Vi đã chấp nhận giao dịch này. Cô tiếp nhận cơ thể khỏe mạnh, người chồng anh tuấn và gia đình này của nguyên chủ, cái giá phải trả chính là cho con trai của nguyên chủ một cuộc sống hạnh phúc.
Rất công bằng.
Thế nên, Kiều Vi không thể trở thành một nhân vật nữ phụ vô danh trong truyện như nguyên chủ được.
Ngay từ thời điểm khi có cô xuyên đến đây, câu chuyện này đã thay đổi rồi.
Cuộc hôn nhân này nhất định phải tiếp tục, vậy thì sau này... Kiều Vi lại liếc nhìn gương chiếu hậu, lại bắt gặp ánh mắt của Nghiêm Lỗi——
Xin chào, nam chính.
Từ nay trở đi, tôi sẽ là nữ chính trong cuộc đời anh.
Chiếc xe jeep đi xuyên qua thị trấn.
Đúng ra mà nói, khu nhà của bọn họ thậm chí còn không phải là nằm trong thị trấn bữa, mà là ở bên ngoài thị trấn. Chẳng qua, sau giải phóng, địa giới của thị trấn được mở rộng ra bên ngoài, dần dần nhập luôn khu nhà ở của gia đình quân nhân vào bên trong.
Xe dừng lại, Nghiêm Lỗi ngồi ở ghế phụ lái xuống xe trước, đi vòng ra mở cửa phía sau thùng xe ra cho cô.
Loại xe jeep kiểu cũ này không có hai hàng ghế trước và sau như các xe đời sau, phía trước là ghế lái và ghế phụ lái, phía sau là khoang chở hàng. Hai bên sườn trái phải thùng xe có hai băng ghế dựa dài, có thể ngồi được bốn người. Chen chúc một chút thì thậm chí còn có thể ngồi được sáu người luôn ấy chứ.
Bạn đang đọc truyện trên: DocTruyen.Pro