Xuyên Thành Cô Vợ Bỏ Trốn Ở Thập Niên 60

Chương 15

2024-09-15 06:09:17

Người đàn ông vẫn không nói gì, nhưng lại đưa tay về phía Kiều Vi.

Kiều Vi nhìn bàn tay vươn vào trong xe, trong lòng cô lại cộng thêm một điểm cho người đàn ông Nghiêm Lỗi này.

Cô đỡ lấy tay Nghiêm Lỗi để bước xuống xe. Nghiêm Lỗi nhìn cô một cái, xác định cô có thể đứng vững, thân thể vẫn ổn thì mới buông tay cô ra.

Kiều Vi nheo mắt lại nhìn một mảnh kiến trúc trước mặt - đều là nhà trệt có sân, nhưng nhịn qua đều có vẻ khá cũ kỹ.

Trong số đó có một khoảng sân là nhà của cô và Nghiêm Lỗi.

Từ trong ký ức, cô nhớ ra được căn nhà này là một trong những mâu thuẫn quan trọng không thể hòa giải giữa nguyên chủ và Nghiêm Lỗi.

Bởi vì đây là khu nhà cũ, mà quân khu đã mở một khu tái định cư mới dành cho gia đình quân nhân ở phía bên kia thị trấn. Nơi đó toàn là những ngôi nhà gạch đỏ mới toanh, sáng sủa sạch sẽ. Hơn nữa, nó lại còn được quản lý khép kín, chính là “khu tập thể” mà người đời sau thường gọi đấy.

Nếu có thể vào sống ở khu tập thể dành cho người nhà quân nhân, có lẽ nguyên chủ sẽ không oán hận đến như vậy. Nhưng nam chính Nghiêm Lỗi đã nhường lại danh ngạch của mình trong khu tập thể đó cho người mà anh cho rằng cần nó hơn mình.

Nam chính là một người như vậy đấy.

Kiều Vi buông tay che nắng, quay người nói: “Tôi nhớ trong nhà còn có thuốc lá đấy, anh lấy cho Tiểu Trương một bao Lam…”

Cô lục lại ký ức của mình. Tuy rằng nam chính là đoàn trưởng, nhưng chiếc xe này không phải chỉ để cho một mình anh dùng, mà là cả vài cán bộ cùng dùng chung.

Vì vậy, Kiều Vi muốn Nghiêm Lỗi đưa một bao thuốc lá cho tài xế. Trong thời đại giao thông bất tiện này, muốn dùng xe thì phải dựa vào tài xế mới được. Vì những kế hoạch sau này, Kiều Vi muốn giữ mối quan hệ tốt với tài xế.

(adsbygoogle = window.adsbygoogle || []).push({});


Không ngờ, lúc quay người lại, đã thấy Nghiêm Lỗi đang nhét một bao Lam Mẫu Đơn vào tay tài xế rồi. Cô vừa mở miệng, hai người đàn ông đều dừng lại, nhìn về phía cô, trong mắt họ không giấu được sự kinh ngạc.

Phải biết là, nguyên chủ không quá biết cách đối nhân xử thế như vậy đâu. Các chiến hữu của Nghiêm Lỗi đều không có ấn tượng tốt lắm về cô.

"Ôi chao, sao chị dâu lại khách sáo như vậy chứ?" Tài xế Trương cười nói: "Em là ai nào? Anh chị lại còn khách sao với em thế."

Tuy cậu ta nói như vậy, nhưng Nghiêm Lỗi vẫn cứng rắn mà nhét bao thuốc vào tay cậu ta: “Cầm lấy, bởi vì không khách sáo nên tôi mới cho cậu, từ chối cái gì mà từ chối.”

Một người đàn ông nhường lại vị trí của mình trong khu tập thể quân đội mới xây cho người khác, hóa ra không những không cứng nhắc mà còn làm việc rất linh hoạt nữa.

Thế nên mới nói, nhìn người là phải nhìn từ nhiều góc độ mới được.

Kiều Vi nói với tài xế Trương: "Bọn tôi đều không khách sáo với cậu, cậu lại khách sáo với bọn tôi làm gì, cầm đi.”

Cô nói chuyện mang theo ý cười, giọng nói rõ ràng lanh lảnh khiến người ta nghe mà cảm thấy thoải mái.

Tài xế Trương nghĩ thầm, sao vợ của đoàn trưởng Nghiêm lại khác trước thế nhỉ. Kỳ quái, chẳng lẽ là sau khi đi tỉnh thành một chuyến, bị người khác khinh thường, cuối cùng cũng đã tỉnh ngộ, học được cách không đối xử lạnh lùng với người khác nữa rồi?

Đến cả Kiều Vi – vợ của lãnh đạo cũng đã nói như vậy rồi, tài xế Trương liền mỉm cười rồi nhận lấy bao thuốc: “Nếu cần gì thì anh chị cứ gọi em là được.”

Vị tài xế thích nói thích cười kia đã đi rồi, không khí trước cổng nhà bỗng nhiên trở nên vắng vẻ. Chủ yếu là vì sắc mặt Nghiêm Lỗi quá lạnh, toàn thân anh như tản ra khí lạnh vậy, cho dù là mùa hè cũng khiến người ta cảm thấy mát mẻ.

Bạn đang đọc truyện trên: DocTruyen.Pro

Nhận xét của độc giả về truyện Xuyên Thành Cô Vợ Bỏ Trốn Ở Thập Niên 60

Số ký tự: 0