Xuyên Thành Con Dâu Nuôi Từ Bé Của Nam Chủ Trong Truyện Khoa Cử

Tâm Loạn 3

Tương Nguyệt Khứ

2024-07-29 15:54:13

Cơn gió nhẹ bên ngoài thổi qua, khiến đầu óc Thẩm Hi Hòa tỉnh táo hơn, Trần Ninh Viễn không rõ nguyên do, Thẩm Hi Hòa luôn là bộ dáng ổn trọng tự chủ nho nhã lễ độ, tại sao đêm nay lại có biểu hiện như vậy, nghĩ không ra đáp án Trần Ninh Viễn chỉ cho đây là huynh ấy đang bảo vệ muội muội của mình.

————

Một đêm trôi qua rất nhanh, ăn sáng xong, Thẩm lão gia tử mang theo con cháu ra đồng làm việc, nhà Thẩm gia không có bò, thuê bò phải tốn tiền, cũng may Thẩm gia con trai nhiều, có rất nhiều sức lực.

Giữa trưa vẫn là Chu thị và Cố Tiêu cùng nấu cơm, không có thịt,nên đồ ăn đơn giản hơn rất nhiều.

Trong nhà còn có một khúc xương to, dùng dao chặt ra, đem luộc sơ qua , sau đó thì ném vào trong nồi hầm đồ ăn, tốt xấu gì cũng dính chút vị thịt.

Còn lại một ít đậu nành, Chu thị múc cho Thẩm Hi Hòa một chút, còn dư lại, bà nghĩ nghĩ sau đó để lại toàn bộ cho Cố Tiêu.

Cố Tiêu bớt chút thời gian đem đinh gỗ đóng lên cán quạt, cây quạt này quả thực tốt hơn cái trước kia rất nhiều, chỉ là cô cũng không rõ có thể bán được bao nhiêu tiền, cô chỉ biết cây quạt quý nhất của hiệu sách cũng chỉ có 50 văn mà thôi.

Chu thị đem cơm đặt vào rổ, “Đi sớm về sớm, trên đường đừng chậm trễ, cơm thì để trở về hãy ăn, vẫn để trong nồi giữ ấm đấy.”

Cố Tiêu vui vẻ đáp, “Vậy nương người chờ con trở về nha!”

Chu thị gật đầu, Tiểu Tiểu vẫn cao hứng như vậy, bà còn không biết nên nói như thế nào, không cho Cố Tiêu đi đưa cơm nữa nó chắc chắn sẽ hỏi lý do vì sao.

Nếu nói thẳng Tam Lang không muốn nó đi…… Như vậy không thể được.

Chu thị nghĩ thầm, dù sao còn có vài ngày nữa, trước cứ kéo dài thêm vậy.

(adsbygoogle = window.adsbygoogle || []).push({});


Bên kia Cố Tiêu mang theo quạt, đi tới huyện thành nơi cô vẫn luôn nhớ nhung, đưa cơm chỉ tốn một ít thời gian, Thẩm Hi Hòa vẫn ít nói như cũ, yên lặng ăn xong sau đó giúp đỡ đặt chén đũa vào trong rổ.

Cố Tiêu: “Tam ca, muội đi về trước đây.”

“Ừ, Cố Tiêu……” Thẩm Hi Hòa hít sâu một hơi, hắn chỉ gọi tên Cố Tiêu, lại chậm chạp không nói câu thứ hai.

Bên cạnh người đến người đi, Cố Tiêu yên lặng mà chờ Thẩm Hi Hòa nói chuyện.

Thẩm Hi Hòa nhìn bốn phía xung quanh, vừa thấy Trần Ninh Viễn đi tới, liền vội vàng nói: “Đi đường cẩn thận.”

Cố Tiêu nghĩ thầm, cũng thật không dễ dàng gì mà, tới đây nhiều lần như vậy, đây là lần đầu tiên Thẩm Hi Hòa kêu cô đi đường cẩn thận đấy, “Tam ca huynh chăm chỉ đọc sách, chú ý thân thể, muội đi về đây.”

Trần Ninh Viễn cũng đi tới, hắn chờ Cố Tiêu đi xa mới hỏi Thẩm Hi Hòa: “Lệnh muội tên Cố Tiêu, Thẩm Cố Tiêu sao?”

Thẩm Hi Hòa: “Không phải. Nếu ngươi ăn xong rồi, vậy trở về đi.”

Trần Ninh Viễn: “……Được.”

————

Vừa ra khỏi thư viện, Cố Tiêu lập tức đi tới hiệu sách.

Trong tiệm sách có không ít người, tiểu nhị mắt sắc, liếc mắt một cái liền nhìn thấy Cố Tiêu.

(adsbygoogle = window.adsbygoogle || []).push({});


“Cô nương đã tới rồi, có phải muốn gặp chưởng quầy hay không?” Tiểu nhị híp mắt cười, “Chưởng quầy ở lầu hai, để ta mang cô nương qua đó.”

Cố Tiêu có quạt cảm thấy thỏa mãn, “Làm phiền rồi.”

Trương chưởng quầy quả thật là đang đợi Cố Tiêu, đem cây quạt lật qua lật lại, giấy không tốt không phải là chuyện gì lớn, chủ yếu là họa tiết cây tre trên cán quạt quá tinh xảo.

Nếu là cán tre, giấy tốt, cây quạt này nếu đưa lên kinh thành, sợ là có thể kiếm lại gấp mấy chục lần mấy trăm lần.

Nói

“Cô nương nếu đã tới đây, chẵng lẽ là đã làm được quạt mới?” Trương chưởng quầy vẻ mặt ôn hoà nói.

Cố Tiêu đem quạt lấy ra, “Ân, chưởng quầy nhìn xem.”

Trương chưởng quầy lập tức liền nhìn ra sự khác biệt, quạt giấy làm rất tốt, mỏng nhưng rắn chắc, nan quạt nhẵn bóng hẹp dài, hai nan ngoài bên trên có khắc hình hoa mai, một cành mai nghiêng qua, nhưng cành mai lại chỉ có một nửa……

“Còn một nửa còn lại thì ở đâu?”

Cố Tiêu nói: “Nửa còn lại ở trong mặt quạt.”

Nhưng mặt quạt lại trống trơn, cái gì cũng không có, chưởng quầy lòng nóng như lửa đốt, “Cô nương, cây quạt này là từ tay cô nương mà ra, mặt quạt nếu để cho người khác tới vẽ, sẽ…… không có ý cảnh a!”

Cố Tiêu nói: “Chưởng quầy muốn để ta vẽ sao? Nếu ta mà vẽ, vậy thì không thể tính giá cũ nữa rồi.”

Bạn đang đọc truyện trên: DocTruyen.Pro

Nhận xét của độc giả về truyện Xuyên Thành Con Dâu Nuôi Từ Bé Của Nam Chủ Trong Truyện Khoa Cử

Số ký tự: 0