Xuyên Thành Con Dâu Nuôi Từ Bé Của Nam Chủ Trong Truyện Khoa Cử
Thẩm Hi Hòa Trở...
Tương Nguyệt Khứ
2024-07-29 15:54:13
Làm quạt là giá này, nhưng vẽ tranh lại là một cái giá khác.
Hơn nữa mặc kệ Cố Tiêu vẽ như thế nào, nhưng chỉ cần là do chính tay cô vẽ, vậy giá tiền sẽ không giống nhau.
Trương chưởng quầy thầm nghĩ, cô nương này cũng thật là tinh ranh, nếu không phải không phải nàng thì không thể, nếu không phải sợ sẽ làm hỏng cây quạt này, hắn tuyệt đối sẽ đi tìm người khác.
“Cô nương vẽ là được, bạc không thành vấn đề.”
Cố Tiêu: “Vậy xin làm phiền chưởng quầy lấy bút mực tới.”
Trước kia làm quạt xếp, mặt quạt đều là do cô vẽ, mà vẽ nhiều nhất là mai lan trúc cúc.
Cây quạt này được làm khéo léo, những bông hoa mai trên quạt lại càng khéo léo hơn, bóng mai nghiêng ngã, hương thơm phiêu động, điểm xuyết thêm một nụ hoa mai mới nhú, giống như là mọc ra từ trong quạt vậy.
Chưởng quầy cầm lấy cây quạt cẩn thận mà thổi thổi, đúng là nhìn thế nào cũng thấy đẹp, nhìn thế nào cũng thấy chúng rất cân xứng với nhau, ngay cả dây đeo màu xám dưới cán quạt không thu hút ánh nhìn chút nào trông cũng cực kỳ xứng đôi.
Trương chưởng quầy vừa thưởng thức cây quạt, vừa nói: “Cô nương, cây quạt này 300 văn như thế nào?”
“Thật ra cũng không phải lừa dối gì cô nương, cây quạt này nếu đem tới bán ở thành Thịnh Kinh, có lẽ có thể kiếm thêm gấp vài lần, nhưng……”
Cố Tiêu biết câu nói kế tiếp của Trương chưởng quầy là gì, cây quạt này đến thành Thịnh Kinh có thể bán được nhiều tiền hơn đúng là không sai, nhưng mà cô phải có khả năng đi đến đó trước đã a.
Cố Tiêu đi không được, cho dù đi đến đó cô cũng không quen biết ai không có mối quan hệ , có thể bán được hay không còn không biết chắc được.
300 văn, đã là số tiền không ít rồi.
Cố Tiêu gật đầu, “Được, 300 văn đã là rất nhiều rồi, đa tạ Trương chưởng quầy.”
Trương chưởng quầy xua xua tay, “Không dám nhận không dám nhận, Trương mỗ còn phải cảm ơn cô nương đây.”
Tiểu nhị cân hai lượng bạc, lại đếm một trăm văn tiền đưa cho Cố Tiêu.
Cố Tiêu đã tới đây nhiều ngày như vậy, đã bán qua lồng dế quạt xếp, đây vẫn là lần đầu tiên cô sờ đến bạc.
Bạc là thứ tốt, có thể làm chỉ bạc, giấy bạc, quan trọng nhất chính là, đây chính là tiền a.
Cố Tiêu không có mua thứ gì khác trong tiệm sách, hai ngày nữa Thẩm Hi Hòa đã trở lại, sẽ ở nhà ba ngày, nếu mua đồ sẽ khó mà giấu đi.
Giấy bút không cần mua, nhưng thịt vẫn phải mua.
Cố Tiêu cầm tiền đi sạp thịt.
Lần đầu tiên tới chỉ có thể nhìn, sau đó mua nửa cân thịt, bây giờ, Cố Tiêu cả thịt dê cũng mua nổi luôn rồi.
Chủ quầy thịt thấy Cố Tiêu có chút quen mắt, “Cô nương hôm nay muốn mua thịt gì?”
Cố Tiêu: “Lấy một cân xương sườn, bốn cái giò heo, thêm một cân mỡ heo.”
Thẩm gia chỉ dùng dầu đậu nành, cả thịt cũng ăn không nổi, thì làm gì ăn nổi mỡ heo chứ.
Mỡ heo thơm, một chén cơm, lại múc thêm một muỗng mỡ heo trắng như tuyết, ăn đồ ăn gì cũng sẽ thấy thơm.
Tóp mỡ có thể làm nhân, chấm đường trắng cũng ăn rất ngon.
Ông chủ vui vẻ chặt sườn thành từng miếng nhỏ, lại cho thêm hai cây xương heo lớn.
Xương sườn mười lăm văn một cân, bốn cái giò heo mười lăm văn, mỡ heo mười ba văn một cân, tổng cộng tiêu hết 43 văn tiền.
Cố Tiêu còn dư lại hai lượng bạc 66 văn tiền, cuối cùng cũng tích góp được một chút rồi.
Sáu văn tiền, Cố Tiêu chuẩn bị đưa cho Chu thị.
Chu thị rất thương yêu Thẩm Hi Hòa, chỉ cần cô tích góp tiền cho Thẩm Hi Hòa, mua cái gì Chu thị cũng sẽ không nói gì.
Về đến Thẩm gia, câu nói đầu tiên của Cố Tiêu chính là, “Nương, tướng công sắp được nghỉ ngày vụ rồi!”
Chu thị ở trong lòng tính toán, “Ừ, không sai biệt lắm chính là lúc này.”
“Tướng công đọc sách đã đủ vất vả rồi, còn phải về nhà hỗ trợ trồng trọt.” Giọng của Cố Tiêu không lớn không nhỏ, Chu thị vừa vặn có thể nghe được.
Hơn nữa mặc kệ Cố Tiêu vẽ như thế nào, nhưng chỉ cần là do chính tay cô vẽ, vậy giá tiền sẽ không giống nhau.
Trương chưởng quầy thầm nghĩ, cô nương này cũng thật là tinh ranh, nếu không phải không phải nàng thì không thể, nếu không phải sợ sẽ làm hỏng cây quạt này, hắn tuyệt đối sẽ đi tìm người khác.
“Cô nương vẽ là được, bạc không thành vấn đề.”
Cố Tiêu: “Vậy xin làm phiền chưởng quầy lấy bút mực tới.”
Trước kia làm quạt xếp, mặt quạt đều là do cô vẽ, mà vẽ nhiều nhất là mai lan trúc cúc.
Cây quạt này được làm khéo léo, những bông hoa mai trên quạt lại càng khéo léo hơn, bóng mai nghiêng ngã, hương thơm phiêu động, điểm xuyết thêm một nụ hoa mai mới nhú, giống như là mọc ra từ trong quạt vậy.
Chưởng quầy cầm lấy cây quạt cẩn thận mà thổi thổi, đúng là nhìn thế nào cũng thấy đẹp, nhìn thế nào cũng thấy chúng rất cân xứng với nhau, ngay cả dây đeo màu xám dưới cán quạt không thu hút ánh nhìn chút nào trông cũng cực kỳ xứng đôi.
Trương chưởng quầy vừa thưởng thức cây quạt, vừa nói: “Cô nương, cây quạt này 300 văn như thế nào?”
“Thật ra cũng không phải lừa dối gì cô nương, cây quạt này nếu đem tới bán ở thành Thịnh Kinh, có lẽ có thể kiếm thêm gấp vài lần, nhưng……”
Cố Tiêu biết câu nói kế tiếp của Trương chưởng quầy là gì, cây quạt này đến thành Thịnh Kinh có thể bán được nhiều tiền hơn đúng là không sai, nhưng mà cô phải có khả năng đi đến đó trước đã a.
Cố Tiêu đi không được, cho dù đi đến đó cô cũng không quen biết ai không có mối quan hệ , có thể bán được hay không còn không biết chắc được.
(adsbygoogle = window.adsbygoogle || []).push({});
300 văn, đã là số tiền không ít rồi.
Cố Tiêu gật đầu, “Được, 300 văn đã là rất nhiều rồi, đa tạ Trương chưởng quầy.”
Trương chưởng quầy xua xua tay, “Không dám nhận không dám nhận, Trương mỗ còn phải cảm ơn cô nương đây.”
Tiểu nhị cân hai lượng bạc, lại đếm một trăm văn tiền đưa cho Cố Tiêu.
Cố Tiêu đã tới đây nhiều ngày như vậy, đã bán qua lồng dế quạt xếp, đây vẫn là lần đầu tiên cô sờ đến bạc.
Bạc là thứ tốt, có thể làm chỉ bạc, giấy bạc, quan trọng nhất chính là, đây chính là tiền a.
Cố Tiêu không có mua thứ gì khác trong tiệm sách, hai ngày nữa Thẩm Hi Hòa đã trở lại, sẽ ở nhà ba ngày, nếu mua đồ sẽ khó mà giấu đi.
Giấy bút không cần mua, nhưng thịt vẫn phải mua.
Cố Tiêu cầm tiền đi sạp thịt.
Lần đầu tiên tới chỉ có thể nhìn, sau đó mua nửa cân thịt, bây giờ, Cố Tiêu cả thịt dê cũng mua nổi luôn rồi.
Chủ quầy thịt thấy Cố Tiêu có chút quen mắt, “Cô nương hôm nay muốn mua thịt gì?”
(adsbygoogle = window.adsbygoogle || []).push({});
Cố Tiêu: “Lấy một cân xương sườn, bốn cái giò heo, thêm một cân mỡ heo.”
Thẩm gia chỉ dùng dầu đậu nành, cả thịt cũng ăn không nổi, thì làm gì ăn nổi mỡ heo chứ.
Mỡ heo thơm, một chén cơm, lại múc thêm một muỗng mỡ heo trắng như tuyết, ăn đồ ăn gì cũng sẽ thấy thơm.
Tóp mỡ có thể làm nhân, chấm đường trắng cũng ăn rất ngon.
Ông chủ vui vẻ chặt sườn thành từng miếng nhỏ, lại cho thêm hai cây xương heo lớn.
Xương sườn mười lăm văn một cân, bốn cái giò heo mười lăm văn, mỡ heo mười ba văn một cân, tổng cộng tiêu hết 43 văn tiền.
Cố Tiêu còn dư lại hai lượng bạc 66 văn tiền, cuối cùng cũng tích góp được một chút rồi.
Sáu văn tiền, Cố Tiêu chuẩn bị đưa cho Chu thị.
Chu thị rất thương yêu Thẩm Hi Hòa, chỉ cần cô tích góp tiền cho Thẩm Hi Hòa, mua cái gì Chu thị cũng sẽ không nói gì.
Về đến Thẩm gia, câu nói đầu tiên của Cố Tiêu chính là, “Nương, tướng công sắp được nghỉ ngày vụ rồi!”
Chu thị ở trong lòng tính toán, “Ừ, không sai biệt lắm chính là lúc này.”
“Tướng công đọc sách đã đủ vất vả rồi, còn phải về nhà hỗ trợ trồng trọt.” Giọng của Cố Tiêu không lớn không nhỏ, Chu thị vừa vặn có thể nghe được.
Bạn đang đọc truyện trên: DocTruyen.Pro