Xuyên Thành Con Dâu Nuôi Từ Bé Của Nam Chủ Trong Truyện Khoa Cử
Thẩm Hi Hòa Trở...
Tương Nguyệt Khứ
2024-07-29 15:54:13
Đối với Trần thị Lý thị mà nói, Thẩm Hi Hòa trở về trồng trọt cũng là điều nên làm, nhưng đối với Chu thị mà nói, Thẩm Hi Hòa còn phải đọc sách, bà thiên vị tiểu nhi tử, công việc trong nhà ai cũng phải làm nhiều thêm một phần, thì cũng không cần để Thẩm Hi Hòa nữa.
Chu thị nói: “Tam Lang được nghỉ trở về phải đọc thêm sách.”
Cố Tiêu đem rổ vào phòng bếp, “Nương, đọc sách càng khiến người mệt mỏi, làm việc cũng phí khí lực, đọc sách mệt đầu óc, tướng công thật vất vả mới ở nhà nghỉ mấy ngày, phải bồi bổ cho tướng công mới được.”
Chu thị vừa nghe thấy lời này đã cảm thấy không đúng, bà nhìn chằm chằm vào cái rổ trên tay Cố Tiêu, “…… Con lại mua cái gì về! Không được giấu diếm!”
Cố Tiêu đem rổ để trên mặt đất, “Chỉ là mua một chút thịt, tướng công thật vất vả mới trở về một lần……”
Chu thị tức đến ngã ngửa, hận không thể kêu Ngọc Hoàng Đại Đế tới, Thẩm gia cũng không phải là gia đình đại phú đại quý gì, làm sao còn có thể mỗi ngày đều ăn thịt chứ!
Cố Tiêu hào phóng như vậy, cuộc sống sau này phải thế nào đây. Chỉ nghĩ cho Tam Lang được ăn ngon đọc sách, không bằng nên lo nghĩ cho tương lai sau này.
Chu thị nghĩ thầm, hôm nay dù thế nào cũng phải dạy dỗ Cố Tiêu một phen, phải sửa lại cái thói quen này.
“Con đứng lại đó, con thật đúng là muốn làm ta tức chết mà!” ngực Chu thị phập phồng lên xuống, “Tiền này là gió lớn thổi tới sao? Con liền tiêu xài hoang phí như vậy!”
Cố Tiêu cúi thấp đầu, nắm lấy vạt áo, nghiễm nhiên một bộ dáng con dâu nhỏ bị bắt nạt.
Chu thị chỉ vừa mới nói hai câu thôi , nhưng nhìn thấy bộ dạng Cố Tiêu như vậy, giống như bà đã nói nặng lời với nó vậy.
Dịch giả: Hoa Hoa Hạ
Bộ dáng cụp mi rũ mắt này, làm Chu thị thấy không đành lòng.
Cố Tiêu là vì ai, còn không phải là vì Thẩm Hi Hòa sao, một tiểu cô nương một ngày đi mười mấy dặm đường đi huyện thành đưa cơm, còn phải nghĩ biện pháp kiếm tiền.
Quan trọng nhất chính là, mua thịt về người trong nhà chỉ ăn một ít, bà và Tam Lang ăn được nhiều nhất, đã ăn đồ của người khác thì cũng nên suy nghĩ cho nó, giọng Chu thị hòa hoãn chút, “Nương vừa rồi không phải đang mắng con……”
Cố Tiêu ngẩng đầu lên lại nhanh chóng cúi đầu xuống, “Con chỉ là muốn cho nương cùng tướng công được ăn ngon một chút……”
Chu thị nghẹn họng, thịt đã vào trong bụng của bà, vốn dĩ trong nhà cũng không trông cậy vào Cố Tiêu sẽ kiếm tiền, vất vả lắm mới kiếm được một chút đã đem đi mua thịt, đã làm tốt như vậy, còn bị nói.
Cố Tiêu có gì sai chứ, giữa trưa đưa cơm mua thịt, trở về còn phải nhận giáo huấn.
Chu thị ho khan một tiếng, “Nương lúc nãy có chút nặng lời, trước không nói chuyện này nữa, con ăn cơm trước đi, bánh nhân thịt ngày hôm qua còn dư lại một cái, nương giữ lại cho con.”
Cố Tiêu nói: “Con không ăn, để dành cho tướng công đi, nương, đây là sáu văn tiền, tích góp cho tướng công.”
Cố Tiêu đem tiền đưa cho Chu thị, sáu văn tiền bị nắm chặt một lúc lâu, Chu thị cầm trong tay vẫn còn hơi nóng, trong lòng bà căng chặt, “Ngươi đứa nhỏ này…… làm sao có thể không ăn cơm chứ, để lại cho Tam Lang làm cái gì, con ăn đi!”
Cố Tiêu đứng đó không nói lời nào, Chu thị đem tiền bỏ vào trong lòng ngực, sau đó đi phòng bếp lấy cơm cho Cố Tiêu, “Nhìn xem con gầy như vậy , không ăn sao được…… nương không nói con nữa, con lo nghĩ cho Tam Lang là chuyện tốt, Tam Lang có người vợ như con là phúc khí của hắn.”
“Thịt mua thì đã mua rồi, con muốn làm như thế nào thì làm như thế đó đi.” Chu thị tính tính, Cố Tiêu đã lén bỏ tiền vào túi hai lần, hôm nay lại cho sáu văn, mười văn tiền rồi.
Chu thị cố ý xụ mặt, “Lần này vừa lòng rồi chứ, chỉ biết quan tâm đến Tam Lang.”
Cố Tiêu cắn một ngụm bánh, “Nương, nấu xong rồi miếng đầu tiên đều sẽ đưa cho người ăn!”
Ngụ ý chính là cô càng quan tâm Chu thị nhiều hơn.
Chu thị nói: “Tam Lang được nghỉ trở về phải đọc thêm sách.”
Cố Tiêu đem rổ vào phòng bếp, “Nương, đọc sách càng khiến người mệt mỏi, làm việc cũng phí khí lực, đọc sách mệt đầu óc, tướng công thật vất vả mới ở nhà nghỉ mấy ngày, phải bồi bổ cho tướng công mới được.”
Chu thị vừa nghe thấy lời này đã cảm thấy không đúng, bà nhìn chằm chằm vào cái rổ trên tay Cố Tiêu, “…… Con lại mua cái gì về! Không được giấu diếm!”
Cố Tiêu đem rổ để trên mặt đất, “Chỉ là mua một chút thịt, tướng công thật vất vả mới trở về một lần……”
Chu thị tức đến ngã ngửa, hận không thể kêu Ngọc Hoàng Đại Đế tới, Thẩm gia cũng không phải là gia đình đại phú đại quý gì, làm sao còn có thể mỗi ngày đều ăn thịt chứ!
Cố Tiêu hào phóng như vậy, cuộc sống sau này phải thế nào đây. Chỉ nghĩ cho Tam Lang được ăn ngon đọc sách, không bằng nên lo nghĩ cho tương lai sau này.
Chu thị nghĩ thầm, hôm nay dù thế nào cũng phải dạy dỗ Cố Tiêu một phen, phải sửa lại cái thói quen này.
“Con đứng lại đó, con thật đúng là muốn làm ta tức chết mà!” ngực Chu thị phập phồng lên xuống, “Tiền này là gió lớn thổi tới sao? Con liền tiêu xài hoang phí như vậy!”
Cố Tiêu cúi thấp đầu, nắm lấy vạt áo, nghiễm nhiên một bộ dáng con dâu nhỏ bị bắt nạt.
Chu thị chỉ vừa mới nói hai câu thôi , nhưng nhìn thấy bộ dạng Cố Tiêu như vậy, giống như bà đã nói nặng lời với nó vậy.
Dịch giả: Hoa Hoa Hạ
Bộ dáng cụp mi rũ mắt này, làm Chu thị thấy không đành lòng.
(adsbygoogle = window.adsbygoogle || []).push({});
Cố Tiêu là vì ai, còn không phải là vì Thẩm Hi Hòa sao, một tiểu cô nương một ngày đi mười mấy dặm đường đi huyện thành đưa cơm, còn phải nghĩ biện pháp kiếm tiền.
Quan trọng nhất chính là, mua thịt về người trong nhà chỉ ăn một ít, bà và Tam Lang ăn được nhiều nhất, đã ăn đồ của người khác thì cũng nên suy nghĩ cho nó, giọng Chu thị hòa hoãn chút, “Nương vừa rồi không phải đang mắng con……”
Cố Tiêu ngẩng đầu lên lại nhanh chóng cúi đầu xuống, “Con chỉ là muốn cho nương cùng tướng công được ăn ngon một chút……”
Chu thị nghẹn họng, thịt đã vào trong bụng của bà, vốn dĩ trong nhà cũng không trông cậy vào Cố Tiêu sẽ kiếm tiền, vất vả lắm mới kiếm được một chút đã đem đi mua thịt, đã làm tốt như vậy, còn bị nói.
Cố Tiêu có gì sai chứ, giữa trưa đưa cơm mua thịt, trở về còn phải nhận giáo huấn.
Chu thị ho khan một tiếng, “Nương lúc nãy có chút nặng lời, trước không nói chuyện này nữa, con ăn cơm trước đi, bánh nhân thịt ngày hôm qua còn dư lại một cái, nương giữ lại cho con.”
Cố Tiêu nói: “Con không ăn, để dành cho tướng công đi, nương, đây là sáu văn tiền, tích góp cho tướng công.”
Cố Tiêu đem tiền đưa cho Chu thị, sáu văn tiền bị nắm chặt một lúc lâu, Chu thị cầm trong tay vẫn còn hơi nóng, trong lòng bà căng chặt, “Ngươi đứa nhỏ này…… làm sao có thể không ăn cơm chứ, để lại cho Tam Lang làm cái gì, con ăn đi!”
Cố Tiêu đứng đó không nói lời nào, Chu thị đem tiền bỏ vào trong lòng ngực, sau đó đi phòng bếp lấy cơm cho Cố Tiêu, “Nhìn xem con gầy như vậy , không ăn sao được…… nương không nói con nữa, con lo nghĩ cho Tam Lang là chuyện tốt, Tam Lang có người vợ như con là phúc khí của hắn.”
“Thịt mua thì đã mua rồi, con muốn làm như thế nào thì làm như thế đó đi.” Chu thị tính tính, Cố Tiêu đã lén bỏ tiền vào túi hai lần, hôm nay lại cho sáu văn, mười văn tiền rồi.
Chu thị cố ý xụ mặt, “Lần này vừa lòng rồi chứ, chỉ biết quan tâm đến Tam Lang.”
Cố Tiêu cắn một ngụm bánh, “Nương, nấu xong rồi miếng đầu tiên đều sẽ đưa cho người ăn!”
Ngụ ý chính là cô càng quan tâm Chu thị nhiều hơn.
Bạn đang đọc truyện trên: DocTruyen.Pro