Xuyên Thành Con Gái Cưng Tận Trời Của Nam Chính

Anh Họ Bắt Đầu...

Hương Tô Lật

2024-10-12 08:45:29

Tiếng tí tách không ngừng vang lên, Bạch Khởi La nhịn không được mà trở mình rồi mơ mơ màng màng ngồi dậy, mới sáng ra nhưng cô cũng không đi dép mà đi chân trần đến nơi phát ra âm thanh, kéo rèm cửa ra, bên ngoài, những hạt mưa đang đập vào trên cửa kính, những giọt nước bắn tung tóe tạo ra âm thanh giòn giã.

"Phiền chết đi được." Bạch Khởi La gãi cái đầu bù xù như chuồng gà vì mới ngủ dậy của mình, cô xoay người đi rửa mặt, nhưng chỉ vừa bước được vài bước chợt nhận ra: "Tai của mình đã khỏi rồi!"

Cô xoa xoa lỗ tai, mặc dù cô không bị nặng như hai người kia nhưng cũng có hơi khó chịu, âm lượng bình thường lọt vào tai cũng chỉ như tiếng mèo kêu, nhưng bây giờ cả tiếng mưa rơi ngoài cửa sổ cũng có thể nghe được rõ ràng như vậy, có thể thấy được nó khỏi nhanh đến mức độ nào.

Cô xoay người đi về bên giường tìm đôi dép lê rồi đi vào nhà tắm.

Thiếu nữ vừa mới lôi thôi lếch thếch thoắt cái đã biến thành tiểu mỹ nhân thanh thoát tươi tắn, cô búi tóc hai bên, trên người mặc bộ váy liền thân kẻ sọc xanh trắng kiểu hải quân rồi bước xuống lầu.

Có lẽ do hôm nay cô dậy sớm nên xuống đúng lúc cả nhà đang dùng bữa sáng, đầy đủ không thiếu một ai.

"Ồ? A La dậy rồi à? Mau đến đây." Bà Hai là người đầu tiên nhìn thấy cô, vội vàng đứng lên sắp xếp chỗ ngồi, đồng thời còn vô cùng thân thiết mà nhường vị trí của mình cho Bạch Khởi La: "Ngồi cạnh cha con đi."

"Tai còn khó chịu không?" Bạch Tu Nhiên nhìn về phía con gái cưng bằng ánh mắt quan tâm, hôm qua ông đã hỏi bác sĩ rất kĩ, nếu không phải đã xác nhận nhiều lần rằng con gái không sao, ông dường như muốn bắt con gái ở lại bệnh viện quan sát một đêm.

Bạch Khởi La lập tức đáp: "Khỏi rồi ạ."

Cô cúi đầu húp cháo, nhưng chỉ mới húp một ngụm đã nhíu mày: "Sao lại cho đường vào đây thế này, ngọt đến phát ngán, không dễ uống chút nào."

(adsbygoogle = window.adsbygoogle || []).push({});


Không khí bỗng yên tĩnh trong nháy mắt, mọi người đồng loạt nhìn về phía bà Tám. Phải biết rằng kể từ khi lão gia nhà họ khen tay nghề của bà ta tốt thì sáng nào bà Tám cũng kiên trì dậy vào lúc năm giờ sáng, biến đổi đủ món đặc biệt chuẩn bị bữa sáng cho ông.

Bà Tám xiết chặt khăn tay, miễn cưỡng mỉm cười.

"Vậy hay là..."Bà ta nhẹ nhàng mở miệng, nhưng chưa nói hết đã thấy Bạch Khởi La quay đầu dặn người giúp việc: "Rót cho tôi một ly sữa bò."

Cô quay lại nhắc nhở cha mình: "Cha, sau này cha nên ăn ít đồ ngọt thôi, ăn nhiều sẽ có hại cho cơ thể. Hơn nữa, ăn đồ ngọt sẽ đẩy nhanh quá trình lão hóa, cũng không tốt cho làn da. Mặc dù bây giờ ông ấy mới hơn ba mươi tuổi nhưng không thể xem thường sức khỏe bản thân được, qua hai năm nữa sẽ thấy già đi rất nhanh! Đợi cha già rồi ấy à, mấy cô gái trẻ tuổi xinh đẹp ngoài kia sẽ không coi trọng người như cha nữa, họ chỉ chạy theo tiền của cha thôi, cha muốn kết quả như vậy sao?"

Bạch Tu Nhiên ra vẻ suy nghĩ rồi lắc đầu: "Hình như không muốn lắm."

Bạch Khởi La cầm ly sữa bò lên rồi mỉm cười: "Đương nhiên rồi. Cha nhìn sắc mặt của mình đi, trông chả tốt chút nào."

Người nói vô tâm, người nghe hữu ý.

Mọi người lại đồng loạt hướng ánh nhìn về phía bà Tám, tối qua lão gia nghỉ ở chỗ của bà ta! Cái con hồ ly tinh này muốn ép khô lão gia đấy à!

Đang yên đang lành mà mới sáng sớm bà Tám đã phải chịu đựng ánh mắt của mọi người tới tận hai lần, trong lòng lập tức tức giận đến mức muốn hộc máu. Bà ta quả thật quá oan uổng, bà ta có lỗi gì đâu chứ, tối qua hai người căn bản cũng không làm cái gì cả, lúc ông Bạch về phòng thì đã hai rưỡi sáng, rửa mặt nghỉ ngơi cũng phải hơn ba giờ rồi, lẽ nào như vậy cũng đổ hết mọi tội lỗi lên đầu cô ta ư? Lẽ nào lại như vậy được chứ, đúng là nực cười.

Bạn đang đọc truyện trên: DocTruyen.Pro

Nhận xét của độc giả về truyện Xuyên Thành Con Gái Cưng Tận Trời Của Nam Chính

Số ký tự: 0