Xuyên Thành Con Gái Cưng Tận Trời Của Nam Chính
Anh Họ Bắt Đầu...
Hương Tô Lật
2024-10-12 08:45:29
Quả nhiên con khốn Bạch Khởi La kia đang cố tình nhằm vào bà ta!
"Nhưng mà tay nghề của đầu bếp nhà mình thất thường quá nha, rõ ràng tối qua vẫn rất ngon mà, canh cũng rất dễ uống, thế nào mà lại không giống bữa sáng nhỉ, chắc là do nấu cháo không tốt rồi." Bạch Khởi La lại ăn thêm một miếng, cô ghét bỏ như vậy nhưng cũng không đặt bát xuống: "Nếu không phải lãng phí lương thực là không tốt thì con đã không ăn từ lâu rồi."
Cô bổ sung thêm một câu cuối cùng như vậy.
Bà Tám lại phải chịu đựng ánh mắt dò xét của mọi người một lần nữa.
Bà ta suýt chút nữa đã xé rách khăn tay, đang cân nhắc xem nên giải thích thế nào thì lại nghe thấy Bạch Tu Nhiên nói: "Bữa sáng là do Bát di nương chuẩn bị, con cũng đã nói nhà ta có đầu bếp rồi, không cần đến bà ấy. Nhưng bà ấy cứ một hai đòi phải làm, cũng không nhìn xem mình có sở trường nấu ăn hay không, đúng là làm bậy mà."
Bà Tám suýt nữa thì đã đập luôn bát trong tay, bà ta cố kìm nén cơn giận, gắng gượng nở nụ cười: "Em muốn làm chút chuyện cho lão gia mà."
Rõ ràng trước đó lão gia còn khen bà ta nấu ăn ngon hơn đầu bếp mà!
Bây giờ lại giở trò lật lọng, đồ khốn!
Dường như Bạch Tu Nhiên không nhìn thấy bà Tám sắp không giữ được nụ cười trên mặt đến nơi, ông nói tiếp: "Ta hiểu tấm lòng của em nên mới không ngăn cản tránh không làm tổn thương tâm ý của em. Nhưng sau này cứ để đầu bếp làm chung bữa sáng với em, ít ra thì cô ấy cũng có thể dạy thêm cho em một chút. Hơn nữa A La dậy muộn, cũng không ăn bữa sáng em nấu được bao nhiêu lần. Nói không chừng lần sau con bé ăn đồ ăn em nấu thì đã là chuyện của năm sau rồi. Đến lúc đó tay nghề của em cũng tốt hơn trước."
Lời này nghe qua thì không thấy có gì sai nhưng có gì đó… Quái quái!
Bà Tám: "... Vâng!" Bà ta từ hàm răng nghiến chặt rặn ra được một từ.
Chỉ một bữa sáng thôi mà bà Tám ăn không ít khổ, vốn dĩ sáng nào cũng là sàn diễn của bà ta, đó chính là giây phút để khoe khoang sự yêu thích của Bạch Tu Nhiên dành cho bà ta. Nhưng hôm nay lại khiến bà ta tức đến mức máu dâng đến cổ nhổ ra không được mà nuốt xuống cũng chẳng xong.
Thấy bà Tám ngậm đắng nuốt cay, mấy vị phu nhân khác đều mang theo ý cười nhàn nhạt trên mặt, thật lòng mà nói thì lúc họ vào cửa đều không nhiều thì ít đều bị Bạch Khởi La gây khó dễ. Mặc dù bây giờ tiểu tổ tông này đã cải tà quy chính nhưng cũng không thể để một mình bà Tám thoát nạn chứ nhỉ?
Vậy nên không quan tâm hôm nay Bạch Khởi La cố ý hay vô tình thì mấy vị phu nhân còn lại đều tỏ vẻ vô cùng hài lòng.
Trong lúc nhất thời tâm trạng của mọi người đều tốt vô cùng, chỉ có bà Tám là không thể nào vui nổi.
"À đúng rồi, A La, chiều qua tổng cục bưu chính gọi điện đến báo nhận được bưu kiện của con. Ta bảo người hầu đi lấy cho con rồi, tối qua con về hơi trễ nên ta không nói với con, đang để ở phòng khách đấy."
"Bưu kiện?" Bạch Khởi La dường như có hơi nghi hoặc: "Bưu kiện gì ạ? Không phải là bom đấy chứ? Lần trước không nổ chết nên bây giờ lại gửi thêm một cái?"
Vừa dứt lời, cả phòng ăn yên tĩnh đến mức một cây kim rơi xuống đất cũng có thể nghe thấy, Bạch Tu Nhiên vội đứng lên: "Người đâu, mau mang bưu kiện kia ra bên ngoài, kiểm tra thật cẩn thận, còn nữa, gọi cho bên tổng cục cảnh sát ngay..."
Cả căn phòng lập tức trở nên hỗn loạn.
Bạch Khởi La: "Không phải đâu, con chỉ đùa chút thôi mà!"
Cô vội đè bàn tay của cha mình đã nhanh chóng chạy tới đặt trên điện thoại ở phòng khách, giải thích: "Chắc là quần áo con gửi từ nước ngoài về."
Bạch Tu Nhiên: "Cho dù có thể là đồ của con thì cũng nên cẩn thận đề phòng vẫn hơn."
Ông quả quyết ấn điện thoại, Bạch Khởi La: "..."
Muốn tự tát mình ghê!
Này thì ăn nói linh tinh nói hươu nói vượn này!
Chẳng mấy chốc, mấy chiếc xe rầm rầm tiến vào sân nhà họ Bạch, trên mặt ai nấy đều vô cùng nghiêm túc, thấy chết không sờn.
Bạch Khởi La: "..."
Đi đầu là một người đàn ông mập mạp, ông ta chạy đến trước mặt Bạch Tu Nhiên, ngày mưa gió lạnh buốt như thế này mà ông ta lại mồ hôi đầy người, ngay cả khăn tay cũng lau không hết: "Phó cục trưởng Bạch, nghe nói nhà ngài nhận được một gói hàng không rõ nguồn gốc, ngài cứ yên tâm, tôi đã đưa chuyên gia gỡ bom đến đây. Chắc chắn có thể bảo vệ sự an toàn của ngài và người nhà."
Mấy vị phu nhân đều đứng trong phòng khách một cách cứng nhắc, bả vai run rẩy như chim cút.
Trong lòng Bạch Khởi La lại chẳng lo lắng chút nào, cô không để đám người này phí lời vô nghĩa mà trực tiếp dùng dao xoẹt một đường.
Bạch Tu Nhiên: "A La!!!"
"Nhưng mà tay nghề của đầu bếp nhà mình thất thường quá nha, rõ ràng tối qua vẫn rất ngon mà, canh cũng rất dễ uống, thế nào mà lại không giống bữa sáng nhỉ, chắc là do nấu cháo không tốt rồi." Bạch Khởi La lại ăn thêm một miếng, cô ghét bỏ như vậy nhưng cũng không đặt bát xuống: "Nếu không phải lãng phí lương thực là không tốt thì con đã không ăn từ lâu rồi."
Cô bổ sung thêm một câu cuối cùng như vậy.
Bà Tám lại phải chịu đựng ánh mắt dò xét của mọi người một lần nữa.
Bà ta suýt chút nữa đã xé rách khăn tay, đang cân nhắc xem nên giải thích thế nào thì lại nghe thấy Bạch Tu Nhiên nói: "Bữa sáng là do Bát di nương chuẩn bị, con cũng đã nói nhà ta có đầu bếp rồi, không cần đến bà ấy. Nhưng bà ấy cứ một hai đòi phải làm, cũng không nhìn xem mình có sở trường nấu ăn hay không, đúng là làm bậy mà."
Bà Tám suýt nữa thì đã đập luôn bát trong tay, bà ta cố kìm nén cơn giận, gắng gượng nở nụ cười: "Em muốn làm chút chuyện cho lão gia mà."
Rõ ràng trước đó lão gia còn khen bà ta nấu ăn ngon hơn đầu bếp mà!
Bây giờ lại giở trò lật lọng, đồ khốn!
Dường như Bạch Tu Nhiên không nhìn thấy bà Tám sắp không giữ được nụ cười trên mặt đến nơi, ông nói tiếp: "Ta hiểu tấm lòng của em nên mới không ngăn cản tránh không làm tổn thương tâm ý của em. Nhưng sau này cứ để đầu bếp làm chung bữa sáng với em, ít ra thì cô ấy cũng có thể dạy thêm cho em một chút. Hơn nữa A La dậy muộn, cũng không ăn bữa sáng em nấu được bao nhiêu lần. Nói không chừng lần sau con bé ăn đồ ăn em nấu thì đã là chuyện của năm sau rồi. Đến lúc đó tay nghề của em cũng tốt hơn trước."
Lời này nghe qua thì không thấy có gì sai nhưng có gì đó… Quái quái!
(adsbygoogle = window.adsbygoogle || []).push({});
Bà Tám: "... Vâng!" Bà ta từ hàm răng nghiến chặt rặn ra được một từ.
Chỉ một bữa sáng thôi mà bà Tám ăn không ít khổ, vốn dĩ sáng nào cũng là sàn diễn của bà ta, đó chính là giây phút để khoe khoang sự yêu thích của Bạch Tu Nhiên dành cho bà ta. Nhưng hôm nay lại khiến bà ta tức đến mức máu dâng đến cổ nhổ ra không được mà nuốt xuống cũng chẳng xong.
Thấy bà Tám ngậm đắng nuốt cay, mấy vị phu nhân khác đều mang theo ý cười nhàn nhạt trên mặt, thật lòng mà nói thì lúc họ vào cửa đều không nhiều thì ít đều bị Bạch Khởi La gây khó dễ. Mặc dù bây giờ tiểu tổ tông này đã cải tà quy chính nhưng cũng không thể để một mình bà Tám thoát nạn chứ nhỉ?
Vậy nên không quan tâm hôm nay Bạch Khởi La cố ý hay vô tình thì mấy vị phu nhân còn lại đều tỏ vẻ vô cùng hài lòng.
Trong lúc nhất thời tâm trạng của mọi người đều tốt vô cùng, chỉ có bà Tám là không thể nào vui nổi.
"À đúng rồi, A La, chiều qua tổng cục bưu chính gọi điện đến báo nhận được bưu kiện của con. Ta bảo người hầu đi lấy cho con rồi, tối qua con về hơi trễ nên ta không nói với con, đang để ở phòng khách đấy."
"Bưu kiện?" Bạch Khởi La dường như có hơi nghi hoặc: "Bưu kiện gì ạ? Không phải là bom đấy chứ? Lần trước không nổ chết nên bây giờ lại gửi thêm một cái?"
Vừa dứt lời, cả phòng ăn yên tĩnh đến mức một cây kim rơi xuống đất cũng có thể nghe thấy, Bạch Tu Nhiên vội đứng lên: "Người đâu, mau mang bưu kiện kia ra bên ngoài, kiểm tra thật cẩn thận, còn nữa, gọi cho bên tổng cục cảnh sát ngay..."
Cả căn phòng lập tức trở nên hỗn loạn.
Bạch Khởi La: "Không phải đâu, con chỉ đùa chút thôi mà!"
Cô vội đè bàn tay của cha mình đã nhanh chóng chạy tới đặt trên điện thoại ở phòng khách, giải thích: "Chắc là quần áo con gửi từ nước ngoài về."
(adsbygoogle = window.adsbygoogle || []).push({});
Bạch Tu Nhiên: "Cho dù có thể là đồ của con thì cũng nên cẩn thận đề phòng vẫn hơn."
Ông quả quyết ấn điện thoại, Bạch Khởi La: "..."
Muốn tự tát mình ghê!
Này thì ăn nói linh tinh nói hươu nói vượn này!
Chẳng mấy chốc, mấy chiếc xe rầm rầm tiến vào sân nhà họ Bạch, trên mặt ai nấy đều vô cùng nghiêm túc, thấy chết không sờn.
Bạch Khởi La: "..."
Đi đầu là một người đàn ông mập mạp, ông ta chạy đến trước mặt Bạch Tu Nhiên, ngày mưa gió lạnh buốt như thế này mà ông ta lại mồ hôi đầy người, ngay cả khăn tay cũng lau không hết: "Phó cục trưởng Bạch, nghe nói nhà ngài nhận được một gói hàng không rõ nguồn gốc, ngài cứ yên tâm, tôi đã đưa chuyên gia gỡ bom đến đây. Chắc chắn có thể bảo vệ sự an toàn của ngài và người nhà."
Mấy vị phu nhân đều đứng trong phòng khách một cách cứng nhắc, bả vai run rẩy như chim cút.
Trong lòng Bạch Khởi La lại chẳng lo lắng chút nào, cô không để đám người này phí lời vô nghĩa mà trực tiếp dùng dao xoẹt một đường.
Bạch Tu Nhiên: "A La!!!"
Bạn đang đọc truyện trên: DocTruyen.Pro