Xuyên Thành Con Gái Cưng Tận Trời Của Nam Chính
Anh Họ Bắt Đầu...
Hương Tô Lật
2024-10-12 08:45:29
"Mau nằm xuống!" Không biết là tiếng của ai, mọi người đều hỗn loạn nằm xuống.
Bạch Khởi La nhìn rương đồ đã được mở ra rồi lại nhìn cha mình Bạch Tu Nhiên - người duy nhất đang đứng bất động nói với vẻ lúng túng: "Là đồ của con thật..."
Cô lấy ra một chiếc khăn choàng nhung màu đỏ thẫm: "Đây là quà của Nhị di nương."
Lại lấy ra một chiếc khăn choàng màu vàng: "Đây là quà của Tam di nương."
...
Thậm chí bà Tám Hứa Giai Di cũng có phần, chẳng qua cái của bà ta lại là màu xanh lục. Trong lòng bà Tám vô cùng không thích! Có điều ai nấy cũng khen lấy khen để, bà ta cũng chỉ có thể khen... Đẹp!
Đẹp cái con khỉ! Ta không muốn màu xanh!
Đỏ cam vàng lục lam chàm tím, bảy chiếc khăn quàng cổ bảy màu.
Nhìn mấy vị phu nhân chả khác gì đứa trẻ hồ lô.
Bạch Tu Nhiên nhìn kiện hàng to đùng của Bạch Khởi La rồi mím môi không nói gì.
Một trò khôi hài, lúc bắt đầu thì hùng hùng hổ hổ, khi kết thúc thì lại im hơi lặng tiếng.
Người cảnh sát kia chủ động nói: "Không có việc gì thì tốt, không sao là tốt rồi. Nếu kiện hàng kia an toàn thì chúng tôi cũng thu quân đây, mới sáng sớm mà đã gây thêm phiền toái cho ngài."
Ai thêm phiền toái cho ai đây, đó cũng là vấn đề không ai dám nói ra.
"Đợi một lát." Bạch Tu Nhiên ngăn họ lại, quay đầu hỏi Bạch Khởi La: "Có phải lát nữa con sẽ đến bệnh viện không?"
Bạch Khởi La gật đầu, tất nhiên cô phải đi thăm chị họ rồi.
Bạch Tu Nhiên mỉm cười: "Nếu đã vậy thì làm phiền mọi người đưa con gái tôi qua đó nhé, như vậy tôi cũng yên tâm hơn."
Bạch Khởi La: "..."
Chú cảnh sát: "... Được được được."
Bạch Tu Nhiên nhìn lướt qua quản gia, quản gia lập tức nói: "Mới sáng sớm mà các vị đã qua đây một chuyến thế này, chắc chưa ăn sáng đâu nhỉ? Nào nào, mấy người anh em cùng nhau đi mua chút đồ ăn sáng đi."
Ông ta chạy nhanh đến nhét tiền vào tay đám cảnh sát rồi quay đầu dặn dò người giúp việc: "Phòng bếp còn sữa bò chứ? Lấy cho mỗi người một ly."
Mọi người: "..."
Sao phong cách của nhà họ Bạch lại không giống với người thường thế này.
Nhưng người nhà họ Bạch cũng không cảm nhận được một lời khó nói hết của người ta, Bạch Khởi La lại tìm tiếp, lật tới lật lui rồi dứt khoát nói thẳng: "Còn nhiều quà của cha lắm này, nhưng nhiều lắm, đợi tối con về rồi nói sau."
Cô vỗ vỗ tay nói: "Con đi rửa tay rồi sẽ đến bệnh viện."
Ánh mắt Bạch Tu Nhiên lại rơi xuống rương hành lý, ánh mắt sáng lấp lánh.
"Hay là..."
Bạch Khởi La quay đầu lại: "Dạ?"
Bạch Tu Nhiên khẽ ho một tiếng, ánh mắt vẫn không thể rời khỏi đống quà vẫn chưa cầm được đến tay kia: "Ta chỉ muốn nói hay là để Phùng Kiêu đưa con về."
Bạch Khởi La tùy ý nói được, chẳng để ý chút nào.
Có lẽ vì vậy mà đợi đến lúc Bạch Khởi La chuẩn bị ra khỏi cửa, Bạch Tu Nhiên lại nhắc lại vấn đề một lần nữa: "Con cách trở về nhà chưa?"
Bạch Khởi La: "..."
Cô cúi đầu nhìn bản thân, chiếc váy xòe kẻ ca rô màu xanh trắng, tóc búi cao, trên người mang theo một chiếc túi xách, một tay cầm phích nước nóng, tay còn lại xách theo túi đồ ăn sáng... Cộng thêm câu hỏi của cha, bộ dạng này chẳng khác nào dáng vẻ du xuân của lớp lớn vườn trẻ, không thể lớn hơn.
Cô cười khanh khách đảm bảo: "Con sẽ bảo Phùng Kiêu đưa về mà, anh ta không đưa về thì con sẽ đánh gãy chân anh ta, cha thấy thế nào?"
Bạch Tu Nhiên mỉm cười rồi cùng con gái bước ra ngoài. Ông quay đầu nói nói với vị đội trưởng mập phía sau: "Lúc ông quay về thì làm một thông báo trao giải thưởng, tôi sẽ chi tiền thưởng. Nếu có thể cung cấp thông tin, chỉ cần chính xác đúng sự thật thì thưởng một trăm đồng, manh mối quan trọng thưởng năm trăm đồng, hỗ trợ tóm kẻ bắt cóc thưởng một ngàn đồng, nếu có thể đưa người còn sống đến trước mặt tôi thì thưởng năm ngàn đồng."
Bạch Khởi La nhìn rương đồ đã được mở ra rồi lại nhìn cha mình Bạch Tu Nhiên - người duy nhất đang đứng bất động nói với vẻ lúng túng: "Là đồ của con thật..."
Cô lấy ra một chiếc khăn choàng nhung màu đỏ thẫm: "Đây là quà của Nhị di nương."
Lại lấy ra một chiếc khăn choàng màu vàng: "Đây là quà của Tam di nương."
...
Thậm chí bà Tám Hứa Giai Di cũng có phần, chẳng qua cái của bà ta lại là màu xanh lục. Trong lòng bà Tám vô cùng không thích! Có điều ai nấy cũng khen lấy khen để, bà ta cũng chỉ có thể khen... Đẹp!
Đẹp cái con khỉ! Ta không muốn màu xanh!
Đỏ cam vàng lục lam chàm tím, bảy chiếc khăn quàng cổ bảy màu.
Nhìn mấy vị phu nhân chả khác gì đứa trẻ hồ lô.
Bạch Tu Nhiên nhìn kiện hàng to đùng của Bạch Khởi La rồi mím môi không nói gì.
Một trò khôi hài, lúc bắt đầu thì hùng hùng hổ hổ, khi kết thúc thì lại im hơi lặng tiếng.
(adsbygoogle = window.adsbygoogle || []).push({});
Người cảnh sát kia chủ động nói: "Không có việc gì thì tốt, không sao là tốt rồi. Nếu kiện hàng kia an toàn thì chúng tôi cũng thu quân đây, mới sáng sớm mà đã gây thêm phiền toái cho ngài."
Ai thêm phiền toái cho ai đây, đó cũng là vấn đề không ai dám nói ra.
"Đợi một lát." Bạch Tu Nhiên ngăn họ lại, quay đầu hỏi Bạch Khởi La: "Có phải lát nữa con sẽ đến bệnh viện không?"
Bạch Khởi La gật đầu, tất nhiên cô phải đi thăm chị họ rồi.
Bạch Tu Nhiên mỉm cười: "Nếu đã vậy thì làm phiền mọi người đưa con gái tôi qua đó nhé, như vậy tôi cũng yên tâm hơn."
Bạch Khởi La: "..."
Chú cảnh sát: "... Được được được."
Bạch Tu Nhiên nhìn lướt qua quản gia, quản gia lập tức nói: "Mới sáng sớm mà các vị đã qua đây một chuyến thế này, chắc chưa ăn sáng đâu nhỉ? Nào nào, mấy người anh em cùng nhau đi mua chút đồ ăn sáng đi."
Ông ta chạy nhanh đến nhét tiền vào tay đám cảnh sát rồi quay đầu dặn dò người giúp việc: "Phòng bếp còn sữa bò chứ? Lấy cho mỗi người một ly."
Mọi người: "..."
Sao phong cách của nhà họ Bạch lại không giống với người thường thế này.
Nhưng người nhà họ Bạch cũng không cảm nhận được một lời khó nói hết của người ta, Bạch Khởi La lại tìm tiếp, lật tới lật lui rồi dứt khoát nói thẳng: "Còn nhiều quà của cha lắm này, nhưng nhiều lắm, đợi tối con về rồi nói sau."
(adsbygoogle = window.adsbygoogle || []).push({});
Cô vỗ vỗ tay nói: "Con đi rửa tay rồi sẽ đến bệnh viện."
Ánh mắt Bạch Tu Nhiên lại rơi xuống rương hành lý, ánh mắt sáng lấp lánh.
"Hay là..."
Bạch Khởi La quay đầu lại: "Dạ?"
Bạch Tu Nhiên khẽ ho một tiếng, ánh mắt vẫn không thể rời khỏi đống quà vẫn chưa cầm được đến tay kia: "Ta chỉ muốn nói hay là để Phùng Kiêu đưa con về."
Bạch Khởi La tùy ý nói được, chẳng để ý chút nào.
Có lẽ vì vậy mà đợi đến lúc Bạch Khởi La chuẩn bị ra khỏi cửa, Bạch Tu Nhiên lại nhắc lại vấn đề một lần nữa: "Con cách trở về nhà chưa?"
Bạch Khởi La: "..."
Cô cúi đầu nhìn bản thân, chiếc váy xòe kẻ ca rô màu xanh trắng, tóc búi cao, trên người mang theo một chiếc túi xách, một tay cầm phích nước nóng, tay còn lại xách theo túi đồ ăn sáng... Cộng thêm câu hỏi của cha, bộ dạng này chẳng khác nào dáng vẻ du xuân của lớp lớn vườn trẻ, không thể lớn hơn.
Cô cười khanh khách đảm bảo: "Con sẽ bảo Phùng Kiêu đưa về mà, anh ta không đưa về thì con sẽ đánh gãy chân anh ta, cha thấy thế nào?"
Bạch Tu Nhiên mỉm cười rồi cùng con gái bước ra ngoài. Ông quay đầu nói nói với vị đội trưởng mập phía sau: "Lúc ông quay về thì làm một thông báo trao giải thưởng, tôi sẽ chi tiền thưởng. Nếu có thể cung cấp thông tin, chỉ cần chính xác đúng sự thật thì thưởng một trăm đồng, manh mối quan trọng thưởng năm trăm đồng, hỗ trợ tóm kẻ bắt cóc thưởng một ngàn đồng, nếu có thể đưa người còn sống đến trước mặt tôi thì thưởng năm ngàn đồng."
Bạn đang đọc truyện trên: DocTruyen.Pro