Xuyên Thành Con Gái Cưng Tận Trời Của Nam Chính
Anh Họ Bắt Đầu...
Hương Tô Lật
2024-10-12 08:45:29
Bạch Khởi La nhìn anh đi vào phòng lấy nước rồi cũng đi vào theo, lúc này trong phòng cũng không có người, cô do dự một chút rồi nói một cách nghiêm túc: "Cảm ơn anh."
Phùng Kiêu kinh ngạc ngẩng đầu, nhìn Bạch Khởi La bằng ánh mắt hơi nghi ngờ, giống như không nghe thấy cô nói gì, anh ngoáy lỗ tai rồi hỏi: "Em nói gì cơ?"
Bạch Khởi La nâng cao tông giọng: "Cảm ơn anh!"
Phùng Kiêu tiếp tục ngoáy lỗ tai: "Thôi, em đừng nói nữa, từ lúc anh điếc đến giờ nếu không nói to thì anh chẳng nghe thấy gì cả, giọng em như tiếng mèo con ấy..."
Bạch Khởi La nghiến răng kèn kẹt, cô lại muốn đánh người rồi, phải làm sao bây giờ!
Cô hít sâu một hơi, tự nói với chính mình rằng không thể dùng phích nước đập anh được, bèn lớn tiếng nói: "Cảm ơn anh, cảm ơn anh, cảm ơn anh!"
Rốt cuộc Phùng Kiêu cũng bật cười, anh nhướng mày, bộ dạng đàng hoàng trịnh trọng nói: "Không cần cảm ơn."
Dừng lại một chút lại nói: "Chuyện nên làm."
Bạch Khởi La: "Chuyện nên làm cái gì chứ, nói chung vẫn phải cảm ơn anh."
Phùng Kiêu nghĩ nghĩ rồi chợt nói: "Nếu em đã thành tâm thành ý muốn cảm ơn anh đến vậy thì hôn anh một cái đi? Cảm ơn như vậy mới thiết thực chứ, chỉ cảm ơn bằng miệng thì không có thành ý gì cả..."
Bạch Khởi La vung chân đạp anh: "Hôn hôn hôn, hôn cái đầu anh ấy!
Phùng Kiêu lắc người né rồi chạy ra khỏi phòng nước, một cước của cô vậy mà lại đạp vào trong không khí.
Phùng Kiêu tặc lưỡi: "Sao thế? Công phu giảm rồi à?"
Bạch Khởi La xắn tay áo: "Phùng Kiêu, nếu hôm nay tôi không đạp chết anh thì tôi sẽ theo họ anh!"
"Sao cơ? Mới bao lâu mà đã muốn theo họ chồng rồi à? Ở chỗ chúng ta không có tập tục này đâu!"
Bạch Khởi La tức đến bốc khói, cô vung nắm đấm, Phùng Kiêu khẽ nghiêng đầu né: "Lại đánh trượt rồi!"
"Phùng Kiêu!" Giọng nam trầm thấp vang lên, không biết Lục thiếu soái đã đứng ở cửa phòng bệnh từ lúc nào, anh ta lạnh lùng nói: "Cậu đừng tự tìm đường chết có được không? Đây là bệnh viện, đừng làm loạn nữa."
Phùng Kiêu nhướng mày mỉm cười: "Tôi có làm loạn đâu, không phải do vợ tôi muốn thể hiện cái gọi là đánh là thân, mắng là yêu đấy ư?... A."
Bạch Khởi La đạp lên chân anh, mặt anh lập tức méo xệch đi: "Em đối xử với ân nhân cứu mạng như vậy à!"
Bạch Khởi La cười ha ha hai tiếng, đoạt lấy phích nước rồi đi qua Lục thiếu soái bước thẳng về phía phòng bệnh.
Nếu không phải tầng này tất cả đều là phòng đơn, dường như cũng chẳng có mấy ai ở thì cô cũng không làm loạn với Phùng Kiêu ở hành lang như thế này.
Bạch Khởi La: "Chị muốn uống nước không?"
Lục Mỹ Lệ: "Không cần đâu."
Cô ấy nhìn lướt qua Phùng Kiêu rồi cười nói: "Chị không sao rồi, mấy đứa không cần ở lại đây đâu, vẫn là ra ngoài đi dạo đi. Sắp tới Tiểu Ngũ phải trở về Phụng Thiên rồi, bây giờ không nhân cơ hội bồi dưỡng tình cảm nhiều một chút thì sau này kết hôn sẽ cảm thấy xa lạ lắm. Lẽ nào hai đứa muốn giống chị với ông chồng oan gia kia của chị sao?"
Nhắc đến vấn đề này, Bạch Khởi La hỏi: "Không phải anh ta đang ở Bắc Bình ư? Sao không đến thăm chị?"
Chỉ là vừa hỏi xong câu này, Bạch Khởi La liền cảm thấy bản thân không nên hỏi, cô cảm thấy không được tự nhiên, khẽ nói: "Chị họ, em không có ý gì khác, em..."
Lục Mỹ Lệ cũng không cảm thấy gì: "Em nhìn em kìa, chị còn không để ý thì em để ý làm gì. Tối hôm trước anh ta đưa con hát của anh ta quay về Phụng Thiên trong đêm rồi. Có chị ở đây mà anh ta còn dám dắt tình nhân lượn lờ ở chỗ này, đây không phải là đang tát vào mặt chị sao? Nếu chạm mặt thì em nói xem mặt mũi chị vứt ở xó nào đây?"
Phùng Kiêu kinh ngạc ngẩng đầu, nhìn Bạch Khởi La bằng ánh mắt hơi nghi ngờ, giống như không nghe thấy cô nói gì, anh ngoáy lỗ tai rồi hỏi: "Em nói gì cơ?"
Bạch Khởi La nâng cao tông giọng: "Cảm ơn anh!"
Phùng Kiêu tiếp tục ngoáy lỗ tai: "Thôi, em đừng nói nữa, từ lúc anh điếc đến giờ nếu không nói to thì anh chẳng nghe thấy gì cả, giọng em như tiếng mèo con ấy..."
Bạch Khởi La nghiến răng kèn kẹt, cô lại muốn đánh người rồi, phải làm sao bây giờ!
Cô hít sâu một hơi, tự nói với chính mình rằng không thể dùng phích nước đập anh được, bèn lớn tiếng nói: "Cảm ơn anh, cảm ơn anh, cảm ơn anh!"
Rốt cuộc Phùng Kiêu cũng bật cười, anh nhướng mày, bộ dạng đàng hoàng trịnh trọng nói: "Không cần cảm ơn."
Dừng lại một chút lại nói: "Chuyện nên làm."
Bạch Khởi La: "Chuyện nên làm cái gì chứ, nói chung vẫn phải cảm ơn anh."
Phùng Kiêu nghĩ nghĩ rồi chợt nói: "Nếu em đã thành tâm thành ý muốn cảm ơn anh đến vậy thì hôn anh một cái đi? Cảm ơn như vậy mới thiết thực chứ, chỉ cảm ơn bằng miệng thì không có thành ý gì cả..."
Bạch Khởi La vung chân đạp anh: "Hôn hôn hôn, hôn cái đầu anh ấy!
Phùng Kiêu lắc người né rồi chạy ra khỏi phòng nước, một cước của cô vậy mà lại đạp vào trong không khí.
Phùng Kiêu tặc lưỡi: "Sao thế? Công phu giảm rồi à?"
Bạch Khởi La xắn tay áo: "Phùng Kiêu, nếu hôm nay tôi không đạp chết anh thì tôi sẽ theo họ anh!"
(adsbygoogle = window.adsbygoogle || []).push({});
"Sao cơ? Mới bao lâu mà đã muốn theo họ chồng rồi à? Ở chỗ chúng ta không có tập tục này đâu!"
Bạch Khởi La tức đến bốc khói, cô vung nắm đấm, Phùng Kiêu khẽ nghiêng đầu né: "Lại đánh trượt rồi!"
"Phùng Kiêu!" Giọng nam trầm thấp vang lên, không biết Lục thiếu soái đã đứng ở cửa phòng bệnh từ lúc nào, anh ta lạnh lùng nói: "Cậu đừng tự tìm đường chết có được không? Đây là bệnh viện, đừng làm loạn nữa."
Phùng Kiêu nhướng mày mỉm cười: "Tôi có làm loạn đâu, không phải do vợ tôi muốn thể hiện cái gọi là đánh là thân, mắng là yêu đấy ư?... A."
Bạch Khởi La đạp lên chân anh, mặt anh lập tức méo xệch đi: "Em đối xử với ân nhân cứu mạng như vậy à!"
Bạch Khởi La cười ha ha hai tiếng, đoạt lấy phích nước rồi đi qua Lục thiếu soái bước thẳng về phía phòng bệnh.
Nếu không phải tầng này tất cả đều là phòng đơn, dường như cũng chẳng có mấy ai ở thì cô cũng không làm loạn với Phùng Kiêu ở hành lang như thế này.
Bạch Khởi La: "Chị muốn uống nước không?"
Lục Mỹ Lệ: "Không cần đâu."
Cô ấy nhìn lướt qua Phùng Kiêu rồi cười nói: "Chị không sao rồi, mấy đứa không cần ở lại đây đâu, vẫn là ra ngoài đi dạo đi. Sắp tới Tiểu Ngũ phải trở về Phụng Thiên rồi, bây giờ không nhân cơ hội bồi dưỡng tình cảm nhiều một chút thì sau này kết hôn sẽ cảm thấy xa lạ lắm. Lẽ nào hai đứa muốn giống chị với ông chồng oan gia kia của chị sao?"
Nhắc đến vấn đề này, Bạch Khởi La hỏi: "Không phải anh ta đang ở Bắc Bình ư? Sao không đến thăm chị?"
Chỉ là vừa hỏi xong câu này, Bạch Khởi La liền cảm thấy bản thân không nên hỏi, cô cảm thấy không được tự nhiên, khẽ nói: "Chị họ, em không có ý gì khác, em..."
Lục Mỹ Lệ cũng không cảm thấy gì: "Em nhìn em kìa, chị còn không để ý thì em để ý làm gì. Tối hôm trước anh ta đưa con hát của anh ta quay về Phụng Thiên trong đêm rồi. Có chị ở đây mà anh ta còn dám dắt tình nhân lượn lờ ở chỗ này, đây không phải là đang tát vào mặt chị sao? Nếu chạm mặt thì em nói xem mặt mũi chị vứt ở xó nào đây?"
Bạn đang đọc truyện trên: DocTruyen.Pro