Xuyên Thành Con Gái Cưng Tận Trời Của Nam Chính
Anh Họ Bắt Đầu...
Hương Tô Lật
2024-10-12 08:45:29
"Em cảnh cáo anh ta rồi, tối nay anh ta sẽ đến đây." Lục thiếu soái bỗng mở miệng.
"Đệch, em bảo anh ta đến đây làm gì, chị không muốn gặp anh ta một chút nào, bảo anh ta đến chăm sóc chị thì thà gọi Triệu Khanh Xuân đến đây còn hơn. Tối thiểu cũng có thể hát hí khúc cho chị nghe."
Lục thiếu soái nhìn chị mình bằng ánh mắt không đồng ý, có điều Lục Mỹ Lệ cũng lười để ý đến anh ta, cô ấy quay đầu nói: "Tiểu Ngũ, mau đưa Khởi La đi chơi đi, đừng ở đây lãng phí thời gian nữa. Đi mau đi, à đúng rồi, Thanh Hòa cũng đi đi. Đợi lát nữa Triệu Khanh Xuân đến đây thăm chị, em ở lại đây không tiện."
Nam tiểu tam lên sàn, bọn họ ở lại quả thật không tiện chút nào.
Mấy người cùng nhau đi xuống lầu, Lục thiếu soái nói: "Tiễn tôi một đoạn đi."
Phùng Kiêu: "Cậu có thể đừng nói chuyện theo kiểu nói ít hiểu nhiều thế này được không? Nghe cứ như tôi tiễn cậu đi gặp diêm vương ấy. Tiễn cậu một đoạn cũng được thôi, nhưng mà cậu muốn đi đâu?"
Lúc này bên ngoài đang mưa nhỏ, anh dựa vào thân xe, lắc lư chìa khóa trong tay, cười như không cười mà nói: "Cậu muốn đi gặp cha cô ấy hay gặp cha tôi?"
Lục thiếu soái: "Cha cậu."
Phùng Kiêu nhướng mày: "Vậy thì không được đâu, hôm nay cha tôi đã ngồi xe lửa quay về Phụng Thiên rồi. Còn không phải vì nghe tin tối qua cậu đến đây ư. Ông ấy không muốn gặp cậu nên thu dọn hành lý suốt đêm, sáng sớm đã lên đường rồi. Cậu xem lại cách làm người của mình đi, cũng chẳng hơn tôi là mấy đâu. Sao? Cha ruột tôi thì cậu không gặp được rồi, hay là đi gặp cha vợ tôi? Dù sao thì anh đến đây cũng chỉ có từng đấy chuyện phải làm, không gặp người này thì gặp người kia."
Lục thiếu soái: "Tối qua tôi đã gặp dượng rồi, cậu đưa tôi về khách sạn Bắc Bình đi."
Phùng Kiêu: "Vậy được, đi thôi."
Lục thiếu soái và sĩ quan phụ tá ngồi ở ghế sau, Phùng Kiêu cười nói: "A La, em nói xem chúng ta có giống vệ sĩ của cậu ta không?"
Bạch Khởi La: "Anh im đi."
Anh luôn lải nhải không ngừng nghỉ, nghe đến mức đau cả đầu.
Thoắt cái xe đã dừng trước cửa khách sạn Bắc Bình, Lục thiếu soái trực tiếp xuống xe, hình như nhớ ra gì, anh ta quay đầu lại nói: "Chú ý an toàn."
Lời này là nhìn Bạch Khởi La mà nói, Bạch Khởi La hơi ngạc nhiên một chút, nhưng cũng ngoan ngoãn đáp lại: "Tôi biết rồi, cảm ơn anh họ đã quan tâm."
Anh ta đặt tay lên thân xe, khẽ gật đầu rồi nói: "Cậu lái cẩn thận một chút, chăm sóc em họ tôi cho tốt."
Phùng Kiêu khởi động xe, ý bảo anh ta bỏ tay ra rồi nói bằng giọng trêu chọc: "Đừng diễn vai người anh họ tốt bụng ân cần làm gì, A La, cậu ta quan tâm em lấy lòng em cũng là vì muốn cha em đến Phụng Thiên đấy, em đừng tin cậu ta."
Lục thiếu soái cảm thấy nếu không phải Bạch Khởi La đang ở đây thì anh ta sẽ đánh tên khốn không biết lựa lời mà nói này luôn.
Bạch Khởi La chớp mắt nghiêng đầu, giống như một bé ngoan đang vô cùng tò mò, Lục thiếu soái nhếch môi, lập tức nói: "Mau cút."
Phùng Kiêu nhún vai cười nói: "Thẹn quá hóa giận rồi! Đi đây!"
Chiếc xe nhanh chóng rời khỏi tầm mắt, Lục thiếu soái đứng ở cửa khách sạn, khóe miệng khẽ nhếch lên.
"Đã nghe danh cô Bạch từ lâu, nhưng mà tin đồn đúng là có thể hại chết người, không ngờ cô Bạch lại tốt như thế." Có lẽ vì thấy Lục thiếu soái đứng bất động nên sĩ quan phụ tá đứng sau anh ta đã lên tiếng.
"Cậu cảm thấy cô ấy rất tốt?" Anh ta chậm rãi hỏi.
"Đệch, em bảo anh ta đến đây làm gì, chị không muốn gặp anh ta một chút nào, bảo anh ta đến chăm sóc chị thì thà gọi Triệu Khanh Xuân đến đây còn hơn. Tối thiểu cũng có thể hát hí khúc cho chị nghe."
Lục thiếu soái nhìn chị mình bằng ánh mắt không đồng ý, có điều Lục Mỹ Lệ cũng lười để ý đến anh ta, cô ấy quay đầu nói: "Tiểu Ngũ, mau đưa Khởi La đi chơi đi, đừng ở đây lãng phí thời gian nữa. Đi mau đi, à đúng rồi, Thanh Hòa cũng đi đi. Đợi lát nữa Triệu Khanh Xuân đến đây thăm chị, em ở lại đây không tiện."
Nam tiểu tam lên sàn, bọn họ ở lại quả thật không tiện chút nào.
Mấy người cùng nhau đi xuống lầu, Lục thiếu soái nói: "Tiễn tôi một đoạn đi."
Phùng Kiêu: "Cậu có thể đừng nói chuyện theo kiểu nói ít hiểu nhiều thế này được không? Nghe cứ như tôi tiễn cậu đi gặp diêm vương ấy. Tiễn cậu một đoạn cũng được thôi, nhưng mà cậu muốn đi đâu?"
Lúc này bên ngoài đang mưa nhỏ, anh dựa vào thân xe, lắc lư chìa khóa trong tay, cười như không cười mà nói: "Cậu muốn đi gặp cha cô ấy hay gặp cha tôi?"
Lục thiếu soái: "Cha cậu."
Phùng Kiêu nhướng mày: "Vậy thì không được đâu, hôm nay cha tôi đã ngồi xe lửa quay về Phụng Thiên rồi. Còn không phải vì nghe tin tối qua cậu đến đây ư. Ông ấy không muốn gặp cậu nên thu dọn hành lý suốt đêm, sáng sớm đã lên đường rồi. Cậu xem lại cách làm người của mình đi, cũng chẳng hơn tôi là mấy đâu. Sao? Cha ruột tôi thì cậu không gặp được rồi, hay là đi gặp cha vợ tôi? Dù sao thì anh đến đây cũng chỉ có từng đấy chuyện phải làm, không gặp người này thì gặp người kia."
Lục thiếu soái: "Tối qua tôi đã gặp dượng rồi, cậu đưa tôi về khách sạn Bắc Bình đi."
Phùng Kiêu: "Vậy được, đi thôi."
Lục thiếu soái và sĩ quan phụ tá ngồi ở ghế sau, Phùng Kiêu cười nói: "A La, em nói xem chúng ta có giống vệ sĩ của cậu ta không?"
(adsbygoogle = window.adsbygoogle || []).push({});
Bạch Khởi La: "Anh im đi."
Anh luôn lải nhải không ngừng nghỉ, nghe đến mức đau cả đầu.
Thoắt cái xe đã dừng trước cửa khách sạn Bắc Bình, Lục thiếu soái trực tiếp xuống xe, hình như nhớ ra gì, anh ta quay đầu lại nói: "Chú ý an toàn."
Lời này là nhìn Bạch Khởi La mà nói, Bạch Khởi La hơi ngạc nhiên một chút, nhưng cũng ngoan ngoãn đáp lại: "Tôi biết rồi, cảm ơn anh họ đã quan tâm."
Anh ta đặt tay lên thân xe, khẽ gật đầu rồi nói: "Cậu lái cẩn thận một chút, chăm sóc em họ tôi cho tốt."
Phùng Kiêu khởi động xe, ý bảo anh ta bỏ tay ra rồi nói bằng giọng trêu chọc: "Đừng diễn vai người anh họ tốt bụng ân cần làm gì, A La, cậu ta quan tâm em lấy lòng em cũng là vì muốn cha em đến Phụng Thiên đấy, em đừng tin cậu ta."
Lục thiếu soái cảm thấy nếu không phải Bạch Khởi La đang ở đây thì anh ta sẽ đánh tên khốn không biết lựa lời mà nói này luôn.
Bạch Khởi La chớp mắt nghiêng đầu, giống như một bé ngoan đang vô cùng tò mò, Lục thiếu soái nhếch môi, lập tức nói: "Mau cút."
Phùng Kiêu nhún vai cười nói: "Thẹn quá hóa giận rồi! Đi đây!"
Chiếc xe nhanh chóng rời khỏi tầm mắt, Lục thiếu soái đứng ở cửa khách sạn, khóe miệng khẽ nhếch lên.
"Đã nghe danh cô Bạch từ lâu, nhưng mà tin đồn đúng là có thể hại chết người, không ngờ cô Bạch lại tốt như thế." Có lẽ vì thấy Lục thiếu soái đứng bất động nên sĩ quan phụ tá đứng sau anh ta đã lên tiếng.
"Cậu cảm thấy cô ấy rất tốt?" Anh ta chậm rãi hỏi.
Bạn đang đọc truyện trên: DocTruyen.Pro