Xuyên Thành Con Gái Cưng Tận Trời Của Nam Chính
Anh Họ Bắt Đầu...
Hương Tô Lật
2024-10-12 08:45:29
"Không đúng ư? Người cũng xinh xắn, gia thế lại khủng, tuy người ta đồn rằng tính tình cô ấy không ra gì nhưng bây giờ xem ra cũng rất tốt mà. Chính là một đại tiểu thư hoạt bát lanh lợi, hơi bướng bỉnh nhưng lại rất đơn thuần đáng yêu, con người cô ấy không tệ, căn bản không giống mấy lời đồn đãi khoa trương kia chút nào. Vậy nên tôi mới nghĩ sao năm đó đại soái lại muốn cô Bạch làm vợ kế của ngài được chứ? Ngài nhìn xem, đại soái đúng là rất biết cách nhìn người."
Đột nhiên Lục thiếu soái dùng ánh mắt lạnh như băng nhìn về phía sĩ quan phụ tá, từng câu từng chữ nói: "Không được nhắc lại chuyện này lần nào nữa."
Sĩ quan phụ tá nói xong cũng chợt nhận ra quan hệ bây giờ, lập tức cúi đầu nói: "Thực xin lỗi thiếu soái, là tôi lắm lời."
Anh ta tự vả mình một cái rồi nói tiếp: "Cái miệng thối này của tôi đúng là không ra gì, sau này sẽ không nhắc đến nữa."
Lục thiếu soái nói với vẻ nghiêm túc: "Lão Ngũ và em họ đính hôn là chuyện được người lớn hai nhà quyết định, là mối duyên trời định, ngậm chặt miệng lại cho tôi, không cần biết là tôi hay người khác, tôi không hy vọng họ nghe được câu chuyện cũ rích không đáng nhắc đến này. Không cần nhắc lại lời nói vô căn cứ của mấy năm trước. Vả lại năm đó dượng cũng đã từ chối mối hôn sự này nên mọi chuyện cũng chấm dứt kể từ đó. Nếu dượng đã hài lòng về lão Ngũ thì đương nhiên sẽ có lí do riêng của dượng. Lão Ngũ là anh em của tôi, Bạch Khởi La là em họ tôi, trước đây họ không biết gì về chuyện này thì sau này cũng không cần biết. Nếu đã vậy thì cần gì nhắc đến để quấy rầy sự bình yên của mọi người. Vô duyên vô cớ tạo thêm phiền phức cho người khác."
"Vâng, thuộc hạ đã hiểu."
Lục thiếu soái xoay người: "Đi lên lầu thôi."
...
Xe đã chạy xa, Bạch Khởi La liếc mắt một cái vào kính chiếu hậu rồi nói: "Sao anh họ tôi cứ đứng đó như khúc gỗ vậy."
Phùng Kiêu: "Quân nhân mà, không phải ai cũng vậy ư."
Bạch Khởi La phản bác: "Anh cũng là quân nhân mà có giống thế đâu."
Phùng Kiêu ủy khuất kêu chít chít: "Đứng mệt mà còn không được nghỉ ngơi một lát à, xung quanh cũng có ai nhìn đâu, em không thấy anh còn đứng thẳng hơn anh ta à."
Bạch Khởi La xì một tiếng: "Khoác lác."
Cô nhìn ra ngoài cửa xe, hỏi: "Anh không đưa tôi về mà lái đi đâu thế!"
Con đường này rất xa lạ.
Phùng Kiêu cười nói: "Bây giờ em mới nhận ra không phải đường về nhà à, còn không phải bắt cóc em đem đi bán ư?"
Bạch Khởi La lườm anh một cái: "Vô vị!"
Câu nói đùa này chẳng vui chút nào.
Phùng Kiêu thấy cô uể oải không thèm để ý đến mình, nghiêng đầu nhìn cô nói: "Em nhìn anh một cái đi? Nhìn anh một cái rồi anh đưa em đến chỗ này rất đặc biệt, đảm bảo em sẽ hài lòng."
Bạch Khởi La lười biếng quay đầu nhìn, lấy lệ mà liếc anh một cái: "Nói đi."
Phùng Kiêu lại cười: "Em cũng làm qua loa có lệ quá rồi đấy."
Tuy nói thế nhưng anh vẫn nói tiếp: "Chúng ta đi càn quét địa bàn của tên họ Chương kia."
Bạch Khởi La: "Hửm?"
Quả nhiên cô tỉnh táo hơn hẳn, hai tròng mắt sáng lấp lánh: "Mau nói nhanh lên!"
Phùng Kiêu cảm khái: "Cho nên mới nói chỉ có đánh nhau mới khiến em cảm thấy hứng thú?"
Bạch Khởi La lắc đầu: "Không phải, không liên quan gì đến đánh nhau, tôi chướng mắt tên tiểu nhân ác độc hèn hạ vô sỉ đó thôi, ai ai cũng muốn diệt trừ mà."
Phùng Kiêu phì cười: "Vậy thì được rồi, vị nữ hiệp này, bây giờ chúng ta tìm một chỗ cải trang trước đã. Sau đó sẽ đến sòng bạc ở khu Đông. Anh biết ông chủ đứng sau sòng bạc đó chính là cảnh sát Chương. Chúng ta đến đó làm chút chuyện nhỏ."
Bạch Khởi La tỏ vẻ rất hài lòng với hoạt động giải trí này, nhưng cô lập tức nói: "Liệu có gây thêm phiền phức gì cho cha tôi không? Tôi không biết họ muốn làm gì."
Đột nhiên Lục thiếu soái dùng ánh mắt lạnh như băng nhìn về phía sĩ quan phụ tá, từng câu từng chữ nói: "Không được nhắc lại chuyện này lần nào nữa."
Sĩ quan phụ tá nói xong cũng chợt nhận ra quan hệ bây giờ, lập tức cúi đầu nói: "Thực xin lỗi thiếu soái, là tôi lắm lời."
Anh ta tự vả mình một cái rồi nói tiếp: "Cái miệng thối này của tôi đúng là không ra gì, sau này sẽ không nhắc đến nữa."
Lục thiếu soái nói với vẻ nghiêm túc: "Lão Ngũ và em họ đính hôn là chuyện được người lớn hai nhà quyết định, là mối duyên trời định, ngậm chặt miệng lại cho tôi, không cần biết là tôi hay người khác, tôi không hy vọng họ nghe được câu chuyện cũ rích không đáng nhắc đến này. Không cần nhắc lại lời nói vô căn cứ của mấy năm trước. Vả lại năm đó dượng cũng đã từ chối mối hôn sự này nên mọi chuyện cũng chấm dứt kể từ đó. Nếu dượng đã hài lòng về lão Ngũ thì đương nhiên sẽ có lí do riêng của dượng. Lão Ngũ là anh em của tôi, Bạch Khởi La là em họ tôi, trước đây họ không biết gì về chuyện này thì sau này cũng không cần biết. Nếu đã vậy thì cần gì nhắc đến để quấy rầy sự bình yên của mọi người. Vô duyên vô cớ tạo thêm phiền phức cho người khác."
"Vâng, thuộc hạ đã hiểu."
Lục thiếu soái xoay người: "Đi lên lầu thôi."
...
Xe đã chạy xa, Bạch Khởi La liếc mắt một cái vào kính chiếu hậu rồi nói: "Sao anh họ tôi cứ đứng đó như khúc gỗ vậy."
Phùng Kiêu: "Quân nhân mà, không phải ai cũng vậy ư."
Bạch Khởi La phản bác: "Anh cũng là quân nhân mà có giống thế đâu."
Phùng Kiêu ủy khuất kêu chít chít: "Đứng mệt mà còn không được nghỉ ngơi một lát à, xung quanh cũng có ai nhìn đâu, em không thấy anh còn đứng thẳng hơn anh ta à."
Bạch Khởi La xì một tiếng: "Khoác lác."
Cô nhìn ra ngoài cửa xe, hỏi: "Anh không đưa tôi về mà lái đi đâu thế!"
(adsbygoogle = window.adsbygoogle || []).push({});
Con đường này rất xa lạ.
Phùng Kiêu cười nói: "Bây giờ em mới nhận ra không phải đường về nhà à, còn không phải bắt cóc em đem đi bán ư?"
Bạch Khởi La lườm anh một cái: "Vô vị!"
Câu nói đùa này chẳng vui chút nào.
Phùng Kiêu thấy cô uể oải không thèm để ý đến mình, nghiêng đầu nhìn cô nói: "Em nhìn anh một cái đi? Nhìn anh một cái rồi anh đưa em đến chỗ này rất đặc biệt, đảm bảo em sẽ hài lòng."
Bạch Khởi La lười biếng quay đầu nhìn, lấy lệ mà liếc anh một cái: "Nói đi."
Phùng Kiêu lại cười: "Em cũng làm qua loa có lệ quá rồi đấy."
Tuy nói thế nhưng anh vẫn nói tiếp: "Chúng ta đi càn quét địa bàn của tên họ Chương kia."
Bạch Khởi La: "Hửm?"
Quả nhiên cô tỉnh táo hơn hẳn, hai tròng mắt sáng lấp lánh: "Mau nói nhanh lên!"
Phùng Kiêu cảm khái: "Cho nên mới nói chỉ có đánh nhau mới khiến em cảm thấy hứng thú?"
Bạch Khởi La lắc đầu: "Không phải, không liên quan gì đến đánh nhau, tôi chướng mắt tên tiểu nhân ác độc hèn hạ vô sỉ đó thôi, ai ai cũng muốn diệt trừ mà."
Phùng Kiêu phì cười: "Vậy thì được rồi, vị nữ hiệp này, bây giờ chúng ta tìm một chỗ cải trang trước đã. Sau đó sẽ đến sòng bạc ở khu Đông. Anh biết ông chủ đứng sau sòng bạc đó chính là cảnh sát Chương. Chúng ta đến đó làm chút chuyện nhỏ."
Bạch Khởi La tỏ vẻ rất hài lòng với hoạt động giải trí này, nhưng cô lập tức nói: "Liệu có gây thêm phiền phức gì cho cha tôi không? Tôi không biết họ muốn làm gì."
Bạn đang đọc truyện trên: DocTruyen.Pro