Bất Công
2024-08-15 23:22:05
“Đa tạ Thẩm đại nhân.”
Khương Bảo Châu cực kỳ vui mừng, vội vàng cầm lấy quả táo trong lòng bàn tay, một quyển sách đổi sang đặt ở trong tay áo, nàng hỏi: “Lần sau ngài muốn ăn cái gì?”
“Bàn sau đi.”
Mấy ngày lên đường, Thẩm Hoài Dung cũng không muốn ăn uống, hắn xua tay, trong lòng còn bực bội vì xe ngựa Vệ Định Phong bốc mùi hôi thối, cảm giác như toàn bộ người hắn đều đã bám mùi hôi.
Lần này, Thẩm Hoài Dung không nhiều lời, Khương Bảo Châu rất nhanh đã đạt được điều mình muốn.
Trở lại lều trại, Văn thị nhìn Khương Bảo Châu đưa mắt ra hiệu, bà che giấu cho cách làm của nhi nữ, không ngờ Lưu quan sai là người miệng rộng, nghe được vài chuyện bát quái thì lập tức nói ra bên ngoài.
“Tu Văn, Bảo Châu, hai con đã làm cái gì thế?”
Khương Bát Đấu nghe nói nhi nữ chạy tới lấy lòng Vệ Định Phong thì tức giận đến nỗi muốn hộc máu, đây không phải là đang tự rước lấy nhục hay sao?
Ông vì miệng tiện mà gặp báo ứng, nhưng sớm muộn gì sẽ có một ngày ông sẽ ngóc đầu trở lại.
Trong lòng nghẹn một cục tức, Khương Bát Đấu không thể không nghiêm khắc với Khương Bảo Châu: “Đều là đại ca con, dạy con thành đứa trẻ hư!”
Nữ nhi bảo bối không có điểm nào sai, ngàn sai vạn sai cũng là Khương Tu Văn sai!
“Cha, là con sai, nhưng vì sao tiểu muội lại không sai?”
Khương Tu Văn thừa nhận chính mình là chủ mưu, làm huynh trưởng, hắn sẽ chủ động che chở tiểu muội, hắn chỉ đơn giản nghĩ rằng muốn tố giác việc cha bất công.
Nương chắc chắn cũng bất công, mà Khương Bát Đấu nói rằng có thái độ đối xử bình đẳng với ba huynh muội, nhưng trên thực tế là đối xử hoàn toàn khác nhau.
“Bảo Châu đều suy nghĩ mọi chuyện vì con, con còn nói xấu nó, con bị mỡ heo che tim sao!”
Khương Bát Đấu sờ râu một cái, ông ấy là trụ cột của gia đình, lời ông ấy nói là đúng, Khương Tu Văn còn dám có ý kiến?
“Cha, con cũng không phải có ý này.”
Khương Tu Văn lộ ra vẻ mặt tươi cười còn khó nhìn hơn cả khóc, cha lại bắt đầu không nói lý.
“Bảo Châu sẽ không làm gì sai, điều này sau này sẽ được viết trong gia quy của Khương gia, nếu không sẽ bị hai tên tiểu tử các ngươi đưa đi làm chuyện xấu.”
Khương Bát Đấu thổi râu trừng mắt, mở miệng nói ra một điều gia quy mới.
“Cha, đại ca là đại ca, còn con đối với tiểu muội là thật lòng quan tâm, che chở”
Lúc này không nhân cơ hội dẫm cho đại ca một cái thì làm gì còn cơ hội khác, Khương Tu Võ vội vàng nói thêm một câu, còn nói lại lập trường của mình.
Mấy người nhà Khương gia cùng nhau ngồi khua môi múa mép, gà bay chó sủa thật náo nhiệt.
Khương Bảo Châu lấy ra hai quả táo, cắt thành miếng nhỏ, chia cho mọi người trong nhà, nàng rất quan tâm mà đưa cho cha nửa quả.
Cho dù như thế nào, trong nhà cha mới là trụ cột, còn mẫu thân, có không gian chứa đồ ở đây thì thế nào cũng sẽ không thiếu miếng ăn.
Khương Bát Đấu vui sướng hài lòng, nhìn Văn thị không được chia miếng táo to bằng ông thì đắc ý nói: “Phu nhân, ta đã nói trước rồi, khuê nữ nhà ta, vẫn là thương người cha này nhất.”
Khương Bảo Châu nhìn một cái rồi nói ra lời nói kia, hy vọng sau khi ông ấy ăn từ nay sẽ giảm bớt tính khí nóng giận, chú ý đến bản thân mình, nàng làm nữ nhi cũng sẽ nghĩ cách chăm sóc người nhà, thật ấm lòng biết bao.
Nữ nhi là áo bông nhỏ của cha mẹ, quả thật là như thế.
Khương Bảo Châu cực kỳ vui mừng, vội vàng cầm lấy quả táo trong lòng bàn tay, một quyển sách đổi sang đặt ở trong tay áo, nàng hỏi: “Lần sau ngài muốn ăn cái gì?”
“Bàn sau đi.”
Mấy ngày lên đường, Thẩm Hoài Dung cũng không muốn ăn uống, hắn xua tay, trong lòng còn bực bội vì xe ngựa Vệ Định Phong bốc mùi hôi thối, cảm giác như toàn bộ người hắn đều đã bám mùi hôi.
Lần này, Thẩm Hoài Dung không nhiều lời, Khương Bảo Châu rất nhanh đã đạt được điều mình muốn.
Trở lại lều trại, Văn thị nhìn Khương Bảo Châu đưa mắt ra hiệu, bà che giấu cho cách làm của nhi nữ, không ngờ Lưu quan sai là người miệng rộng, nghe được vài chuyện bát quái thì lập tức nói ra bên ngoài.
“Tu Văn, Bảo Châu, hai con đã làm cái gì thế?”
Khương Bát Đấu nghe nói nhi nữ chạy tới lấy lòng Vệ Định Phong thì tức giận đến nỗi muốn hộc máu, đây không phải là đang tự rước lấy nhục hay sao?
Ông vì miệng tiện mà gặp báo ứng, nhưng sớm muộn gì sẽ có một ngày ông sẽ ngóc đầu trở lại.
Trong lòng nghẹn một cục tức, Khương Bát Đấu không thể không nghiêm khắc với Khương Bảo Châu: “Đều là đại ca con, dạy con thành đứa trẻ hư!”
Nữ nhi bảo bối không có điểm nào sai, ngàn sai vạn sai cũng là Khương Tu Văn sai!
“Cha, là con sai, nhưng vì sao tiểu muội lại không sai?”
Khương Tu Văn thừa nhận chính mình là chủ mưu, làm huynh trưởng, hắn sẽ chủ động che chở tiểu muội, hắn chỉ đơn giản nghĩ rằng muốn tố giác việc cha bất công.
Nương chắc chắn cũng bất công, mà Khương Bát Đấu nói rằng có thái độ đối xử bình đẳng với ba huynh muội, nhưng trên thực tế là đối xử hoàn toàn khác nhau.
(adsbygoogle = window.adsbygoogle || []).push({});
“Bảo Châu đều suy nghĩ mọi chuyện vì con, con còn nói xấu nó, con bị mỡ heo che tim sao!”
Khương Bát Đấu sờ râu một cái, ông ấy là trụ cột của gia đình, lời ông ấy nói là đúng, Khương Tu Văn còn dám có ý kiến?
“Cha, con cũng không phải có ý này.”
Khương Tu Văn lộ ra vẻ mặt tươi cười còn khó nhìn hơn cả khóc, cha lại bắt đầu không nói lý.
“Bảo Châu sẽ không làm gì sai, điều này sau này sẽ được viết trong gia quy của Khương gia, nếu không sẽ bị hai tên tiểu tử các ngươi đưa đi làm chuyện xấu.”
Khương Bát Đấu thổi râu trừng mắt, mở miệng nói ra một điều gia quy mới.
“Cha, đại ca là đại ca, còn con đối với tiểu muội là thật lòng quan tâm, che chở”
Lúc này không nhân cơ hội dẫm cho đại ca một cái thì làm gì còn cơ hội khác, Khương Tu Võ vội vàng nói thêm một câu, còn nói lại lập trường của mình.
Mấy người nhà Khương gia cùng nhau ngồi khua môi múa mép, gà bay chó sủa thật náo nhiệt.
Khương Bảo Châu lấy ra hai quả táo, cắt thành miếng nhỏ, chia cho mọi người trong nhà, nàng rất quan tâm mà đưa cho cha nửa quả.
Cho dù như thế nào, trong nhà cha mới là trụ cột, còn mẫu thân, có không gian chứa đồ ở đây thì thế nào cũng sẽ không thiếu miếng ăn.
Khương Bát Đấu vui sướng hài lòng, nhìn Văn thị không được chia miếng táo to bằng ông thì đắc ý nói: “Phu nhân, ta đã nói trước rồi, khuê nữ nhà ta, vẫn là thương người cha này nhất.”
Khương Bảo Châu nhìn một cái rồi nói ra lời nói kia, hy vọng sau khi ông ấy ăn từ nay sẽ giảm bớt tính khí nóng giận, chú ý đến bản thân mình, nàng làm nữ nhi cũng sẽ nghĩ cách chăm sóc người nhà, thật ấm lòng biết bao.
Nữ nhi là áo bông nhỏ của cha mẹ, quả thật là như thế.
Bạn đang đọc truyện trên: DocTruyen.Pro