Cho Ngươi Bị Th...
2024-08-15 23:22:05
Khương Bảo Châu có chút nhan sắc, chẳng lẽ là muốn dựa vào mỹ nhân kế? Vệ Định Phong hắn cũng là đã khai trai rồi, có dạng nữ tử gì mà chưa thấy qua!
Nhiều lần bị coi khinh, Khương Bảo Châu có tính tình tốt thì cũng không chịu nổi. Nàng không thèm lý luận với Vệ Định Phong nữa, trực tiếp lợi dụng không gian, ném nước đậu hủ thối trong không gian vào trong xe ngựa của Vệ Định Phong.
Hừ, cho ngươi bị thối chết đi!
Mành che của xe ngựa trước mặt được vén lên, Thanh Y bước xuống từ xe ngựa.
“Tiểu Vệ đại nhân, Khương tiểu thư là khách quý của bản quan, cũng không phải đến vì ngươi”.
Thẩm Hoài Dung ngồi ở trong xe ngựa nghe thấy rõ ràng, tuy rằng hắn không ra mặt, nhưng cũng biểu đạt rõ ràng thái độ của mình.
“Nhưng mà, có phải tiểu Vệ đại nhân đang tự mình đa tình rồi phải không?”
Thanh Y hừ một tiếng, tuy hắn không thích Khương Bảo Châu, nhưng mà công tử lại che chở cho tiểu nha đầu này, cho nên hắn làm hạ nhân thì cần phải một lòng với chủ tử.
“Ôi trời, mùi ở đâu mà thối vậy?”
Thanh Y vừa mới xuống xe ngựa, đã bị mùi của đậu hũ thối xông lên làm cho hoa mắt chóng mặt, trên mặt thoáng hiện lên vẻ mặt ghét bỏ.
Ngày thường Tiểu Vệ đại nhân có hành vi cử chỉ không câu nệ tiểu tiết thì thôi, nhưng mà bọn họ dừng ở bên trong núi, khắp nơi đều là cây cối, vì sao còn muốn giải quyết nỗi buồn ở trên xe ngựa!
“Thanh Y, chúng ta dừng xe ngựa ở nơi xa một chút.”
Mùi này quá nồng, làm ảnh hưởng đến việc ăn uống của Thẩm Hoài Dung, vốn dĩ hắn rất mong chờ món cá do Khương Bảo Châu làm, hiện tại đều bị Vệ Định Phong phá hỏng, về sau nhất định phải cách xa thằng nhãi này một chút.
“Thẩm đại nhân, không phải hạ quan đâu, hạ quan chưa từng làm cái gì cả.”
Sắc mặt Vệ Định Phong đỏ bừng, lập tức hiểu ý của Thanh Y, hắn ta hận không thể tìm một khe đất nào đó mà chui xuống.
Vì sao nói hắn ta đi ngoài ở trên xe ngựa, hắn ta thề là hắn ta không làm!
Mùi thối bay ra rất xa, ngay cả Khương Tu Văn cũng phải dùng tay áo che lại miệng mũi, không tự chủ mà lui về phía sau, hắn ta không muốn trở thành người đầu tiên bị chết vì thối.
Nhưng mà vì sao sau khi mùi thối bay đi, lại có chút hương thơm ở đâu bay đến? Điều này thật vô lý.
Trên xe ngựa, Khương Bảo Châu không nhìn thấy được mặt của Thẩm Hoài Dung, nhưng nàng biết đây là lần thứ hai bản thân nhận sai người.
Nghe cách Vệ Định Phong gọi người trước mặt là Thẩm đại nhân, lại tự xưng hạ quan, như vậy Thẩm đại nhân là người có địa vị rất cao.
Tìm được đối tượng lôi kéo làm quen, trong lòng Khương Bảo Châu mừng thầm.
“Thẩm đại nhân, lần này ta muốn đổi một quyển khác.”
Nhớ kỹ việc Khương Tu Văn đã nhắc mãi, Khương Bảo Châu chủ động nói đến.
“Khương tiểu thư, mời ngồi.”
Thẩm Hoài Dung đưa ra một cái khay thông qua màn lụa, bên trong có hai quả táo đỏ lớn, hắn dùng để chiêu đãi Khương Bảo Châu.
“Ta có thể ăn sao?”
Khương Bảo Châu nuốt nước miếng, ở thời đại của nàng có rất nhiều loại táo, nào là táo phú sĩ, vương lâm, quả táo bơ, còn có các loại rau quả nhập khẩu, nhưng nàng không nghĩ tới ở cổ đại không bị ô nhiễm, táo lại có thế hấp dẫn đến như vậy, khay ở trước mặt nàng toả ra một mùi thơm nhàn nhạt.
Khương Bảo Châu không lỡ ăn, nàng biết hành động như này không phóng khoáng, nhưng vẫn tiếp tục thương lượng với Thẩm Hoài Dung: “Ta có thể lấy một quả đi được không?”
Một quả táo có thể bổ ra chia cho mọi người trong nhà cùng ăn, ngoài mấy người nhà Khương gia, còn có hai hạ nhân, mỗi người thử một miếng thì chắc là đủ.
Trên đường lưu đày, già trẻ một nhà đều vất vả, đặc biệt là cha hay nóng giận, khóe miệng bị rộp một mảng, khi há miệng ăn cơm đều bị đau.
“Khụ khụ.”
Thẩm Hoài Dung thành thật nói: “Cho ngươi thì ngươi tùy ý xử lý, đều cầm cả đi.”
Hắn cũng không phải không hiểu, tiểu nha đầu này có một tấm lòng hiếu thảo.
Nhiều lần bị coi khinh, Khương Bảo Châu có tính tình tốt thì cũng không chịu nổi. Nàng không thèm lý luận với Vệ Định Phong nữa, trực tiếp lợi dụng không gian, ném nước đậu hủ thối trong không gian vào trong xe ngựa của Vệ Định Phong.
Hừ, cho ngươi bị thối chết đi!
Mành che của xe ngựa trước mặt được vén lên, Thanh Y bước xuống từ xe ngựa.
“Tiểu Vệ đại nhân, Khương tiểu thư là khách quý của bản quan, cũng không phải đến vì ngươi”.
Thẩm Hoài Dung ngồi ở trong xe ngựa nghe thấy rõ ràng, tuy rằng hắn không ra mặt, nhưng cũng biểu đạt rõ ràng thái độ của mình.
“Nhưng mà, có phải tiểu Vệ đại nhân đang tự mình đa tình rồi phải không?”
Thanh Y hừ một tiếng, tuy hắn không thích Khương Bảo Châu, nhưng mà công tử lại che chở cho tiểu nha đầu này, cho nên hắn làm hạ nhân thì cần phải một lòng với chủ tử.
“Ôi trời, mùi ở đâu mà thối vậy?”
Thanh Y vừa mới xuống xe ngựa, đã bị mùi của đậu hũ thối xông lên làm cho hoa mắt chóng mặt, trên mặt thoáng hiện lên vẻ mặt ghét bỏ.
Ngày thường Tiểu Vệ đại nhân có hành vi cử chỉ không câu nệ tiểu tiết thì thôi, nhưng mà bọn họ dừng ở bên trong núi, khắp nơi đều là cây cối, vì sao còn muốn giải quyết nỗi buồn ở trên xe ngựa!
(adsbygoogle = window.adsbygoogle || []).push({});
“Thanh Y, chúng ta dừng xe ngựa ở nơi xa một chút.”
Mùi này quá nồng, làm ảnh hưởng đến việc ăn uống của Thẩm Hoài Dung, vốn dĩ hắn rất mong chờ món cá do Khương Bảo Châu làm, hiện tại đều bị Vệ Định Phong phá hỏng, về sau nhất định phải cách xa thằng nhãi này một chút.
“Thẩm đại nhân, không phải hạ quan đâu, hạ quan chưa từng làm cái gì cả.”
Sắc mặt Vệ Định Phong đỏ bừng, lập tức hiểu ý của Thanh Y, hắn ta hận không thể tìm một khe đất nào đó mà chui xuống.
Vì sao nói hắn ta đi ngoài ở trên xe ngựa, hắn ta thề là hắn ta không làm!
Mùi thối bay ra rất xa, ngay cả Khương Tu Văn cũng phải dùng tay áo che lại miệng mũi, không tự chủ mà lui về phía sau, hắn ta không muốn trở thành người đầu tiên bị chết vì thối.
Nhưng mà vì sao sau khi mùi thối bay đi, lại có chút hương thơm ở đâu bay đến? Điều này thật vô lý.
Trên xe ngựa, Khương Bảo Châu không nhìn thấy được mặt của Thẩm Hoài Dung, nhưng nàng biết đây là lần thứ hai bản thân nhận sai người.
Nghe cách Vệ Định Phong gọi người trước mặt là Thẩm đại nhân, lại tự xưng hạ quan, như vậy Thẩm đại nhân là người có địa vị rất cao.
Tìm được đối tượng lôi kéo làm quen, trong lòng Khương Bảo Châu mừng thầm.
“Thẩm đại nhân, lần này ta muốn đổi một quyển khác.”
(adsbygoogle = window.adsbygoogle || []).push({});
Nhớ kỹ việc Khương Tu Văn đã nhắc mãi, Khương Bảo Châu chủ động nói đến.
“Khương tiểu thư, mời ngồi.”
Thẩm Hoài Dung đưa ra một cái khay thông qua màn lụa, bên trong có hai quả táo đỏ lớn, hắn dùng để chiêu đãi Khương Bảo Châu.
“Ta có thể ăn sao?”
Khương Bảo Châu nuốt nước miếng, ở thời đại của nàng có rất nhiều loại táo, nào là táo phú sĩ, vương lâm, quả táo bơ, còn có các loại rau quả nhập khẩu, nhưng nàng không nghĩ tới ở cổ đại không bị ô nhiễm, táo lại có thế hấp dẫn đến như vậy, khay ở trước mặt nàng toả ra một mùi thơm nhàn nhạt.
Khương Bảo Châu không lỡ ăn, nàng biết hành động như này không phóng khoáng, nhưng vẫn tiếp tục thương lượng với Thẩm Hoài Dung: “Ta có thể lấy một quả đi được không?”
Một quả táo có thể bổ ra chia cho mọi người trong nhà cùng ăn, ngoài mấy người nhà Khương gia, còn có hai hạ nhân, mỗi người thử một miếng thì chắc là đủ.
Trên đường lưu đày, già trẻ một nhà đều vất vả, đặc biệt là cha hay nóng giận, khóe miệng bị rộp một mảng, khi há miệng ăn cơm đều bị đau.
“Khụ khụ.”
Thẩm Hoài Dung thành thật nói: “Cho ngươi thì ngươi tùy ý xử lý, đều cầm cả đi.”
Hắn cũng không phải không hiểu, tiểu nha đầu này có một tấm lòng hiếu thảo.
Bạn đang đọc truyện trên: DocTruyen.Pro