Xuyên Thành Dì Nhỏ Của Ngôi Sao Hàng Đầu
Chương 49
Mê Đồ Vị Phản
2024-08-18 07:35:46
Sự tình phát triển đến nước này, cơ bản đã kết thúc.
Trong thời gian kế tiếp, Tống An An nghiêm túc xem quyển của cô, mà Tống Lâm Xuyên thì lấy kịch bản ra bắt đầu nghiên cứu, hai người thỉnh thoảng còn phải ghi chép lại.
Thời gian từng giây từng phút trôi qua, trong phòng vô cùng an tĩnh, chỉ có tiếng lật sách thỉnh thoảng vang lên và tiếng ngòi bút ma sát với trang giấy.
Trong phòng truyền hình trực tiếp, không ít người thấy nhàm chán cho nên đã rời đi, nhưng cũng có một số người ở lại, rất thần kỳ chính là, những người ở lại đều yên lặng lấy sách vở ra, cùng bọn họ học tập qua màn hình.
Tuy nhiên, vì Tống Lâm Xuyên đã thức cả đêm, nên không lâu sau khi đọc kịch bản, anh ấy đã từ từ nghiêng người trên bàn và ngủ thiếp đi.
Sau khi Tống An An chú ý tới sự khác thường của Tống Lâm Xuyên, cũng không gọi anh ấy tỉnh lại, mà đứng dậy khoác cho anh ấy một bộ quần áo, sau đó tiếp tục ngồi xuống đọc sách.
Sự kiện lần này kết thúc một cách hoàn mỹ, thấy dư luận trên mạng hoàn toàn xoay chuyển, đạo diễn cũng thở phào nhẹ nhõm.
Ôn ấy giơ ngón tay cái lên với Tưởng Hàn: "Sinh viên y khoa của đại học B, thủ khoa thi đại học vào năm 15 tuổi, trách không được trước đây anh vẫn bình tĩnh như vậy."
Tưởng Hàn thì bày ra vẻ mặt rất vinh dự, hình như anh ta có chút hiểu vì sao mỗi lần Tống Lâm Xuyên nhắc tới dì nhỏ đều là một dáng vẻ thối tha.
Sự kiện lần này chủ yếu là do quỹ đạo trưởng thành của cô thật sự quá sạch sẽ, không chút khách khí mà nói, đây là lần xử lý khủng hoảng truyền thông nhẹ nhàng nhất mà mà Tưởng Hàn từng làm từ khi hành nghề tới nay.
Nếu có người muốn bịa đặt chuyện khác của Tống An An, có thể còn cần phí chút công sức để giải thích, nhưng những thứ như thiếu nữ bất lương, học hành kém cỏi thì hoàn toàn không cần lo lắng.
Dù sao, người ta từ nhỏ đã chính là học bá, ngoan ngoãn, các loại giải thưởng lấy được vào tay, sự thật hùng hồn hơn mọi lời nói.
"Vừa rồi nghe ý của cô ấy, hẳn là không có ý định vào giới giải trí?" Đạo diễn hỏi.
"Ừ, đúng vậy." Tưởng Hàn gật đầu, nhưng cũng không khẳng định chắc chắn: "Hiện tại là không có ý định."
Đạo diễn tuy đã đoán được phần nào, nhưng nghe câu trả lời này vẫn có chút ngạc nhiên.
"Theo tôi thấy, sau khi tham gia chương trình, em gái này chắc chắn sẽ nổi tiếng, cơ hội tốt như vậy, anh không động lòng sao, thử thuyết phục cô ấy ký hợp đồng?"
Tưởng Hàn nhún vai: "Tôi động lòng cũng vô dụng, đừng thấy cô ấy nhỏ tuổi như vậy nhưng trong lòng có chủ ý đấy."
Đạo diễn cười cười, thật đúng là như vậy.
Hai ngày nay ông ấy cũng phát hiện, cô gái nhỏ Tống An An này nói chuyện và làm việc mặc dù nhìn có vẻ mềm mại, nhưng kỳ thực cũng là một người rất có chủ kiến, nhìn từ góc độ này, quả thật không dễ để khuyên nhủ, thuyết phục.
"Hơn nữa, làng giải trí của chúng ta cũng không có gì tốt, những nhân tài chuyên môn có học vấn và trí thông minh cao như cô ấy, vẫn nên ở lại lĩnh vực y khoa để cống hiến thì hơn."
Đạo diễn liếc mắt nhìn Tống An An, không nhịn được cảm khái nói: "Cũng đúng, với tâm tính của cô bé đó thì dù làm cái gì cũng sẽ không kém."
*
Trong thời gian kế tiếp, Tống An An nghiêm túc xem quyển của cô, mà Tống Lâm Xuyên thì lấy kịch bản ra bắt đầu nghiên cứu, hai người thỉnh thoảng còn phải ghi chép lại.
Thời gian từng giây từng phút trôi qua, trong phòng vô cùng an tĩnh, chỉ có tiếng lật sách thỉnh thoảng vang lên và tiếng ngòi bút ma sát với trang giấy.
Trong phòng truyền hình trực tiếp, không ít người thấy nhàm chán cho nên đã rời đi, nhưng cũng có một số người ở lại, rất thần kỳ chính là, những người ở lại đều yên lặng lấy sách vở ra, cùng bọn họ học tập qua màn hình.
Tuy nhiên, vì Tống Lâm Xuyên đã thức cả đêm, nên không lâu sau khi đọc kịch bản, anh ấy đã từ từ nghiêng người trên bàn và ngủ thiếp đi.
Sau khi Tống An An chú ý tới sự khác thường của Tống Lâm Xuyên, cũng không gọi anh ấy tỉnh lại, mà đứng dậy khoác cho anh ấy một bộ quần áo, sau đó tiếp tục ngồi xuống đọc sách.
Sự kiện lần này kết thúc một cách hoàn mỹ, thấy dư luận trên mạng hoàn toàn xoay chuyển, đạo diễn cũng thở phào nhẹ nhõm.
Ôn ấy giơ ngón tay cái lên với Tưởng Hàn: "Sinh viên y khoa của đại học B, thủ khoa thi đại học vào năm 15 tuổi, trách không được trước đây anh vẫn bình tĩnh như vậy."
Tưởng Hàn thì bày ra vẻ mặt rất vinh dự, hình như anh ta có chút hiểu vì sao mỗi lần Tống Lâm Xuyên nhắc tới dì nhỏ đều là một dáng vẻ thối tha.
Sự kiện lần này chủ yếu là do quỹ đạo trưởng thành của cô thật sự quá sạch sẽ, không chút khách khí mà nói, đây là lần xử lý khủng hoảng truyền thông nhẹ nhàng nhất mà mà Tưởng Hàn từng làm từ khi hành nghề tới nay.
Nếu có người muốn bịa đặt chuyện khác của Tống An An, có thể còn cần phí chút công sức để giải thích, nhưng những thứ như thiếu nữ bất lương, học hành kém cỏi thì hoàn toàn không cần lo lắng.
(adsbygoogle = window.adsbygoogle || []).push({});
Dù sao, người ta từ nhỏ đã chính là học bá, ngoan ngoãn, các loại giải thưởng lấy được vào tay, sự thật hùng hồn hơn mọi lời nói.
"Vừa rồi nghe ý của cô ấy, hẳn là không có ý định vào giới giải trí?" Đạo diễn hỏi.
"Ừ, đúng vậy." Tưởng Hàn gật đầu, nhưng cũng không khẳng định chắc chắn: "Hiện tại là không có ý định."
Đạo diễn tuy đã đoán được phần nào, nhưng nghe câu trả lời này vẫn có chút ngạc nhiên.
"Theo tôi thấy, sau khi tham gia chương trình, em gái này chắc chắn sẽ nổi tiếng, cơ hội tốt như vậy, anh không động lòng sao, thử thuyết phục cô ấy ký hợp đồng?"
Tưởng Hàn nhún vai: "Tôi động lòng cũng vô dụng, đừng thấy cô ấy nhỏ tuổi như vậy nhưng trong lòng có chủ ý đấy."
Đạo diễn cười cười, thật đúng là như vậy.
Hai ngày nay ông ấy cũng phát hiện, cô gái nhỏ Tống An An này nói chuyện và làm việc mặc dù nhìn có vẻ mềm mại, nhưng kỳ thực cũng là một người rất có chủ kiến, nhìn từ góc độ này, quả thật không dễ để khuyên nhủ, thuyết phục.
"Hơn nữa, làng giải trí của chúng ta cũng không có gì tốt, những nhân tài chuyên môn có học vấn và trí thông minh cao như cô ấy, vẫn nên ở lại lĩnh vực y khoa để cống hiến thì hơn."
Đạo diễn liếc mắt nhìn Tống An An, không nhịn được cảm khái nói: "Cũng đúng, với tâm tính của cô bé đó thì dù làm cái gì cũng sẽ không kém."
*
Bạn đang đọc truyện trên: DocTruyen.Pro