Xuyên Thành Dì Nhỏ Của Ngôi Sao Hàng Đầu

Chương 50

Mê Đồ Vị Phản

2024-08-18 07:35:46

Tống Lâm Xuyên ngủ bù một giấc, cuối cùng cũng bình tĩnh lại, vì thế thừa dịp đi vệ sinh, gọi Tưởng Hàn ra.

"Đã xảy ra chuyện gì vậy?" Tống Lâm Xuyên hỏi.

Lúc trước Tưởng Hàn nhìn phản ứng của Tống Lâm Xuyên, thì anh ta đã biết anh ấy không chú ý đến chuyện trên weibo, không biết chuyện Tống An An bị bôi nhọ.

Nhưng mà điểm ấy anh ta cũng cảm thấy không ngoài ý muốn, bởi vì Tống Lâm Xuyên sau hai năm nổi tiếng, Weibo tràn ngập những thứ tạp nham cho nên anh ấy rất ít khi chú ý đến.

Kỳ thật, trước khi tới đây anh ta vốn muốn thông báo cho Tống Lâm Xuyên từ sớm, nhưng không biết vì sao anh ấy vẫn không nghe điện thoại, sau đó cứ như vậy mà bị trì hoãn.

Tưởng Hàn suy tư một lát, sau đó tóm tắt ngắn gọn sự việc từ đầu đến cuối kể lại một lần.

Tống Lâm Xuyên sắc mặt xanh mét, lạnh giọng hỏi: "Trong giới có ai đứng sau chuyện này?"

Trận chiến lớn như vậy, anh ấy không tin tất cả đều là anti fan làm ra.

Tưởng Hàn cũng không nói nhảm, trực tiếp lấy ra những gì mình tra được.

Đúng vậy, sự kiện lần này ngoại trừ là anti fan dẫn đầu gây chuyện, trong đó cũng không thể thiếu công lao của các đổi thủ của Tống Lâm Xuyên, dù sao, những thứ trên mạng vừa nhìn đã thấy có bút tích của những người đó.

Nếu không, chỉ trong thời gian một đêm ngắn ngủi, những thứ giả dối hư ảo kia căn bản không có khả năng lên men.

Tống Lâm Xuyên nhìn danh sách trong di động của Tưởng Hàn, nhíu mày: "Giang Khải cũng tham gia?"

Tưởng Hàn gật đầu.

Nhưng mà Giang Khải lại không tính là đối thủ của Tống Lâm Xuyên, bởi vì danh tiếng của anh ta không đủ.

Giang Khải là đồng đội cũ của Tống Lâm Xuyên trong nhóm nhạc trước đây, trong thời gian nhóm còn hoạt động, họ luôn như nước với lửa. Khi nhóm tan rã, sự nghiệp của Tống Lâm Xuyên thăng tiến mạnh mẽ, có chỗ đứng trong làng giải trí.

Nhưng Giang Khải mấy năm nay cũng không nóng không lạnh, cũng không biết tâm lý của anh ta là gì, chỉ cần có cơ hội để bôi nhọ Tống Lâm Xuyên thì anh ta luôn muốn tới giẫm một chân, mặc dù đối với bản thân anh ta mà nói cũng không có bất kỳ lợi ích gì.

"Việc này cậu định xử lý thế nào?" Tưởng Hàn hỏi.

Tống Lâm Xuyên suy tư trong chốc lát: "Trong tay anh có tin tức của bọn họ không?"

Tưởng Hàn đoán được dụng ý của Tống Lâm Xuyên, trả lời: "Có, tuy không phải chí mạng, nhưng cũng đủ khiến bọn họ khổ sở."

Tống Lâm Xuyên cười nhạo: "Vậy để cho bọn họ khổ sở một chút đi."

"Giang Khải tạm thời không động đến, chờ thêm chút nữa." Dứt lời, Tưởng Hàn thấp giọng nói gì đó với Tống Lâm Xuyên.

Tống Lâm Xuyên nhíu mày sâu hơn, nhưng cuối cùng vẫn gật đầu đồng ý.

"Ngoài những chuyện này, anh cũng tổng hợp thông tin về những fan cuồng tung tin đồn, tất cả những ai đủ điều kiện, đều kiện hết."

Tưởng Hàn sửng sốt, không chắc chắn nói: "Trực tiếp kiện hay là gửi thư cảnh cáo?"

Cái này cũng không trách vì sao anh ta lại do dự, phải biết rằng minh tinh gửi thư cảnh cáo thì không có hiệu lực về mặt pháp luật, chỉ là có tác dụng truyền tin tức, đa số dùng để cảnh cáo đối phương và bảo vệ hình tượng bản thân.

Nhưng kiện trực tiếp thì khác, đó là việc phải đi theo trình tự pháp lý.

Trong giới giải trí, nghệ sĩ cần phải cân nhắc kỹ càng vì nhiều nguyên nhân, kỳ thật bình thường rất ít nghệ sĩ trực tiếp tố cáo anti fan, trừ phi một số anti fan thật sự quá mức hung hăng ngang ngược, bọn họ thường chọn một hoặc vài trường hợp điển hình để kiện, nhằm bảo vệ quyền lợi và đồng thời tạo hiệu ứng răn đe lớn hơn.

Tống Lâm Xuyên liếc Tưởng Hàn một cái, lạnh lùng nói: "Tố cáo trực tiếp!"

(adsbygoogle = window.adsbygoogle || []).push({});


Quyết định này của Tống Lâm Xuyên, tuy rằng ngay từ đầu Tưởng Hàn có chút ngoài ý muốn, nhưng nghĩ lại liền cảm thấy nhẹ nhõm.

Tố cáo thì tố cáo thôi, dù sao lần này bôi nhọ Tống An An, phần lớn cũng là anti-fan của Tống Lâm Xuyên, tiện thể cũng là cơ hội để cảnh báo họ.

Danh hiệu "mọt sách" của Tống An An không phải là tin đồn vô căn cứ, chỉ thấy cô lật từng trang sách trong tay, chuyên tâm nghiêm túc, suốt quá trình không ngẩng đầu lên dù chỉ một chút.

Không biết đã bao lâu trôi qua, có lẽ vì học mệt, cô giơ tay duỗi lưng, liếc nhìn đồng hồ treo tường, không khỏi sững sờ.

Đã mười một giờ rưỡi rồi, không ngờ lại ngồi đọc sách lâu như vậy mà không hay biết.

Tống An An nhìn quanh không thấy Tống Lâm Xuyên ở chỗ ngồi, cô gấp sách lại, đứng dậy định đi tìm thì thấy anh ấy và Tưởng đi tới từ hướng phòng làm việc.

"Cô nhỏ, cô tìm cháu?" Tống Lâm Xuyên hỏi.

Tống An An gật đầu: "Ừ, tôi thấy cũng gần trưa rồi, muốn hỏi xem trưa nay chúng ta ăn gì?"

Cô vốn dĩ có khẩu vị tốt, cộng thêm việc đọc sách nhanh khiến cô đói nhanh.

Tưởng Hàn vừa nghe lời này, vừa định hỏi hai người muốn ăn gì để anh ta gọi đồ ăn bên ngoài.

Nhưng nghĩ lại, nhớ đến "ba điều luật" mà Tống An An đã đặt ra sáng nay, trong đó có một điều là: Ăn uống lành mạnh!

Vậy ăn đồ ăn bên ngoài thì ít nhiều cũng có chút không lành mạnh nhỉ?

"Cô nhỏ, sáng nay cô bảo là phải ăn uống lành mạnh, hay để tôi mua ít nguyên liệu về, chúng ta tự nấu ăn ở nhà?" Tưởng Hàn đề nghị.

Tài nấu nướng của Tống Lâm Xuyên không được tốt, Tưởng Hàn biết rõ, dù sao lúc trước anh ấy từng tham gia một chương trình giải trí, bảo anh ấy chiên trứng cũng có thể chiên thành than đen.

Nhưng anh ta liếc mắt nhìn Tống An An, nhất thời có chút tự tin hơn, có cô nhỏ của anh ấy ở đây, hẳn là không có vấn đề.

Cho dù không biết thì sao, học bá dù sao học cái gì cũng rất nhanh, nấu ăn chẳng phải chuyện gì to tát.

Tưởng giờ đây rất tin tưởng vào Tống An An.

Hơn nữa, vừa vặn hai ngày tới bọn họ còn phải tham gia quay phim chung với các khách mời khác, dựa vào kinh nghiệm từ hai mùa trước, khi đó khách mời đều phải tự nấu ăn, cũng coi như là tập dượt trước.

Bọn họ tự mình nấu cơm?!

Đồng tử của Tống An An co lại, ánh mắt thoáng chút lảng tránh.

Cô quay đầu nhìn Tống Lâm Xuyên, hai cô cháu đối mắt nhau, đều thấy trong mắt nhau sự e ngại quen thuộc.

Nếu nói hai cô cháu giống nhau ở điểm nào nhất, có lẽ chính là việc không có năng khiếu nấu ăn.

Tuy nhiên, Tống Lâm Xuyên chỉ là kẻ ngốc trong bếp, nấu nướng toàn là món kinh dị, nhưng anh ấy xuống bếp thì ít ra không gây nguy hiểm đến tính mạng.

Nhưng Tống An An thì khác, cô là sát thủ nhà bếp, có thể làm nổ tung nhà bếp.

Thật sự là gây nổ.

Cuối cùng vẫn phải nhờ các chú lính cứu hỏa đến cứu, còn bị coi là gương xấu, lên cả bản tin của kênh đời sống địa phương.

Nhưng chuyện này không thể nói ra, quá mất mặt, Tống An An cũng phải giữ thể diện chứ.

Cô nhìn về phía Tưởng Hàn, vẻ mặt muốn nói lại thôi: "Thật ra, tôi thấy cũng có nhiều món ăn ngoài khá lành mạnh."

Không nhất thiết phải tự mình nấu đâu.

(adsbygoogle = window.adsbygoogle || []).push({});


Tống Lâm Xuyên gật đầu liên tục: "Đúng đúng đúng, quán ăn gia đình mà chúng ta ăn hôm qua cũng khá ngon, để cháu xem họ có giao đồ ăn không."

Nếu không được, chúng ta có thể ra ngoài ăn.

Tưởng Hàn: "..."

Khán giả trong phòng phát sóng trực tiếp: Ặc... luôn cảm thấy hai người này đang giấu diếm cái gì đó?!

Cuối cùng, hai cô cháu quyết định ra ngoài ăn sau khi tìm kiếm trên ứng dụng đồ ăn.

Gần tiểu khu cũng có mấy nhà hàng tư nhân không tồi, có một nhà hàng chủ yếu chuyên về đồ ăn nhẹ lành mạnh, đúng ý của Tống An An.

Sau khi ăn cơm trưa xong, hai người cũng không đi dạo mà trực tiếp trở về nhà.

Tổ tiết mục cho bọn họ một giờ nghỉ trưa, Tống An An chuẩn bị trở về phòng để ngủ nửa giờ để lấy lại tinh thần.

Mới vừa đi tới cửa phòng, Tống Lâm Xuyên gọi cô lại: "Cô nhỏ."

Tống An An dừng bước, quay đầu nhìn về phía Tống Lâm Xuyên: "Làm sao vậy?"

Tống Lâm Xuyên dường như không biết phải nói như thế nào, dừng lại vài giây rồi mới nói: "Chính là có một chuyện, cháu nghĩ nên nói với cô biết."

Tống An An ngạc nhiên một chút, hỏi: "Cháu muốn nói về việc sáng nay cháu lên hot search phải không?"

Tống Lâm Xuyên có chút ngoài ý muốn: "Cô đã biết rồi à?"

Tống An An gật đầu: "Ừ, lúc đang ăn cơm trưa thì tôi biết được, chính là bạn cùng phòng theo đuổi ngôi sao lúc trước tôi đã nói với cháu, cô ấy nói cho tôi biết."

Chính xác mà nói, buổi sáng Lý Tư Nhụy đã gửi tin nhắn cho cô, nhưng cô không xem điện thoại suốt buổi sáng.

Tống Lâm Xuyên áy náy nói: "Cô nhỏ, xin lỗi, đều do cháu mà cô bị liên lụy."

Nếu không phải tham gia tiết mục cùng anh ấy thì cũng sẽ không có nhiều chuyện như vậy, lại càng sẽ không bị người ta bịa đặt thành ra như vậy.

Tống An An bày ra vẻ mặt không đồng ý: "Việc này có liên quan gì đến cháu chứ, vốn dĩ là tôi muốn tham gia chương trình mà, đừng tự trách mình."

Nói xong, cô lại vỗ vỗ cánh tay Tống Lâm Xuyên, vừa cười vừa nói: "Yên tâm đi, tôi thật sự không sao, những người đó với tôi không quan trọng, tôi không quan tâm họ nói gì đâu."

Tống Lâm Xuyên ngẩn ra một lúc, rồi nhẹ nhõm hẳn.

Đúng vậy, cô nhỏ của anh ấy là dạng người gì, anh ấy cũng không phải ngày đầu tiên quen biết, anh ấy biết Tống An An cũng không phải đang an ủi mình mà cô thật sự không quan tâm.

So sánh mà nói, vừa rồi ngược lại là anh ấy đang để tâm vào chuyện vụn vặt.

Dùng lời của mẹ anh ấy mà nói, cô nhỏ của anh ấy từ nhỏ đã có sự khoáng đạt khác với người thường.

Dường như trong thế giới của cô, luôn luôn chỉ chuyên chú vào những người và chuyện mà cô quan tâm, những thứ khác đều không ảnh hưởng đến cô.

"Cô nhỏ, cô nhìn thấy những thứ kia trên mạng, thật sự không khó chịu một chút nào sao?" Tống Lâm Xuyên vẫn có chút tò mò hỏi.

Tống An An lắc đầu, thành thật trả lời: "Sẽ hơi khó chịu, nhưng đã chuẩn bị tâm lý tốt rồi."

Tống Lâm Xuyên nhíu mày: "Có chuẩn bị tâm lý?"

Tống An An gật đầu: "Lúc trước tôi đã biết, một khi tôi tham gia chương trình nhất định sẽ có người chỉ trích, nhưng điều này cũng không quan trọng, chỉ cần tôi biết mình muốn cái gì, như vậy là đủ rồi."

Bạn đang đọc truyện trên: DocTruyen.Pro

Nhận xét của độc giả về truyện Xuyên Thành Dì Nhỏ Của Ngôi Sao Hàng Đầu

Số ký tự: 0