Chương 30 - Thẻ Hội Viên Của Anh Bị Hủy Bỏ Rồi
Đây Là Đang, Ăn...
Cửu Tịch Công Tử
2024-08-08 16:48:33
Cẩm thành vào tháng tám hệt như một lò lửa khổng lồ, giờ đang đúng lúc giữa trưa nắng to, vừa ra khỏi nhà đã có một luồng khí nóng hầm hập ập đến.
Hàng cây ngô đồng hai bên đường cao chót vót, rợp bóng xanh. Giờ đang đúng tầm giờ cao điểm, xe cộ nườm nượp, dòng người qua lại tấp nập, vô cùng náo nhiệt.
Cô gái mặc một chiếc váy liền màu trắng, mái tóc dài đến eo, bước đi nhẹ nhàng, đi lại trong dòng người hối hả, như thể không vướng chút bụi trần.
Đúng lúc này, một người lớn tuổi mặc quần áo bệnh nhân loạng chà loạng choạng đi đến trước mặt cô.
Cố Dạng dừng lại, đang định nhường đường cho người nọ, thì bỗng dưng người đó lại ngất xỉu ngay bên chân cô.
Cố Dạng đứng yên tại chỗ: “…”
Đây là đang, ăn vạ ư?
Người qua đường thấy vậy đều không khỏi ngừng lại.
“Cô gái này sao thế hả? Không có mắt ư, sao lại va phải người ta thế kia?” Có một bà cô mua thức ăn đi ngang qua chỉ vào Cố Dạng mắng.
“Ăn mặc trông xa xỉ như vậy, hẳn là một cô gái nhà giàu nhỉ, con nhà giàu hiện giờ, gây ra chuyện liên quan đến mạng người còn ít sao…”
Mọi người đều xúm lại quanh Cố Dạng chỉ trỏ bàn tán, có người còn giơ điện thoại lên quay, có người thì gọi xe cấp cứu.
Cố Dạng là chuyên gia tâm thần học, tố chất tâm lý vô cùng cao, không bị ảnh hưởng bởi ngôn từ của mọi người, cũng không có thời gian để ý đến những lời bàn tán của những người xung quanh. Cô ngồi xuống kiểm tra tình trạng của người lớn tuổi nọ, lúc này mới phát hiện ra là người này không hề ăn vạ, mà tim đã ngừng đập rồi.
Mặc dù cô là chuyên gia về các chứng bệnh tâm lý và tinh thần, nhưng những kiến thức cơ bản nhất về sơ cứu cô vẫn nắm rõ.
Vì vậy cô bắt đầu thực hiện hồi sức tim phổi cho người lớn tuổi đó.
Những người xung quanh nhìn thấy động tác của Cố Dạng đều sững sờ.
Nhưng rất nhanh sau đó lại có người chế giễu: “Không phải là đang giả vờ đấy chứ? Loại con nhà giàu như vậy sao có thể biết làm hồi sức tim phổi được?”
“Chắc chắn là đang làm ra vẻ rồi, hồi sức tim phổi cần phải có sức lớn đến mức nào chứ, một cô nhóc như cô ta lại làm được sao? Đừng có gây thêm rắc rối gì đấy!”
“Gây rắc rối thì có sao chứ, loại con nhà giàu như thế này, trong nhà chắc chắn sẽ có người dọn dẹp hậu quả cho thôi.”
Đương nhiên, trong đám đông cũng có người đã nhìn thấy toàn bộ quá trình, biết Cố Dạng vô tội, vậy nên cũng phản bác thay cho Cố Dạng. Nhưng những tiếng phản bác này đều bị những lời bàn tán, chỉ trỏ ép xuống.
Hàng cây ngô đồng hai bên đường cao chót vót, rợp bóng xanh. Giờ đang đúng tầm giờ cao điểm, xe cộ nườm nượp, dòng người qua lại tấp nập, vô cùng náo nhiệt.
Cô gái mặc một chiếc váy liền màu trắng, mái tóc dài đến eo, bước đi nhẹ nhàng, đi lại trong dòng người hối hả, như thể không vướng chút bụi trần.
Đúng lúc này, một người lớn tuổi mặc quần áo bệnh nhân loạng chà loạng choạng đi đến trước mặt cô.
Cố Dạng dừng lại, đang định nhường đường cho người nọ, thì bỗng dưng người đó lại ngất xỉu ngay bên chân cô.
Cố Dạng đứng yên tại chỗ: “…”
Đây là đang, ăn vạ ư?
Người qua đường thấy vậy đều không khỏi ngừng lại.
“Cô gái này sao thế hả? Không có mắt ư, sao lại va phải người ta thế kia?” Có một bà cô mua thức ăn đi ngang qua chỉ vào Cố Dạng mắng.
“Ăn mặc trông xa xỉ như vậy, hẳn là một cô gái nhà giàu nhỉ, con nhà giàu hiện giờ, gây ra chuyện liên quan đến mạng người còn ít sao…”
(adsbygoogle = window.adsbygoogle || []).push({});
Mọi người đều xúm lại quanh Cố Dạng chỉ trỏ bàn tán, có người còn giơ điện thoại lên quay, có người thì gọi xe cấp cứu.
Cố Dạng là chuyên gia tâm thần học, tố chất tâm lý vô cùng cao, không bị ảnh hưởng bởi ngôn từ của mọi người, cũng không có thời gian để ý đến những lời bàn tán của những người xung quanh. Cô ngồi xuống kiểm tra tình trạng của người lớn tuổi nọ, lúc này mới phát hiện ra là người này không hề ăn vạ, mà tim đã ngừng đập rồi.
Mặc dù cô là chuyên gia về các chứng bệnh tâm lý và tinh thần, nhưng những kiến thức cơ bản nhất về sơ cứu cô vẫn nắm rõ.
Vì vậy cô bắt đầu thực hiện hồi sức tim phổi cho người lớn tuổi đó.
Những người xung quanh nhìn thấy động tác của Cố Dạng đều sững sờ.
Nhưng rất nhanh sau đó lại có người chế giễu: “Không phải là đang giả vờ đấy chứ? Loại con nhà giàu như vậy sao có thể biết làm hồi sức tim phổi được?”
“Chắc chắn là đang làm ra vẻ rồi, hồi sức tim phổi cần phải có sức lớn đến mức nào chứ, một cô nhóc như cô ta lại làm được sao? Đừng có gây thêm rắc rối gì đấy!”
“Gây rắc rối thì có sao chứ, loại con nhà giàu như thế này, trong nhà chắc chắn sẽ có người dọn dẹp hậu quả cho thôi.”
Đương nhiên, trong đám đông cũng có người đã nhìn thấy toàn bộ quá trình, biết Cố Dạng vô tội, vậy nên cũng phản bác thay cho Cố Dạng. Nhưng những tiếng phản bác này đều bị những lời bàn tán, chỉ trỏ ép xuống.
Bạn đang đọc truyện trên: DocTruyen.Pro