Chương 30 - Thẻ Hội Viên Của Anh Bị Hủy Bỏ Rồi
Hot Search Là S...
Cửu Tịch Công Tử
2024-08-08 16:48:33
Đương nhiên là Cố Dạng không thể nói “tôi xuyên vào trong truyện rồi, mấy người đều là nhân vật ở trong truyện, tôi biết chị là chị đại, tôi không dây vào nổi”, đương nhiên dù nói ra thì cũng chưa chắc đã có ai tin.
Vì vậy, bèn nói bừa một lý do: “Chắc là lần ngã này đã chỉnh lại tam quan của tôi rồi chăng.”
Cố Dạng quan sát Cố Cần, phát hiện chị đại nhà ta hoàn toàn không có chút phản ứng gì trước trò đùa nhạt nhẽo này.
Ánh mắt của Cố Cần rơi xuống bộ mỹ phẩm dưỡng da trong tay Cố Dạng, lúc này ánh mắt cô ấy mới có sự thay đổi, vươn tay ra nói: “Đưa bộ mỹ phẩm dưỡng da đó cho tôi.”
Cố Dạng ngẩn người, chẳng lẽ chị đại nhà ta mà còn thiếu một bộ mỹ phẩm dưỡng da sao?
Thấy Cố Dạng do dự, đôi mắt phượng của cô ấy hơi híp lại, cười mỉa nói: “Sao, ngay cả một bộ mỹ phẩm dưỡng da mà cũng không nỡ cho tôi, vậy mà lại nỡ đưa thân phận thiên kim của nhà họ Cố cho tôi sao?”
Cố Dạng nhìn Cố Cần chăm chú, bỗng hỏi: “Chị, chị đã nhìn ra bộ mỹ phẩm dưỡng da này có vấn đề rồi đúng không?”
Ngón tay thon dài đang mân mê trên phím đàn đen trắng của Cố Cần hơi khựng lại, nhưng đôi mắt đen sâu thẳm lại vẫn không có chút gợn sóng nào.
Mặc dù chị đại gần như không có chút biểu hiện vi mô nào, nhưng một người từng là một chuyên gia tâm lý học cấp quốc tế trước khi xuyên vào trong sách như cô đây lại có giác quan thứ sáu vô cùng mạnh mẽ. Trực giác cũng có thể nói là vô cùng chính xác.
Mà trực giác mách bảo cô rằng, cô đoán đúng rồi.
Cũng đúng, ngay cả thân phận thiên kim của nhà họ Cố mà chị đại cũng chẳng thèm, sao có thể ham một bộ mỹ phẩm dưỡng da được chứ?
Chỉ là… cô biết việc mỹ phẩm dưỡng da có vấn đề là vì nhớ được nội dung tiểu thuyết, nhưng cách một lớp bao bì mà chị đại vẫn có thể nhìn ra được mỹ phẩm dưỡng da này có vấn đề sao?
Cố Cần đứng dậy đi đến trước cửa sổ, nhảy lên bệ ngồi tựa vào cửa sổ, ngắm nhìn phong cảnh vườn hoa của biệt thự bên ngoài cửa sổ: “Không phải là cô cần luyện đàn sao?”
Cố Dạng liếc nhìn Cố Cần mấy lần với ánh mắt tìm tòi nghiên cứu, ngoan ngoãn ngồi xuống trước đàn piano: “Ồ.”
Cô nhớ là ở trong tiểu thuyết, chị đại không “lo chuyện bao đồng”, đi tìm nguyên thân đòi mỹ phẩm dưỡng da Nguyễn Yên tặng như vậy.
Là bởi vì biện pháp cứu vãn mà cô thực hiện có tác dụng rồi sao?
Khóe miệng của Cố Dạng khẽ nhếch lên.
Vì vậy, bèn nói bừa một lý do: “Chắc là lần ngã này đã chỉnh lại tam quan của tôi rồi chăng.”
Cố Dạng quan sát Cố Cần, phát hiện chị đại nhà ta hoàn toàn không có chút phản ứng gì trước trò đùa nhạt nhẽo này.
Ánh mắt của Cố Cần rơi xuống bộ mỹ phẩm dưỡng da trong tay Cố Dạng, lúc này ánh mắt cô ấy mới có sự thay đổi, vươn tay ra nói: “Đưa bộ mỹ phẩm dưỡng da đó cho tôi.”
Cố Dạng ngẩn người, chẳng lẽ chị đại nhà ta mà còn thiếu một bộ mỹ phẩm dưỡng da sao?
Thấy Cố Dạng do dự, đôi mắt phượng của cô ấy hơi híp lại, cười mỉa nói: “Sao, ngay cả một bộ mỹ phẩm dưỡng da mà cũng không nỡ cho tôi, vậy mà lại nỡ đưa thân phận thiên kim của nhà họ Cố cho tôi sao?”
Cố Dạng nhìn Cố Cần chăm chú, bỗng hỏi: “Chị, chị đã nhìn ra bộ mỹ phẩm dưỡng da này có vấn đề rồi đúng không?”
Ngón tay thon dài đang mân mê trên phím đàn đen trắng của Cố Cần hơi khựng lại, nhưng đôi mắt đen sâu thẳm lại vẫn không có chút gợn sóng nào.
Mặc dù chị đại gần như không có chút biểu hiện vi mô nào, nhưng một người từng là một chuyên gia tâm lý học cấp quốc tế trước khi xuyên vào trong sách như cô đây lại có giác quan thứ sáu vô cùng mạnh mẽ. Trực giác cũng có thể nói là vô cùng chính xác.
(adsbygoogle = window.adsbygoogle || []).push({});
Mà trực giác mách bảo cô rằng, cô đoán đúng rồi.
Cũng đúng, ngay cả thân phận thiên kim của nhà họ Cố mà chị đại cũng chẳng thèm, sao có thể ham một bộ mỹ phẩm dưỡng da được chứ?
Chỉ là… cô biết việc mỹ phẩm dưỡng da có vấn đề là vì nhớ được nội dung tiểu thuyết, nhưng cách một lớp bao bì mà chị đại vẫn có thể nhìn ra được mỹ phẩm dưỡng da này có vấn đề sao?
Cố Cần đứng dậy đi đến trước cửa sổ, nhảy lên bệ ngồi tựa vào cửa sổ, ngắm nhìn phong cảnh vườn hoa của biệt thự bên ngoài cửa sổ: “Không phải là cô cần luyện đàn sao?”
Cố Dạng liếc nhìn Cố Cần mấy lần với ánh mắt tìm tòi nghiên cứu, ngoan ngoãn ngồi xuống trước đàn piano: “Ồ.”
Cô nhớ là ở trong tiểu thuyết, chị đại không “lo chuyện bao đồng”, đi tìm nguyên thân đòi mỹ phẩm dưỡng da Nguyễn Yên tặng như vậy.
Là bởi vì biện pháp cứu vãn mà cô thực hiện có tác dụng rồi sao?
Khóe miệng của Cố Dạng khẽ nhếch lên.
Bạn đang đọc truyện trên: DocTruyen.Pro