Chương 30 - Thẻ Hội Viên Của Anh Bị Hủy Bỏ Rồi
Hot Search Là S...
Cửu Tịch Công Tử
2024-08-08 16:48:33
Ánh nắng mùa hè rực rỡ, cây cối bên ngoài cửa sổ rợp bóng trời, tiếng đàn piano tươi vui rộn ràng, ngay cả tiếng ve kêu râm ran giữa tán cây cũng trở nên tĩnh lặng.
Ánh nắng xuyên qua khe hở giữa các tán cây, chiếu lên mặt cô, tạo nên từng điểm sáng rải rác.
Lông mi Cố Cần hơi động đậy, ánh sáng chói lóa chiếu vào mắt cô ấy, cô ấy giơ tay lên che lại, lúc này mới bất ngờ phát hiện ra, vừa nãy cô ấy lại ngủ thiếp đi theo tiếng đàn du dương và dàn đồng ca mùa hạ của ve sầu.
Hình như đã từ rất lâu rồi cô ấy không có một giấc ngủ ngon như vậy.
Cố Dạng tiện tay đánh hết một bản nhạc rồi mới dừng lại.
Trình độ đánh đàn piano của cô không bằng được nguyên thân, chỉ là dân nghiệp dư, nhưng có lẽ là vì khi cô điều trị tâm lý cho người khác thường hay đánh đàn piano, vậy nên tiếng đàn cô tiện tay đánh cũng có thiên hướng dịu dàng, chữa lành.
Mà lúc này, ở dưới tầng, Phong Quyết đang tựa vào cửa sổ cũng chầm chậm mở mắt ra, đôi mắt sáng rõ như hồ nước lặng đó, dường như cũng nhuốm chút ánh sáng ngày hè. Như thể có một tia sáng, chiếu sâu xuống tận dưới đáy vực thẳm vậy.
Cố Dạng nhìn về phía Cố Cần, mặc dù là cô múa rìu qua mắt thợ ở trước mặt chị đại, nhưng lại khá muốn biết đánh giá của cô ấy, vì vậy bèn hỏi: “Chị, em đàn thế nào?”
Cố Cần khẽ liếc nhìn cô, nhảy từ trên bệ cửa sổ xuống, ra khỏi phòng đàn, giọng điệu biếng nhác còn xen lẫn cả sự ngái ngủ: “Cũng tạm, cố luyện thêm đi.”
Cố Dạng: “…” Đúng là cô tự rước lấy nhục mà.
Tối hôm đó, trong biệt thự có những người đã có được một giấc ngủ ngon hiếm hoi. Trong giấc ngủ tiếng ve rì rào hòa ca, làn gió mùa hè thổi mát rượi.
Sáng hôm sau Cố Dạng bị tiếng rung liên tục của điện thoại đánh thức, trong lúc mơ màng cô mở điện thoại lên, mới phát hiện ra rằng không phải là chuông báo thức, mà là màn oanh tạc tin nhắn đến từ đủ các phần mềm.
Ngay cả cuộc gọi nhỡ cũng có tận mười mấy cuộc.
Đúng lúc này lại có người gọi đến, Cố Dạng còn chưa kịp nhìn rõ là ai đã ấn nghe máy rồi. Đầu phía bên kia truyền đến giọng nói chất vấn lạnh lùng của một thiếu niên: “Cố Dạng, việc trên hot search rốt cuộc là sao vậy?”
Mặc dù giọng nói dễ nghe đấy, nhưng giọng điệu lại khiến Cố Dạng mới vừa tỉnh dậy lên cơn gắt ngủ.
Cô thẳng tay cúp điện thoại, lúc này mới chú ý đến người gọi điện tên là Tiết Đạc.
Ánh nắng xuyên qua khe hở giữa các tán cây, chiếu lên mặt cô, tạo nên từng điểm sáng rải rác.
Lông mi Cố Cần hơi động đậy, ánh sáng chói lóa chiếu vào mắt cô ấy, cô ấy giơ tay lên che lại, lúc này mới bất ngờ phát hiện ra, vừa nãy cô ấy lại ngủ thiếp đi theo tiếng đàn du dương và dàn đồng ca mùa hạ của ve sầu.
Hình như đã từ rất lâu rồi cô ấy không có một giấc ngủ ngon như vậy.
Cố Dạng tiện tay đánh hết một bản nhạc rồi mới dừng lại.
Trình độ đánh đàn piano của cô không bằng được nguyên thân, chỉ là dân nghiệp dư, nhưng có lẽ là vì khi cô điều trị tâm lý cho người khác thường hay đánh đàn piano, vậy nên tiếng đàn cô tiện tay đánh cũng có thiên hướng dịu dàng, chữa lành.
Mà lúc này, ở dưới tầng, Phong Quyết đang tựa vào cửa sổ cũng chầm chậm mở mắt ra, đôi mắt sáng rõ như hồ nước lặng đó, dường như cũng nhuốm chút ánh sáng ngày hè. Như thể có một tia sáng, chiếu sâu xuống tận dưới đáy vực thẳm vậy.
Cố Dạng nhìn về phía Cố Cần, mặc dù là cô múa rìu qua mắt thợ ở trước mặt chị đại, nhưng lại khá muốn biết đánh giá của cô ấy, vì vậy bèn hỏi: “Chị, em đàn thế nào?”
(adsbygoogle = window.adsbygoogle || []).push({});
Cố Cần khẽ liếc nhìn cô, nhảy từ trên bệ cửa sổ xuống, ra khỏi phòng đàn, giọng điệu biếng nhác còn xen lẫn cả sự ngái ngủ: “Cũng tạm, cố luyện thêm đi.”
Cố Dạng: “…” Đúng là cô tự rước lấy nhục mà.
Tối hôm đó, trong biệt thự có những người đã có được một giấc ngủ ngon hiếm hoi. Trong giấc ngủ tiếng ve rì rào hòa ca, làn gió mùa hè thổi mát rượi.
Sáng hôm sau Cố Dạng bị tiếng rung liên tục của điện thoại đánh thức, trong lúc mơ màng cô mở điện thoại lên, mới phát hiện ra rằng không phải là chuông báo thức, mà là màn oanh tạc tin nhắn đến từ đủ các phần mềm.
Ngay cả cuộc gọi nhỡ cũng có tận mười mấy cuộc.
Đúng lúc này lại có người gọi đến, Cố Dạng còn chưa kịp nhìn rõ là ai đã ấn nghe máy rồi. Đầu phía bên kia truyền đến giọng nói chất vấn lạnh lùng của một thiếu niên: “Cố Dạng, việc trên hot search rốt cuộc là sao vậy?”
Mặc dù giọng nói dễ nghe đấy, nhưng giọng điệu lại khiến Cố Dạng mới vừa tỉnh dậy lên cơn gắt ngủ.
Cô thẳng tay cúp điện thoại, lúc này mới chú ý đến người gọi điện tên là Tiết Đạc.
Bạn đang đọc truyện trên: DocTruyen.Pro