Xuyên Thành Mẹ Chồng Yếu Đuối, Tôi Dẫn Cả Nhà Phất Lên
Bày Quán Ở Chợ
2024-12-14 11:58:24
La Lập Cường nói thêm:
- Không nói tới những lão gia, lão thái thái giàu có kia, đám nô bộc lãnh tiền công cao cũng dư tiền bỏ ra năm văn mua ăn ấy chứ.
Gã từng lăn lộn trên trấn, nghe ngóng được nhiều. Đám nô bộc trong các gia đình phú quý huyện thành, một tháng bổng lộc đã xấp xỉ một trăm văn tiền.
Nghe nói nô bộc được chủ trọng dụng thì tiền công mỗi tháng của họ có thể lên tới một lượng bạc.
Hơn nữa, trong trấn và huyện có rất nhiều kẻ lắm tiền.
Ăn đậu hũ năm văn tiền, với bọn họ mà nói chỉ là bữa điểm tâm.
Vương Đông Sơ cười khẽ, nàng nghĩ quả nhiên không sai.
Ba đứa con trai trong nhà, con cả khờ khạo, con thứ tinh ranh, con út ngốc nghếch.
Xem ra, chỉ có con thứ thích hợp làm buôn bán nhất.
Con cả làm người thành thật, mà quá mức thật thà thì e là không làm buôn bán được.
Vương Đông đánh nhịp:
- Cứ làm theo lời con thứ đi, năm văn tiền một miếng, nếu như không được, chờ chúng ta đến chợ rồi lại điều chỉnh giá cũng không muộn. Con thứ, lát nữa con đi dò hỏi xem, có xe bò nhà ai đi tới núi Tiên Nhân hay không.
Vương Đông Sơ vừa dứt lời, La Lập Cường liền vung tay:
- Chuyện này không cần hỏi con cũng biết, nhà đại bá của Cẩu Thặng ở thôn Đầu Kiều có xe bò, sau khi nông nhàn vẫn đánh xe bò đi về trấn Chu Tiên.
Lúc này người đi trấn Chu Tiên nhiều, đánh xe bò ít nhiều cũng kiếm được chút lộ phí.
La Lập Cường lại nói:
- Lát nữa con đến nhà đại bá của Cẩu Thặng nói một tiếng, bảo bác ấy giữ lại một chỗ cho con.
Vương Đông Sơ gật đầu, lại liếc nhìn La Lập Cường:
- Nếu con muốn thành gia lập thất, con phải quyết tâm. Chuyện giang hồ sóng gió không nên làm nữa, bạn bè không cần thiết cũng nên ít lui tới thôi.
Cẩu Thặng mà La Lập Cường nhắc đến là người thôn Đầu Kiều bên cạnh. Cẩu Thặng cũng giống như cha gã, không phải hạng người đứng đắn, gã làm không ít chuyện bỉ ổi, ở thế hệ này của bọn họ, gã nổi danh "chó thấy cũng khinh".
La Lập Cường ngẩn người, khẽ ừ một tiếng.
Vương Đông Sơ nói tiếp:
- Mẹ sẽ dọn dẹp bát đũa, rồi lau chùi lò đất đỏ và nồi sắt nhỏ của chúng ta. Con cả, con hãy mài những hương liệu này thành bột. Còn con thứ, sau khi con đi thôn Đầu Kiều trở về thì hãy làm việc cùng anh con. Hương liệu mài thành bột, sau đó mẹ sẽ dựa theo tỉ lệ để phối chế, dù kẻ khác muốn học, tỉ lệ hoàn mỹ này cũng không dễ bắt chước như vậy.
Vương Đông Sơ lại nói:
- Con thứ, xế chiều mai con đi trấn trên mua đậu hũ, trước hết mua ba mươi khối thử xem. Vào đêm trước mẹ sẽ nấu xong, chúng ta ngâm đậu hũ một đêm cho ngấm gia vị, đợi đến phiên chợ thì chúng ta chỉ cần đun nóng là được.
Trời sắp vào đông nên thời tiết lạnh lẽo, đậu hũ để trong nồi cũng không sợ hỏng.
Vương Đông Sơ dặn dò xong, mọi người bắt đầu làm việc của mình.
Thừa dịp trời tối chuẩn bị đồ đạc xong xuôi thì sẽ tiết kiệm được chút đèn dầu.
Nhà họ tuy nghèo, nhưng vật dụng cần thiết đều có. Những thứ này là do cha La sắm sửa khi còn sống.
Cha La biết nghề mộc, bàn ghế tủ giường trong nhà đều do ông tự tay làm, không bàn chuyện kiểu dáng mới lạ, đẹp mắt bao nhiêu, nhưng chỉ tính riêng độ chắc chắn thì có dùng mấy chục năm cũng không hư hỏng.
Hơn nữa, ông còn làm đồ gia dụng cho nhà mình, mấy năm nay đồ gia dụng trong nhà đều dùng gỗ tốt, những đồ gia dụng này cũng không hề hư hỏng.
La Lập Tân đọc sách không được nên cũng theo cha La học nghề mộc.
Nhưng y còn trẻ, bản lĩnh chưa học được bao nhiêu, cha La lại qua đời.
Sau khi ông mất, La Lập Tân thân là trưởng tử liền gánh vác trọng trách gia chủ, mỗi ngày cần mẫn làm ruộng, chỉ mong cả nhà no bụng.
Nếu có ai cần đánh tủ gì đó, La Lập Tân cũng sẽ đi làm thuê, dù sao trong nhà còn có một người đọc sách đang tiêu tiền.
Nguyên chủ là một người đàn bà cổ đại nhu nhược, chỉ mong người một nhà cơm no áo ấm là được.
Vương Đông Sơ thì không.
Hai mươi lượng bạc trong rương hoàn toàn không cho cô cảm giác an toàn.
Cho nên, cô phải nghĩ cách kiếm tiền, cô có cả gia đình phải nuôi, không kiếm nhiều tiền không được.
Lúc mới xuyên không đến đây, Vương Đông Sơ suy nghĩ cả đêm.
Gia đình này có người thật thà, có người lười biếng, có người ngốc nghếch, nói thật, người như vậy, Vương Đông Sơ trước kia tuyệt đối không ưa.
Người cô dùng, nhất định phải có tài năng hơn người.
Nhưng hiện tại, ở nơi xa lạ này, ở nơi lấy gia tộc làm trọng lại đặc biệt hà khắc với nữ tử, ba người này không thể nghi ngờ là "đồng bọn" tốt nhất của cô.
Huống chi, bối phận của cô còn lớn, cô có thể lấy thân phận "mẫu thân" này để quản thúc bọn họ.
Nhưng hiện tại ba đứa con hờ này còn cần dạy dỗ thêm.
*
Đến ngày đi chợ, nhà họ La đã dậy từ sớm.
La Lập Tân đốt một cây đuốc nhỏ, soi sáng cả sân.
Đám củi lửa được đặt trong một cái sọt, phía trên có ba cái ghế nhỏ. Trong một cái sọt khác thì đựng bát đũa, lò đất nhỏ, một cái nồi sắt nhỏ, trong nồi sắt là đậu phụ đã nấu sẵn từ đêm qua.
Tất cả đã chuẩn bị thỏa đáng, ba mẹ con mới đi về phía thôn Đầu Kiều.
Thôn Đầu Kiều ở phía tây thôn La gia, theo đường cái đi hai dặm đường là tới, bởi vì vào thôn phải qua một cây cầu nên mới được gọi tên như vậy.
Lúc ba mẹ con đến, Đỗ Lão Căn đang ngồi trên càng xe bò.
Thấy ba người tới, lão nhảy xuống xe, giúp La Lập Tân bê cái sọt lên xe bò.
Ở đây, ai nấy đều gọi lão già đánh xe bò là Đỗ Lão Căn. Lão nói:
- Nhà mấy người nhiều đồ vật, người cũng đông, hôm qua tôia đã nói với Lập Cường, phải tăng giá lên tám văn tiền.
Một người ngồi xe bò đến trấn Chu Tiên mất hai văn tiền, hai cái sọt có thể xếp cùng một chỗ, tính là chiếm chỗ của một người, tổng cộng tám văn tiền.
Vương Đông Sơ không phản đối, ngược lại La Lập Tân có chút lo lắng, y nhỏ giọng nói với La Lập Cường:
- Còn chưa bắt đầu chúng ta kiếm tiền đã tiêu nhiều như vậy, nếu đến lúc đó bán không được...
La Lập Cường trợn mắt nhìn đại ca mình:
- Đại ca, đệ ăn qua không ít thứ ngon, đậu hũ nhà mình này, huynh tin đệ đi, tất nhiên sẽ không ế.
Vương Đông Sơ liếc nhìn La Lập Cường.
La Lập Cường cứng người, cười gượng hai tiếng.
Vương Đông Sơ dứt khoát tựa vào vai La Lập Tân, nhắm mắt dưỡng thần.
La Lập Tân nói với cô:
- Sáng mai nương đừng ra ngoài, để con và em hai đi là được. Cuối thu, trời lạnh, nhiễm phong hàn không tốt.
Vương Đông Sơ đáp:
- Ta biết con lo lắng cho ta, nhưng ta không yên tâm.
La Lập Tân thật thà, buôn bán không giỏi.
La Lập Cường tuy lanh lợi, sẽ không bị người ta lừa gạt, nhưng cô sợ thằng nhóc này cuốn tiền của cô bỏ chạy.
Cả hai đều không đáng tin cậy, làm sao mà cô không đi theo cho được.
Xe bò lắc lư trên đường cái, xe không có mui, gió thổi từng trận, quả thật rất lạnh.
Vương Đông Sơ nhìn trời, thầm nghĩ, mình phải kiếm tiền, mình muốn mua xe bò!
Thôn La gia cách trấn Chu Tiên không gần, đi xe bò cũng phải mất hơn một canh giờ.
Chờ đến khi bọn họ đến chợ dưới chân núi Tiên Nhân thì trời đã sáng rõ, đại khái là giờ Thìn.
Trên chợ đã có rất nhiều sạp hàng.
Có sạp bán các loại điểm tâm, có sạp bán đồ chơi trẻ con, có sạp bán nồi niêu xoong chảo, có sạp lại bán đồ sứ, có sạp còn bán cả bồn hoa.
Ba mẹ con Vương Đông Sơ dạo chợ một hồi lâu, cuối cùng mới tìm được một chỗ trống cách xa đường lên Tiên Nhân quan.
Vương Đông Sơ nói:
- Hôm nay chúng ta đến muộn, ngày mai phải đến sớm hơn.
La Lập Tân và La Lập Cường gật đầu không nói, lấy đồ ra chuẩn bị.
Vị trí này tuy hơi vắng vẻ, nhưng có một điểm tốt, chính là bên cạnh có một dòng suối nhỏ trong vắt, lấy nước rất tiện.
La Lập Cường nhóm lửa, bắt đầu nấu đậu hũ.
- Không nói tới những lão gia, lão thái thái giàu có kia, đám nô bộc lãnh tiền công cao cũng dư tiền bỏ ra năm văn mua ăn ấy chứ.
Gã từng lăn lộn trên trấn, nghe ngóng được nhiều. Đám nô bộc trong các gia đình phú quý huyện thành, một tháng bổng lộc đã xấp xỉ một trăm văn tiền.
Nghe nói nô bộc được chủ trọng dụng thì tiền công mỗi tháng của họ có thể lên tới một lượng bạc.
Hơn nữa, trong trấn và huyện có rất nhiều kẻ lắm tiền.
Ăn đậu hũ năm văn tiền, với bọn họ mà nói chỉ là bữa điểm tâm.
Vương Đông Sơ cười khẽ, nàng nghĩ quả nhiên không sai.
Ba đứa con trai trong nhà, con cả khờ khạo, con thứ tinh ranh, con út ngốc nghếch.
Xem ra, chỉ có con thứ thích hợp làm buôn bán nhất.
Con cả làm người thành thật, mà quá mức thật thà thì e là không làm buôn bán được.
Vương Đông đánh nhịp:
- Cứ làm theo lời con thứ đi, năm văn tiền một miếng, nếu như không được, chờ chúng ta đến chợ rồi lại điều chỉnh giá cũng không muộn. Con thứ, lát nữa con đi dò hỏi xem, có xe bò nhà ai đi tới núi Tiên Nhân hay không.
Vương Đông Sơ vừa dứt lời, La Lập Cường liền vung tay:
- Chuyện này không cần hỏi con cũng biết, nhà đại bá của Cẩu Thặng ở thôn Đầu Kiều có xe bò, sau khi nông nhàn vẫn đánh xe bò đi về trấn Chu Tiên.
Lúc này người đi trấn Chu Tiên nhiều, đánh xe bò ít nhiều cũng kiếm được chút lộ phí.
La Lập Cường lại nói:
- Lát nữa con đến nhà đại bá của Cẩu Thặng nói một tiếng, bảo bác ấy giữ lại một chỗ cho con.
Vương Đông Sơ gật đầu, lại liếc nhìn La Lập Cường:
- Nếu con muốn thành gia lập thất, con phải quyết tâm. Chuyện giang hồ sóng gió không nên làm nữa, bạn bè không cần thiết cũng nên ít lui tới thôi.
Cẩu Thặng mà La Lập Cường nhắc đến là người thôn Đầu Kiều bên cạnh. Cẩu Thặng cũng giống như cha gã, không phải hạng người đứng đắn, gã làm không ít chuyện bỉ ổi, ở thế hệ này của bọn họ, gã nổi danh "chó thấy cũng khinh".
La Lập Cường ngẩn người, khẽ ừ một tiếng.
Vương Đông Sơ nói tiếp:
- Mẹ sẽ dọn dẹp bát đũa, rồi lau chùi lò đất đỏ và nồi sắt nhỏ của chúng ta. Con cả, con hãy mài những hương liệu này thành bột. Còn con thứ, sau khi con đi thôn Đầu Kiều trở về thì hãy làm việc cùng anh con. Hương liệu mài thành bột, sau đó mẹ sẽ dựa theo tỉ lệ để phối chế, dù kẻ khác muốn học, tỉ lệ hoàn mỹ này cũng không dễ bắt chước như vậy.
Vương Đông Sơ lại nói:
- Con thứ, xế chiều mai con đi trấn trên mua đậu hũ, trước hết mua ba mươi khối thử xem. Vào đêm trước mẹ sẽ nấu xong, chúng ta ngâm đậu hũ một đêm cho ngấm gia vị, đợi đến phiên chợ thì chúng ta chỉ cần đun nóng là được.
Trời sắp vào đông nên thời tiết lạnh lẽo, đậu hũ để trong nồi cũng không sợ hỏng.
Vương Đông Sơ dặn dò xong, mọi người bắt đầu làm việc của mình.
(adsbygoogle = window.adsbygoogle || []).push({});
Thừa dịp trời tối chuẩn bị đồ đạc xong xuôi thì sẽ tiết kiệm được chút đèn dầu.
Nhà họ tuy nghèo, nhưng vật dụng cần thiết đều có. Những thứ này là do cha La sắm sửa khi còn sống.
Cha La biết nghề mộc, bàn ghế tủ giường trong nhà đều do ông tự tay làm, không bàn chuyện kiểu dáng mới lạ, đẹp mắt bao nhiêu, nhưng chỉ tính riêng độ chắc chắn thì có dùng mấy chục năm cũng không hư hỏng.
Hơn nữa, ông còn làm đồ gia dụng cho nhà mình, mấy năm nay đồ gia dụng trong nhà đều dùng gỗ tốt, những đồ gia dụng này cũng không hề hư hỏng.
La Lập Tân đọc sách không được nên cũng theo cha La học nghề mộc.
Nhưng y còn trẻ, bản lĩnh chưa học được bao nhiêu, cha La lại qua đời.
Sau khi ông mất, La Lập Tân thân là trưởng tử liền gánh vác trọng trách gia chủ, mỗi ngày cần mẫn làm ruộng, chỉ mong cả nhà no bụng.
Nếu có ai cần đánh tủ gì đó, La Lập Tân cũng sẽ đi làm thuê, dù sao trong nhà còn có một người đọc sách đang tiêu tiền.
Nguyên chủ là một người đàn bà cổ đại nhu nhược, chỉ mong người một nhà cơm no áo ấm là được.
Vương Đông Sơ thì không.
Hai mươi lượng bạc trong rương hoàn toàn không cho cô cảm giác an toàn.
Cho nên, cô phải nghĩ cách kiếm tiền, cô có cả gia đình phải nuôi, không kiếm nhiều tiền không được.
Lúc mới xuyên không đến đây, Vương Đông Sơ suy nghĩ cả đêm.
Gia đình này có người thật thà, có người lười biếng, có người ngốc nghếch, nói thật, người như vậy, Vương Đông Sơ trước kia tuyệt đối không ưa.
Người cô dùng, nhất định phải có tài năng hơn người.
Nhưng hiện tại, ở nơi xa lạ này, ở nơi lấy gia tộc làm trọng lại đặc biệt hà khắc với nữ tử, ba người này không thể nghi ngờ là "đồng bọn" tốt nhất của cô.
Huống chi, bối phận của cô còn lớn, cô có thể lấy thân phận "mẫu thân" này để quản thúc bọn họ.
Nhưng hiện tại ba đứa con hờ này còn cần dạy dỗ thêm.
*
Đến ngày đi chợ, nhà họ La đã dậy từ sớm.
La Lập Tân đốt một cây đuốc nhỏ, soi sáng cả sân.
Đám củi lửa được đặt trong một cái sọt, phía trên có ba cái ghế nhỏ. Trong một cái sọt khác thì đựng bát đũa, lò đất nhỏ, một cái nồi sắt nhỏ, trong nồi sắt là đậu phụ đã nấu sẵn từ đêm qua.
Tất cả đã chuẩn bị thỏa đáng, ba mẹ con mới đi về phía thôn Đầu Kiều.
Thôn Đầu Kiều ở phía tây thôn La gia, theo đường cái đi hai dặm đường là tới, bởi vì vào thôn phải qua một cây cầu nên mới được gọi tên như vậy.
Lúc ba mẹ con đến, Đỗ Lão Căn đang ngồi trên càng xe bò.
Thấy ba người tới, lão nhảy xuống xe, giúp La Lập Tân bê cái sọt lên xe bò.
Ở đây, ai nấy đều gọi lão già đánh xe bò là Đỗ Lão Căn. Lão nói:
- Nhà mấy người nhiều đồ vật, người cũng đông, hôm qua tôia đã nói với Lập Cường, phải tăng giá lên tám văn tiền.
(adsbygoogle = window.adsbygoogle || []).push({});
Một người ngồi xe bò đến trấn Chu Tiên mất hai văn tiền, hai cái sọt có thể xếp cùng một chỗ, tính là chiếm chỗ của một người, tổng cộng tám văn tiền.
Vương Đông Sơ không phản đối, ngược lại La Lập Tân có chút lo lắng, y nhỏ giọng nói với La Lập Cường:
- Còn chưa bắt đầu chúng ta kiếm tiền đã tiêu nhiều như vậy, nếu đến lúc đó bán không được...
La Lập Cường trợn mắt nhìn đại ca mình:
- Đại ca, đệ ăn qua không ít thứ ngon, đậu hũ nhà mình này, huynh tin đệ đi, tất nhiên sẽ không ế.
Vương Đông Sơ liếc nhìn La Lập Cường.
La Lập Cường cứng người, cười gượng hai tiếng.
Vương Đông Sơ dứt khoát tựa vào vai La Lập Tân, nhắm mắt dưỡng thần.
La Lập Tân nói với cô:
- Sáng mai nương đừng ra ngoài, để con và em hai đi là được. Cuối thu, trời lạnh, nhiễm phong hàn không tốt.
Vương Đông Sơ đáp:
- Ta biết con lo lắng cho ta, nhưng ta không yên tâm.
La Lập Tân thật thà, buôn bán không giỏi.
La Lập Cường tuy lanh lợi, sẽ không bị người ta lừa gạt, nhưng cô sợ thằng nhóc này cuốn tiền của cô bỏ chạy.
Cả hai đều không đáng tin cậy, làm sao mà cô không đi theo cho được.
Xe bò lắc lư trên đường cái, xe không có mui, gió thổi từng trận, quả thật rất lạnh.
Vương Đông Sơ nhìn trời, thầm nghĩ, mình phải kiếm tiền, mình muốn mua xe bò!
Thôn La gia cách trấn Chu Tiên không gần, đi xe bò cũng phải mất hơn một canh giờ.
Chờ đến khi bọn họ đến chợ dưới chân núi Tiên Nhân thì trời đã sáng rõ, đại khái là giờ Thìn.
Trên chợ đã có rất nhiều sạp hàng.
Có sạp bán các loại điểm tâm, có sạp bán đồ chơi trẻ con, có sạp bán nồi niêu xoong chảo, có sạp lại bán đồ sứ, có sạp còn bán cả bồn hoa.
Ba mẹ con Vương Đông Sơ dạo chợ một hồi lâu, cuối cùng mới tìm được một chỗ trống cách xa đường lên Tiên Nhân quan.
Vương Đông Sơ nói:
- Hôm nay chúng ta đến muộn, ngày mai phải đến sớm hơn.
La Lập Tân và La Lập Cường gật đầu không nói, lấy đồ ra chuẩn bị.
Vị trí này tuy hơi vắng vẻ, nhưng có một điểm tốt, chính là bên cạnh có một dòng suối nhỏ trong vắt, lấy nước rất tiện.
La Lập Cường nhóm lửa, bắt đầu nấu đậu hũ.
Bạn đang đọc truyện trên: DocTruyen.Pro