Xuyên Thành Mẹ Chồng Yếu Đuối, Tôi Dẫn Cả Nhà Phất Lên

Phúc Chí Xuất H...

2024-12-14 11:58:24

Sau khi lên lửa, mùi gia vị nồng đậm từ nồi tỏa ra, khiến lão bá bán bồn hoa bên cạnh liên tiếp ngẩng đầu.

Cuối cùng, lão nhịn không kìm được mà hỏi:

- Nhà mấy người bán gì vậy? Đậu hũ ư?

La Lập Cường lập tức tới gần lão bá bán bồn hoa, há miệng nói:

- Lão bá ơi, đúng là chúng tôi bán đậu hũ. Nhưng đậu hũ nhà chúng tôi khác với đậu hũ bình thường, đậu hũ nhà chúng tôi là đậu hũ kho tàu, vừa thơm vừa cay, đậu hũ non mà không nát, ăn cực ngon. Lão bá, ngài muốn một miếng không?

Lão bá bán bồn hoa trầm ngâm một chút rồi hỏi:

- Đậu hũ này bán thế nào?

La Lập Cường lập tức vươn một bàn tay:

- Năm văn tiền một miếng.

- Nhà mấy người giựt tiền à? - Lão bá bán bồn hoa mở to hai mắt, giọng nói cũng lớn hơn mấy phần, khiến những người bán hàng rong xung quanh đều nhìn qua.

Lão bá bán bồn hoa nói như thể nhà Vương Đông Sơ giựt tiền thiên hạ:

- Đậu hũ nhà mấy người làm bằng vàng sao? Một khối đậu hũ mà bán giá năm văn tiền?

La Lập Cường bất mãn:

- Đậu hũ nhà chúng tôi nếu làm bằng vàng, năm mươi lượng tôi cũng không bán! Năm văn tiền mà còn muốn mua đậu hũ vàng, nằm mơ cũng không có ý chứ!

Lão bá bán bồn hoa nghĩ cũng phải, lão gật gù.

Lão chậm nửa nhịp mới nói tiếp:

- Cậu nhìn chậu hoa nhà ta, cả chậu lẫn hoa, một chậu mới mười lăm văn, một khối đậu hũ lớn cỡ bàn tay mà các người lại bán năm văn, thế thì quá đắt rồi.

Ba mẹ con Vương Đông Sơ nhìn bồn hoa của lão bá, tổng cộng năm bồn.

Vương Đông Sơ và La Lập Tân trầm mặc không nói.

La Lập Cường không trầm mặc:

- Lão bá, ngài đây nào gọi là bồn hoa, ngài đây chính là trực tiếp từ trong núi đào một lùm cỏ dại cắm vào chậu. Không nói bồn hoa này của ngài xấu, chỉ nói bồn hoa này mua về, sống hay không sống qua ba ngày còn chưa biết. Lại còn bảo mười lăm văn một chậu, cho ngài năm văn tiền là bởi vì cái chậu kia coi như đẹp mắt!

Lão bá bán bồn hoa trừng mắt:

- Tiểu tử cậu biết cái gì chứ, bồn hoa của lão già ta chủ yếu là bốn chữ “thú vui thôn dã”!

Vương Đông Sơ nhìn đám bồn hoa của lão bá, cảm thấy cũng chỉ có bốn chữ "thú vui thôn dã" mới khen nổi.

Vương Đông Sơ nắm lấy lòng bàn tay trái, nơi đó đang hơi nóng lên.

Trong lòng cô dâng lên một cỗ kích động.

Kiếp trước trong lòng bàn tay trái của Vương Đông Sơ có một nốt ruồi son nhỏ, Vương Đông Sơ gọi nốt ruồi đỏ này là phúc chí.

Nếu gặp được người và sự việc quan trọng, nốt ruồi son này sẽ nóng lên.

Vương Đông Sơ dựa vào nốt ruồi đỏ này để tránh né rất nhiều nguy hiểm, cũng quen biết một số nhân vật ghê gớm, giúp Vương Đông Sơ thuận lợi trong sự nghiệp.

Sau khi xuyên qua, lòng bàn tay không còn nốt ruồi này, Vương Đông Sơ còn tưởng rằng nó biến mất, không ngờ nó chỉ ẩn đi.

Cô ấn ấn lòng bàn tay, ánh mắt đặt trên người lão bá đang đấu võ mồm với La Lập Cường.

(adsbygoogle = window.adsbygoogle || []).push({});


Tóc lão bá hơi bạc, được buộc cẩn thận tỉ mỉ ở sau đầu. Lão mặc quần dài áo ngắn màu xám tro, đó là cách ăn mặc của dân thường.

Chỉ là giày của lão là giày đen mới tinh, gia đình thường dân thường không nỡ mang giày tốt như vậy đi bày sạp.

Ánh mắt Vương Đông Sơ lại rơi vào trên tay lão già, tay lão tuy già nua, nhưng không có vết chai dày.

Nếu là người hái hoa ngắt cỏ làm bồn hoa thì sẽ phải ngày ngày khiêng cuốc trên núi, tay tuyệt đối sẽ không "nuột nà" giống như tay của lão bá này.

Vương Đông Sơ nhướng mày, trong lòng buồn cười, có lẽ là lão gia nhà ai đi ra trải nghiệm cuộc sống?

Lão bá bán chậu hoa chú ý tới tầm mắt của Vương Đông Sơ:

- Sao? Cô cũng cảm thấy chậu hoa này của ta xấu?

Vương Đông Sơ lắc đầu:

- Đúng như vị... đại bá này nói, quả nhiên là một thú vui thôn dã.

Lão bá hừ một tiếng.

- Nhưng mà...

Lão bá bán chậu hoa dựng thẳng lông mày:

- Nhưng cái gì?

Vương Đông Sơ cười nói:

- Như chậu Thanh dương xỉ này, thanh dương xỉ ưa ẩm, trên bùn đất trong chậu lại rải thêm một lớp rêu xanh, há chẳng phải càng "dã" hơn sao? Lại thêm...

- Thêm cái gì nữa, cô mau nói!

Lão bá bán bồn hoa đột nhiên dạt dào hứng thú nhìn Vương Đông Sơ.

Vương Đông Sơ cười:

- Muốn nói một cái 'hoang dã', đại bá ơi, chậu hoa của ngài không được. Trông nó quá mức "đoan chính", nhìn không giống hoa dại cỏ dại sinh trưởng tự do ở trong núi. Hay là đại bá đập vỡ chỉ chừa một góc của chậu cây đi?

Lão bá bỗng nhiên cười ha hả:

- Cô nói rất đúng, bồn hoa này của ta quả thật quá mức "đoan chính", ta cũng thấy nó không được tự nhiên. Hôm nay nghe cô nói chuyện, hơn hẳn đọc sách mười năm. Cô là người hiểu hoa.

Vương Đông Sơ cười lắc đầu:

- Tôi chẳng qua chỉ là một thôn phụ sơn dã mà thôi, nào hiểu hoa? Chỉ là thân ở hương dã, đối với 'hoa dại' này đương nhiên tôi sẽ quen thuộc hơn chút ít.

Lão bá bán bồn hoa nói:

- Ta nghe cô giải thích, thấy cô không giống đàn bà ở nông thôn đâu.

La Lập Cường lập tức nói:

- Đương nhiên rồi, ông ngoại tôi là đồng sinh lão gia, mẹ tôi từ nhỏ theo ông ngoại tôi đọc sách mà.

- Ồ?

Lão bá kinh ngạc, cười nói:

- Khó trách...

Vương Đông Sơ hận không thể bưng trán, đồng sinh lão gia chẳng qua chỉ là tôn xưng của người đọc sách ở nông thôn. Muốn xưng một tiếng lão gia thật sự, ít nhất cũng phải thi đậu tú tài cơ.

(adsbygoogle = window.adsbygoogle || []).push({});


Vương Đông Sơ nhìn về phía lão bá bán cây:

- Đứa nhỏ không hiểu chuyện, để ngài chê cười rồi.

- Không không, không chê cười không chê cười.

Lão đầu nhi bán chậu hoa khoát tay:

- Hôm nay nghe cô nói một buổi, khiến trong lòng lão già ta sáng tỏ.

Lão lại nói:

- Ta ngửi thấy đậu hũ này của nhà cô thơm quá, thôi, cho ta hai miếng, làm vị khách đầu tiên của nhà cô đi.

Vương Đông Sơ lập tức bảo La Lập Tân cầm bát đũa, múc hai miếng đậu hũ cho lão, rồi nói cho lão bát đũa đều đã rửa sạch sẽ.

Vương Đông Sơ lại bồi thêm:

- Nếu ngài là vị khách đầu tiên của nhà tôi, vậy miếng đậu hũ này, coi như là ưu đãi, năm văn tiền là đủ.

Lão già bán chậu hoa ngẩn người, vui vẻ lấy ra năm đồng tiền đưa cho La Lập Cường.

Sau khi nhận lấy bát, đầu tiên lão ngửi ngửi, sau đó mới chậm rãi bắt đầu ăn.

Vương Đông Sơ thấy động tác dùng bữa của lão, khóe môi cong lên.

La Lập Tân và La Lập Cường nhìn năm đồng tiền trong tay, vui vẻ không thôi.

Vương Đông Sơ chỉ cảm thấy hai đứa nhỏ này chưa trải sự đời:

- Nhìn bộ dạng hai đứa chưa thấy qua việc đời, mới năm văn tiền đã cao hứng thành thế này, chờ nồi đậu hũ này bán hết, cầm một túi tiền đồng hai đứa sẽ vui tới mức đi không nổi mất à?

La Lập Tân cố nén kích động trong lòng xuống, y nói:

- Dạ, nếu có thể bán hết là tốt rồi.

- Yên tâm đi, nhất định có thể bán hết, đậu hũ nhà mấy người quả thật không tệ.

Ba mẹ con quay đầu lại, thì ra lão bá bán bồn hoa đã ăn xong hai khối đậu hũ.

La Lập Cường vội vàng nhận lấy chén, nhếch miệng nói:

- Lão bá thấy đậu hũ ăn ngon không, đậu hũ của tửu lâu Phú Quý trấn Hòa Bình cũng không ngon bằng đậu hũ mẹ tôi làm đâu.

- Đúng là ăn ngon, vừa cay vừa thơm, ăn hai miếng đậu hũ, dạ dày ấm áp.

Lão bá chỉ chỉ nồi sắt nhỏ của bọn họ:

- Đậu hũ này của nhà mấy người năm văn tiền rất đáng giá!

Lão đầu nhi ném năm chậu cây của mình vào trong giỏ xách, chuẩn bị đi.

La Lập Cường trợn tròn mắt:

- Lão bá, ngài không bán nữa à?

- Không bán, bồn hoa này của ta xác thực không đủ hoang dã, chờ lão già ta về sửa sang lại.

Lão bá cười to vài tiếng, xách giỏ rời đi. Đi được vài bước, lão lại quay đầu:

- Mấy người muốn làm ăn, vậy thì đi tới chỗ đông người kia kìa. Tìm người quản lý chợ, nộp năm mươi văn tiền thuê một sạp hàng, có thể bày đến khi pháp hội Tiên Nhân quan kết thúc.

Bạn đang đọc truyện trên: DocTruyen.Pro

Nhận xét của độc giả về truyện Xuyên Thành Mẹ Chồng Yếu Đuối, Tôi Dẫn Cả Nhà Phất Lên

Số ký tự: 0