Xuyên Thành Mẹ Chồng Yếu Đuối, Tôi Dẫn Cả Nhà Phất Lên
May Mắn
2024-12-14 11:58:24
Vương Đông Sơ ngẩn người, cao giọng nói lời cảm tạ, lập tức sai La Lập Cường đi nghe ngóng.
Sau khi lão bá rời đi, cũng có một hai vị khách hỏi thăm, nhưng chẳng ai mua. Họ nói lý do là vì đậu hũ nhà cô bán quá đắt.
Nét lo lắng hiện rõ trên mặt La Lập Tân.
Ngược lại Vương Đông Sơ vẫn thản nhiên ngồi trên băng ghế nhỏ, quan sát những sạp hàng gần đó.
Có thể buôn bán rong trong góc này, hoặc là giống như ba người Vương Đông Sơ đến muộn, không tìm được chỗ tốt.
Hoặc là, chính là bán những món đồ ít người chú ý, ví dụ như nắp nồi, chén sứ các loại.
Một nguyên nhân quan trọng nhất, đại khái là luyến tiếc năm mươi văn tiền thuế chăng?
Vị trí bọn họ chọn quá vắng vẻ, ít người qua lại.
Gần nửa khắc đồng hồ sau, La Lập Cường rốt cục trở về.
La Lập Cường nói:
- Nương, con đã nghe ngóng rồi, đúng như lời lão bá kia nói, ở chỗ đông người phải nộp năm mươi văn tiền thuê vị trí.
Vương Đông Sơ gật đầu không nói.
Mặt trời sắp lên đến đỉnh, các tiểu thương xung quanh bắt đầu thu dọn đồ đạc, chuẩn bị về nhà.
La Lập Tân nhìn trời:
- Nương, hay là chúng ta dọn dẹp về nhà thôi.
Đường về mất hơn một canh giờ, khi về đến nhà cũng đã xế chiều. Sắp sang đông rồi, trời tối nhanh, về sớm vẫn hơn.
Vương Đông Sơ nhìn quanh, trong lòng vẫn chưa cam lòng:
- Con cả, con thứ, hai đứa gánh hàng đi rao, mẹ ngồi đây trông đồ.
Nếu chỗ này ít người, vậy bọn họ sẽ đi đến chỗ đông người.
Vương Đông Sơ rút bớt củi lửa, chỉ để lại than hồng trong lò. Cô dặn dò:
- Hai đứa nhớ giờ hẹn với Đỗ Lão Căn, đến giờ thì quay lại đây tìm mẹ.
La Lập Tân và La Lập Cường gật đầu, La Lập Tân nói:
- Nương, người cứ ngồi yên ở đây chờ chúng con, đừng đi lung tung.
- Yên tâm, ta lớn thế này rồi, còn sợ lạc hay sao.
Vương Đông Sơ nhìn về phía La Lập Cường:
- Đầu óc con lanh lợi, miệng lưỡi dẻo quẹo, nhớ nói những lời hay ý đẹp mời chào khách.
La Lập Cường vâng dạ:
- Vâng thưa mẹ.
Hai huynh đệ nhà họ La đi rồi, Vương Đông Sơ ngồi trên băng ghế nhỏ suy nghĩ.
Đang lúc cô trầm ngâm, chợt nghe thấy có người hỏi:
- Đây có phải đại tẩu bán đậu phụ kho tàu ở trấn Hòa Bình không?
Vương Đông Sơ ngẩng đầu, nhìn thấy hai người đàn ông mặc áo xám quần tro, chân đi giày vải đen, nhìn cách ăn mặc giống gã sai vặt ở nhà giàu.
Một người trong đó còn cầm một cái chậu sứ lớn trong tay.
Vương Đông Sơ vội đứng lên:
- Phải, là tôi đây, hai cậu muốn mua đậu hũ à?
- Nghe nói đậu hũ kho nhà đại tẩu ngon lắm, lão gia nhà tôi sai chúng tôi đến mua, đại tẩu còn hàng không? - Gã sai vặt kia nhìn quanh mặt đất hỏi.
Vương Đông Sơ nhìn cách ăn mặc có phần quen mắt của gã, cô mỉm cười:
- Còn chứ, hai cậu muốn bao nhiêu?
Gã sai vặt đáp:
- Tất cả.
Vương Đông Sơ cười nói:
- Chỗ này vắng khách, tôi bảo hai đứa con trai đi rao hàng rồi. Chúng mới đi không xa, hai cậu chờ chút, để tôi gọi chúng về.
Gã sai vặt kia cũng khách sáo:
- Đại tẩu cứ đi, đồ đạc ở đây chúng tôi trông coi giúp đại tẩu.
Hai người La Lập Tân chưa đi xa, Vương Đông Sơ bước nhanh vài bước đã thấy bóng dáng hai người, cô gọi lớn:
- Lập Tân, Lập Cường!
La Lập Tân quay đầu lại:
- Nương? Sao người lại đến đây?
Vương Đông Sơ chỉ nói:
- Có người mua đậu hũ của nhà chúng ta, hai đứa mau quay lại.
Hai người La Lập Tân mừng rỡ khôn xiết, vội vàng gánh hàng quay lại.
Hai gã sai vặt gói ghém tất cả đậu hũ, Vương Đông Sơ nói:
- Tổng cộng hai mươi tám miếng đậu hũ, hết một trăm bốn mươi văn tiền.
Gã sai vặt trả tiền xong, hai người họ lập tức rời đi.
La Lập Tân không dám tin nhìn xâu tiền đồng trong tay mẹ mình:
- Nương ơi, thật sự bán hết rồi.
Vương Đông Sơ cười nói:
- Chẳng lẽ là giả? Con mau dọn dẹp đồ đạc, chúng ta về nhà thôi.
Các tiểu thương xung quanh đều nhìn ba mẹ con Vương Đông Sơ với ánh mắt ngưỡng mộ.
- Ôi chao... Đúng là vận may hiếm có.
Ba người thu dọn đồ đạc, trước tiên đi tìm tiểu đạo đồng quản lý chợ thuê một chỗ bán hàng, rồi mới đến chỗ hẹn với Đỗ Lão Căn.
Đỗ Lão Căn nhìn cái sọt của bọn họ, cười nói:
- Hôm nay buôn bán khá nhỉ.
La Lập Tân cười đáp:
- Cũng nhờ chút may mắn.
Tiên Nhân quan, trong một khách viện mộc mạc, một lão nhân cầm bút, đang nhanh chóng viết gì đó.
- Mua hết rồi sao?
- Bẩm lão gia, đã mua hết, ba mẹ con kia cũng đã rời đi.
Một lão già mặc trường bào màu nâu cung kính đáp.
Lão nhân dừng bút, cầm lấy đồ vật trên bàn, tay run run:
- Lưu Vĩnh, sai người đưa phong thư này cho Uẩn Nhi.
Lưu Vĩnh hỏi:
- Lão gia không về kinh à?
Lão nhân mỉm cười:
- Ta còn chưa suy nghĩ thấu đáo, phải ở chốn sơn dã này trải nghiệm thú vui thôn dã thêm một chút.
Lưu Vĩnh: "..."
Ba người Vương Đông Sơ về đến nhà, bụng đã đói cồn cào, bèn vội vàng nấu cháo, lấp đầy bụng rồi mới lấy tiền ra đếm.
Rất dễ đếm, hôm nay chỉ lời được hai mươi sáu đồng.
Vương Đông Sơ đếm:
- Hôm nay chúng ta kiếm được 145 văn tiền. Mua ba mươi khối đậu hũ hết 48 văn, xe bò đi về hết 16 văn. Một túi hương liệu xem như 5 văn, cộng thêm 50 văn tiền thuê vị trí.
La Lập Tân và La Lập Cường gãi đầu gãi tai, một người giơ ngón tay, một người gãi đầu, miệng lẩm bẩm tính toán, càng tính càng rối:
- Vậy rốt cuộc chúng ta lời được bao nhiêu?
Vương Đông Sơ đáp:
- Lời 26 văn.
- Hai mươi sáu văn ư?
La Lập Tân kinh ngạc kêu lên:
- Con đi làm thợ mộc, một ngày cũng chỉ được 40 văn thôi.
Đó là việc cần kỹ thuật, nếu lên trấn làm khuân vác, mệt bở hơi tai cũng chỉ được 30 văn một ngày.
Vương Đông Sơ nói:
- Pháp hội Tiên Nhân quan đã mở 17 ngày rồi, tính ra chúng ta còn có thể bán ở đó 30 ngày nữa. Đã thuê được chỗ rồi, ngày mai cứ theo giờ hôm nay mà làm. Ngày mai Lập Cường lên trấn mua đậu hũ, tiện thể hỏi xem nếu ngày nào cũng mua, có thể bảo họ đưa đến không, rồi bàn giá với họ một chút.
La Lập Cường có chút do dự:
- Nương, hôm nay chúng ta bán hết được cũng là nhờ may mắn. Nếu hai người kia không mua hết, e là hơn hai mươi miếng đậu hũ kia sẽ ế mất.
Vương Đông Sơ liếc gã:
- Sao, mới có một ngày đã mất niềm tin vào đậu hũ nhà mình rồi sao?
Vương Đông Sơ lắc đầu cười, nắm chặt tay trái:
- Yên tâm, ngày mai, đậu hũ của chúng ta nhất định cũng sẽ bán hết.
Vương Đông Sơ cảm thấy người mua đậu hũ nhà cô chắc chắn là lão bá đầu cài trâm hoa kia.
Nhìn chất liệu y phục của hai gã sai vặt, giống hệt y phục lão bá kia mặc.
Cách ăn mặc cũng không khác biệt lắm, chỉ khác là trên đầu lão nhân kia cài một cây trâm gỗ màu tím khá đẹp mắt.
Sau khi lão bá rời đi, cũng có một hai vị khách hỏi thăm, nhưng chẳng ai mua. Họ nói lý do là vì đậu hũ nhà cô bán quá đắt.
Nét lo lắng hiện rõ trên mặt La Lập Tân.
Ngược lại Vương Đông Sơ vẫn thản nhiên ngồi trên băng ghế nhỏ, quan sát những sạp hàng gần đó.
Có thể buôn bán rong trong góc này, hoặc là giống như ba người Vương Đông Sơ đến muộn, không tìm được chỗ tốt.
Hoặc là, chính là bán những món đồ ít người chú ý, ví dụ như nắp nồi, chén sứ các loại.
Một nguyên nhân quan trọng nhất, đại khái là luyến tiếc năm mươi văn tiền thuế chăng?
Vị trí bọn họ chọn quá vắng vẻ, ít người qua lại.
Gần nửa khắc đồng hồ sau, La Lập Cường rốt cục trở về.
La Lập Cường nói:
- Nương, con đã nghe ngóng rồi, đúng như lời lão bá kia nói, ở chỗ đông người phải nộp năm mươi văn tiền thuê vị trí.
Vương Đông Sơ gật đầu không nói.
Mặt trời sắp lên đến đỉnh, các tiểu thương xung quanh bắt đầu thu dọn đồ đạc, chuẩn bị về nhà.
La Lập Tân nhìn trời:
- Nương, hay là chúng ta dọn dẹp về nhà thôi.
Đường về mất hơn một canh giờ, khi về đến nhà cũng đã xế chiều. Sắp sang đông rồi, trời tối nhanh, về sớm vẫn hơn.
Vương Đông Sơ nhìn quanh, trong lòng vẫn chưa cam lòng:
- Con cả, con thứ, hai đứa gánh hàng đi rao, mẹ ngồi đây trông đồ.
Nếu chỗ này ít người, vậy bọn họ sẽ đi đến chỗ đông người.
Vương Đông Sơ rút bớt củi lửa, chỉ để lại than hồng trong lò. Cô dặn dò:
- Hai đứa nhớ giờ hẹn với Đỗ Lão Căn, đến giờ thì quay lại đây tìm mẹ.
La Lập Tân và La Lập Cường gật đầu, La Lập Tân nói:
- Nương, người cứ ngồi yên ở đây chờ chúng con, đừng đi lung tung.
- Yên tâm, ta lớn thế này rồi, còn sợ lạc hay sao.
Vương Đông Sơ nhìn về phía La Lập Cường:
- Đầu óc con lanh lợi, miệng lưỡi dẻo quẹo, nhớ nói những lời hay ý đẹp mời chào khách.
La Lập Cường vâng dạ:
- Vâng thưa mẹ.
Hai huynh đệ nhà họ La đi rồi, Vương Đông Sơ ngồi trên băng ghế nhỏ suy nghĩ.
Đang lúc cô trầm ngâm, chợt nghe thấy có người hỏi:
- Đây có phải đại tẩu bán đậu phụ kho tàu ở trấn Hòa Bình không?
Vương Đông Sơ ngẩng đầu, nhìn thấy hai người đàn ông mặc áo xám quần tro, chân đi giày vải đen, nhìn cách ăn mặc giống gã sai vặt ở nhà giàu.
Một người trong đó còn cầm một cái chậu sứ lớn trong tay.
(adsbygoogle = window.adsbygoogle || []).push({});
Vương Đông Sơ vội đứng lên:
- Phải, là tôi đây, hai cậu muốn mua đậu hũ à?
- Nghe nói đậu hũ kho nhà đại tẩu ngon lắm, lão gia nhà tôi sai chúng tôi đến mua, đại tẩu còn hàng không? - Gã sai vặt kia nhìn quanh mặt đất hỏi.
Vương Đông Sơ nhìn cách ăn mặc có phần quen mắt của gã, cô mỉm cười:
- Còn chứ, hai cậu muốn bao nhiêu?
Gã sai vặt đáp:
- Tất cả.
Vương Đông Sơ cười nói:
- Chỗ này vắng khách, tôi bảo hai đứa con trai đi rao hàng rồi. Chúng mới đi không xa, hai cậu chờ chút, để tôi gọi chúng về.
Gã sai vặt kia cũng khách sáo:
- Đại tẩu cứ đi, đồ đạc ở đây chúng tôi trông coi giúp đại tẩu.
Hai người La Lập Tân chưa đi xa, Vương Đông Sơ bước nhanh vài bước đã thấy bóng dáng hai người, cô gọi lớn:
- Lập Tân, Lập Cường!
La Lập Tân quay đầu lại:
- Nương? Sao người lại đến đây?
Vương Đông Sơ chỉ nói:
- Có người mua đậu hũ của nhà chúng ta, hai đứa mau quay lại.
Hai người La Lập Tân mừng rỡ khôn xiết, vội vàng gánh hàng quay lại.
Hai gã sai vặt gói ghém tất cả đậu hũ, Vương Đông Sơ nói:
- Tổng cộng hai mươi tám miếng đậu hũ, hết một trăm bốn mươi văn tiền.
Gã sai vặt trả tiền xong, hai người họ lập tức rời đi.
La Lập Tân không dám tin nhìn xâu tiền đồng trong tay mẹ mình:
- Nương ơi, thật sự bán hết rồi.
Vương Đông Sơ cười nói:
- Chẳng lẽ là giả? Con mau dọn dẹp đồ đạc, chúng ta về nhà thôi.
Các tiểu thương xung quanh đều nhìn ba mẹ con Vương Đông Sơ với ánh mắt ngưỡng mộ.
- Ôi chao... Đúng là vận may hiếm có.
Ba người thu dọn đồ đạc, trước tiên đi tìm tiểu đạo đồng quản lý chợ thuê một chỗ bán hàng, rồi mới đến chỗ hẹn với Đỗ Lão Căn.
Đỗ Lão Căn nhìn cái sọt của bọn họ, cười nói:
- Hôm nay buôn bán khá nhỉ.
La Lập Tân cười đáp:
- Cũng nhờ chút may mắn.
Tiên Nhân quan, trong một khách viện mộc mạc, một lão nhân cầm bút, đang nhanh chóng viết gì đó.
(adsbygoogle = window.adsbygoogle || []).push({});
- Mua hết rồi sao?
- Bẩm lão gia, đã mua hết, ba mẹ con kia cũng đã rời đi.
Một lão già mặc trường bào màu nâu cung kính đáp.
Lão nhân dừng bút, cầm lấy đồ vật trên bàn, tay run run:
- Lưu Vĩnh, sai người đưa phong thư này cho Uẩn Nhi.
Lưu Vĩnh hỏi:
- Lão gia không về kinh à?
Lão nhân mỉm cười:
- Ta còn chưa suy nghĩ thấu đáo, phải ở chốn sơn dã này trải nghiệm thú vui thôn dã thêm một chút.
Lưu Vĩnh: "..."
Ba người Vương Đông Sơ về đến nhà, bụng đã đói cồn cào, bèn vội vàng nấu cháo, lấp đầy bụng rồi mới lấy tiền ra đếm.
Rất dễ đếm, hôm nay chỉ lời được hai mươi sáu đồng.
Vương Đông Sơ đếm:
- Hôm nay chúng ta kiếm được 145 văn tiền. Mua ba mươi khối đậu hũ hết 48 văn, xe bò đi về hết 16 văn. Một túi hương liệu xem như 5 văn, cộng thêm 50 văn tiền thuê vị trí.
La Lập Tân và La Lập Cường gãi đầu gãi tai, một người giơ ngón tay, một người gãi đầu, miệng lẩm bẩm tính toán, càng tính càng rối:
- Vậy rốt cuộc chúng ta lời được bao nhiêu?
Vương Đông Sơ đáp:
- Lời 26 văn.
- Hai mươi sáu văn ư?
La Lập Tân kinh ngạc kêu lên:
- Con đi làm thợ mộc, một ngày cũng chỉ được 40 văn thôi.
Đó là việc cần kỹ thuật, nếu lên trấn làm khuân vác, mệt bở hơi tai cũng chỉ được 30 văn một ngày.
Vương Đông Sơ nói:
- Pháp hội Tiên Nhân quan đã mở 17 ngày rồi, tính ra chúng ta còn có thể bán ở đó 30 ngày nữa. Đã thuê được chỗ rồi, ngày mai cứ theo giờ hôm nay mà làm. Ngày mai Lập Cường lên trấn mua đậu hũ, tiện thể hỏi xem nếu ngày nào cũng mua, có thể bảo họ đưa đến không, rồi bàn giá với họ một chút.
La Lập Cường có chút do dự:
- Nương, hôm nay chúng ta bán hết được cũng là nhờ may mắn. Nếu hai người kia không mua hết, e là hơn hai mươi miếng đậu hũ kia sẽ ế mất.
Vương Đông Sơ liếc gã:
- Sao, mới có một ngày đã mất niềm tin vào đậu hũ nhà mình rồi sao?
Vương Đông Sơ lắc đầu cười, nắm chặt tay trái:
- Yên tâm, ngày mai, đậu hũ của chúng ta nhất định cũng sẽ bán hết.
Vương Đông Sơ cảm thấy người mua đậu hũ nhà cô chắc chắn là lão bá đầu cài trâm hoa kia.
Nhìn chất liệu y phục của hai gã sai vặt, giống hệt y phục lão bá kia mặc.
Cách ăn mặc cũng không khác biệt lắm, chỉ khác là trên đầu lão nhân kia cài một cây trâm gỗ màu tím khá đẹp mắt.
Bạn đang đọc truyện trên: DocTruyen.Pro