Xuyên Thành Mẹ Chồng Yếu Đuối, Tôi Dẫn Cả Nhà Phất Lên
Tiên Nhân Quan
2024-12-14 11:58:24
Liên tiếp mấy ngày, ba mẹ con Vương Đông Sơ vẫn đi chợ bán đậu hũ như trước.
Có sạp hàng sớm định ra, ba người nhanh chóng nhóm lửa nấu đậu hũ, chỉ chốc lát sau, hương thơm tỏa khắp.
La Lập Tân và La Lập Cường chưa lo âu được bao lâu, chẳng bao lâu đã có người tiến lên hỏi thăm.
Có người nghe giá cả bèn ngại đắt quay đầu bước đi, cũng có người muốn thử món mới mà liên tục khen ngon.
Còn có gã sai vặt cầm chén lớn đến mua đậu hũ.
Vương Đông Sơ nhìn những người ăn mặc khác nhau, nhớ tới mấy ngày trước lão bá bán bồn hoa kia.
Ngẫm lại thì thật đúng là trời xui đất khiến mà nhà cô gặp được một lão bá khó lường.
Đậu hũ mấy ngày nay bán rất nhanh, gần như là bọn họ vừa mở sạp ra, liền có khách nhân đến mua.
Còn có mấy gương mặt quen thuộc, cũng không biết là đậu hũ nhà cô ăn ngon như vậy, hay là có nguyên nhân gì khác.
Vương Đông Sơ mới vừa nghĩ, bên tai nghe thấy còn có khách hàng chưa mua được oán giận:
- Nhanh như vậy đã bán hết rồi sao? Nhà mấy người không biết làm ăn à? Chỉ làm chút đậu hũ như vậy, làm sao có thể kiếm được tiền? Ngày mai làm nhiều một chút, sáng sớm tôi sẽ tới xếp hàng mua, tôi cũng không tin, ngày mai tôi không mua được.
Hắn được chủ nhân nhà mình phân phó, nhất định phải tới mua đậu hũ.
Cũng không biết trong đạo quán mấy ngày nay có trào lưu gì mà các nhà đều tìm ba mẹ con trấn Hòa Bình gì đó để mua đậu hũ.
Ai nấy vừa thấy mặt đã hỏi:
- Ăn đậu phụ kho tàu nhà đó chưa?
Chủ nhân nhà hắn thấy không đúng, vội vàng đuổi hắn đi mua.
Còn có người nói:
- Ai... đậu hũ nhà mấy người có thể làm vị không cay không nhỉ? Đứa nhóc nhà tôi thèm vô cùng.
La Lập Tân và La Lập Cường vội vàng nói:
- Được chứ, vậy sáng mai chúng tôi làm nhiều một chút. Chúng tôi làm cả đậu hũ không cay nữa, nó cũng thơm ngon lắm.
Đám người bán hàng rong xung quanh nhìn mà ghen tị đỏ mắt.
- Này cậu, đậu phụ nhà cậu làm bằng gì vậy? Sao lại thơm như thế nhỉ?
Có người hỏi La Lập Tân.
La Lập Tân nhìn đại nương bán mì hoành thánh đang cười nhiệt tình bên cạnh, cười hàm hậu:
- Thím à, thím cũng thấy rồi đấy, chỉ là chút muối, xì dầu thôi, còn có gia vị thù du nữa.
La Lập Tân cũng không ngu, những thứ y nói đều là những gia vị mà người ta có thể nhìn thấy bằng mắt ngoài. Con chính thức dùng đến gia vị gì, làm sao y tiết lộ được.
Những thứ này đều là "bí phương" để nhà bọn họ kiếm tiền, sao y có thể nói ra chứ?
Dù sao những gia vị kia đều hóa thành bột, bọn họ cũng không nhìn ra manh mối gì.
La Lập Cường không dễ nói chuyện như đại ca nhà mình:
- Ôi... Thím à, tôi thấy mì vằn thắn nhà thím thơm hơn mì hoành thánh nhà khác, trong này có bí quyết gì không? Hai nhà chúng ta giao lưu một phen, thím yên tâm, tôi học xong cũng chỉ ở nhà ăn, tuyệt đối không lấy ra bán.
Sắc mặt bà lão bán hoành thánh cứng đờ, bà ta sa sầm mặt xuống:
- Nào có bí phương gì, chẳng qua là bỏ thêm muối mà thôi.
La Lập Cường liếc mắt, giúp đại ca nhà mình dọn dẹp sạp hàng không để ý tới bà ta nữa.
Người xem náo nhiệt xung quanh không thấy cảnh cãi nhau, lại thấy tiểu tử nhà họ La kia không dễ chọc, cũng không dám mặt dày mày dạn.
Hôm nay đậu hũ bán hết rất nhanh, La Lập Tân lẩm bẩm nói:
- Nương à, dựa theo xu thế mấy ngày nay, ngày mai chúng ta có thể bán nhiều đậu hũ chút.
Vương Đông Sơ gật đầu:
- Có thể làm thêm nhiều đậu hũ hơn một chút.
Mới làm buôn bán nên cô cũng không dám tùy tiện tăng số lượng, cô định bụng quan sát thêm mấy ngày mới tăng.
Vương Đông Sơ nói:
- Hôm nay bán hết nhanh như vậy thì chúng ta hãy đi dạo chợ đi.
Chợ không lớn, nhưng đồ vật bán rất đầy đủ.
Còn có một số người cầm rau nhà mình trồng, trứng gà gì đó đến lấy vật đổi vật với người khác.
Vương Đông Sơ thử mua một loạt hết đồ ăn vặt trên chợ, cô cẩn thận thưởng thức một phen, càng có lòng tin với đậu hũ nhà mình.
Hiện giờ ngành ẩm thực của nước Đại Hạ không phát triển thịnh vượng lắm, đồ ăn cũng không nhiều.
Ví dụ như ớt, thời đại này không có ớt, mọi người ăn cay đa phần là dùng thù du, gừng, hoa tiêu để gia vị.
Còn nữa, hiện tại thịt heo vẫn thuộc loại thịt rẻ, nhà giàu sang ăn nhiều thịt dê thịt bò.
Nhưng mà trâu bò đa phần dùng để canh tác, quan phủ quy định nghiêm ngặt không thể tùy ý mổ trâu.
Vương Đông Sơ suy nghĩ một chút về việc thịt heo rẻ tiền hiện giờ, vẫn là bởi vì hiện tại không có kỹ thuật làm sạch thịt heo.
Thịt heo không đổ thêm dầu vào có mùi tanh nồng nặc, dùng lượng lớn gia vị cũng chỉ có thể hơi đè xuống mùi tanh nồng này.
Ở kiếp trước của cô, kỹ thuật làm sạch vị tanh của thịt lợn hình như cũng mới phát triển mạnh sau triều Nguyên thôi.
Vương Đông Sơ so sánh nước Đại Hạ và các triều đại ở kiếp trước của cô, Đại Hạ không giống bất kỳ một triều đại nào, nhưng có một số thứ lại khá giống, chắc là đây là một thời không song song nào đó nhỉ?
Vương Đông Sơ nghĩ mãi mà không rõ, cô dứt khoát không nghĩ nữa.
Cô chỉ hy vọng có thể dùng tri thức của mình, để cho mình ở thời đại này sống một cuộc sống an ổn hạnh phúc là được.
Ba mẹ con dạo xong phiên chợ, Vương Đông Sơ nhìn mặt trời, vẫn còn một đoạn thời gian ước định với Đỗ Lão Căn. La Lập Cường đề nghị cô đi đạo quán thắp một nén nhang.
Vương Đông Sơ ngẩng đầu nhìn về phía núi Tiên Nhân, nói thật, trong lòng cô có hơi lo sợ, chỉ sợ những "tiên nhân" gì đó trong đạo quán kia trục xuất kẻ ngoại lai như cô về thế giới cũ.
Vương Đông Sơ thản nhiên nói:
- Đứa nhóc như con đốt hương làm gì?
La Lập Cường cười ngượng ngùng:
- Đương nhiên là cầu tiên nhân ban cho con một đoạn nhân duyên tốt hạnh phúc mỹ mãn rồi.
Vương Đông Sơ: ...Không ngờ La Lập Cường lại là đứa si tình?
Chỉ tiếc, đoạn "nhân duyên" thứ nhất này của gã nhất định là không thành, cô nương nhà người ta sắp sửa gả cho người ta ở huyện thành rồi.
La Lập Tân cũng bắt đầu tham gia náo nhiệt:
- Nương, chúng ta đi đốt nén hương đi, để tiên nhân ban cho nhà ta một nhóc mập mạp, nương cũng có cháu trai bế.
Vương Đông Sơ biểu thị bà đây cũng không muốn ôm cháu trai mập mạp gì đó đâu. Nhưng không chịu nổi hai đứa con trai, cô vẫn bị hai người kéo đi.
Ba người mua một nén hương và một ngọn nến ở sạp hương, rồi leo lên thềm đá của Tiên Nhân quan.
Núi Tiên Nhân nói là núi, không bằng nói là một dãy núi, núi non trùng điệp, cao vút trong mây. Trên núi sương mù mông lung, đỉnh núi ẩn vào trong mây trắng, thoạt nhìn quả thật giống như có thể leo lên chín tầng trời cao kia.
Tiên Nhân quan tu ở giữa sườn núi Tiên Nhân, lên núi phải đi qua một bậc thang thật dài tên là Đăng Tiên Lộ.
Vương Đông Sơ nhìn thấy Đăng Tiên Lộ dài ngút ngàn không thấy điểm cuối, còn chưa lên núi, bắp chân cô đã mềm nhũn.
- Hay là hai đứa lên núi, mẹ ở dưới chân núi này chờ chúng bây?
La Lập Tân kể:
- Nương à, con nghe người ta nói đi Đăng Tiên Lộ này...
- Là có thể thành tiên à? - Vương Đông Sơ hỏi.
La Lập Tân lắc đầu:
- Vậy thì không thể, nhưng nghe nói có thể cường thân kiện thể, nương, người thân thể không tốt, đi Đăng Tiên Lộ này vào đạo quan ấy, con cầu Tiên nhân phù hộ thân thể nương khỏe mạnh, sống đến chín mươi chín tuổi.
Vương Đông Sơ: "..."
Thằng cha nào tung lời đồn linh tinh vậy, hại chết cô rồi.
Bậc thang đá của Tiên Nhân quan rất bằng phẳng, còn rất rộng rãi, nhìn ra được người ta đã tốn không ít công phu, ngoại trừ độ dốc có chút dốc ra, không có tật xấu khác.
Bên cạnh thềm đá trồng hai hàng cây tùng cao cao, trong ngày mùa thu này, vẫn là một mảnh màu xanh lá.
Càng leo lên cao, âm thanh niệm kinh trên núi mơ hồ truyền đến, mùi hương nến cũng theo gió mà đến.
Sự khẩn trương trong lòng Vương Đông Sơ đúng là tiêu tán, trong lòng cô càng thêm yên tĩnh.
Cô hít một hơi thật sâu, bước chân nhanh hơn, đi được hai khắc đồng hồ, cuối cùng cũng bò tới cửa chính của Tiên Nhân quan.
Có sạp hàng sớm định ra, ba người nhanh chóng nhóm lửa nấu đậu hũ, chỉ chốc lát sau, hương thơm tỏa khắp.
La Lập Tân và La Lập Cường chưa lo âu được bao lâu, chẳng bao lâu đã có người tiến lên hỏi thăm.
Có người nghe giá cả bèn ngại đắt quay đầu bước đi, cũng có người muốn thử món mới mà liên tục khen ngon.
Còn có gã sai vặt cầm chén lớn đến mua đậu hũ.
Vương Đông Sơ nhìn những người ăn mặc khác nhau, nhớ tới mấy ngày trước lão bá bán bồn hoa kia.
Ngẫm lại thì thật đúng là trời xui đất khiến mà nhà cô gặp được một lão bá khó lường.
Đậu hũ mấy ngày nay bán rất nhanh, gần như là bọn họ vừa mở sạp ra, liền có khách nhân đến mua.
Còn có mấy gương mặt quen thuộc, cũng không biết là đậu hũ nhà cô ăn ngon như vậy, hay là có nguyên nhân gì khác.
Vương Đông Sơ mới vừa nghĩ, bên tai nghe thấy còn có khách hàng chưa mua được oán giận:
- Nhanh như vậy đã bán hết rồi sao? Nhà mấy người không biết làm ăn à? Chỉ làm chút đậu hũ như vậy, làm sao có thể kiếm được tiền? Ngày mai làm nhiều một chút, sáng sớm tôi sẽ tới xếp hàng mua, tôi cũng không tin, ngày mai tôi không mua được.
Hắn được chủ nhân nhà mình phân phó, nhất định phải tới mua đậu hũ.
Cũng không biết trong đạo quán mấy ngày nay có trào lưu gì mà các nhà đều tìm ba mẹ con trấn Hòa Bình gì đó để mua đậu hũ.
Ai nấy vừa thấy mặt đã hỏi:
- Ăn đậu phụ kho tàu nhà đó chưa?
Chủ nhân nhà hắn thấy không đúng, vội vàng đuổi hắn đi mua.
Còn có người nói:
- Ai... đậu hũ nhà mấy người có thể làm vị không cay không nhỉ? Đứa nhóc nhà tôi thèm vô cùng.
La Lập Tân và La Lập Cường vội vàng nói:
- Được chứ, vậy sáng mai chúng tôi làm nhiều một chút. Chúng tôi làm cả đậu hũ không cay nữa, nó cũng thơm ngon lắm.
Đám người bán hàng rong xung quanh nhìn mà ghen tị đỏ mắt.
- Này cậu, đậu phụ nhà cậu làm bằng gì vậy? Sao lại thơm như thế nhỉ?
Có người hỏi La Lập Tân.
La Lập Tân nhìn đại nương bán mì hoành thánh đang cười nhiệt tình bên cạnh, cười hàm hậu:
- Thím à, thím cũng thấy rồi đấy, chỉ là chút muối, xì dầu thôi, còn có gia vị thù du nữa.
La Lập Tân cũng không ngu, những thứ y nói đều là những gia vị mà người ta có thể nhìn thấy bằng mắt ngoài. Con chính thức dùng đến gia vị gì, làm sao y tiết lộ được.
Những thứ này đều là "bí phương" để nhà bọn họ kiếm tiền, sao y có thể nói ra chứ?
(adsbygoogle = window.adsbygoogle || []).push({});
Dù sao những gia vị kia đều hóa thành bột, bọn họ cũng không nhìn ra manh mối gì.
La Lập Cường không dễ nói chuyện như đại ca nhà mình:
- Ôi... Thím à, tôi thấy mì vằn thắn nhà thím thơm hơn mì hoành thánh nhà khác, trong này có bí quyết gì không? Hai nhà chúng ta giao lưu một phen, thím yên tâm, tôi học xong cũng chỉ ở nhà ăn, tuyệt đối không lấy ra bán.
Sắc mặt bà lão bán hoành thánh cứng đờ, bà ta sa sầm mặt xuống:
- Nào có bí phương gì, chẳng qua là bỏ thêm muối mà thôi.
La Lập Cường liếc mắt, giúp đại ca nhà mình dọn dẹp sạp hàng không để ý tới bà ta nữa.
Người xem náo nhiệt xung quanh không thấy cảnh cãi nhau, lại thấy tiểu tử nhà họ La kia không dễ chọc, cũng không dám mặt dày mày dạn.
Hôm nay đậu hũ bán hết rất nhanh, La Lập Tân lẩm bẩm nói:
- Nương à, dựa theo xu thế mấy ngày nay, ngày mai chúng ta có thể bán nhiều đậu hũ chút.
Vương Đông Sơ gật đầu:
- Có thể làm thêm nhiều đậu hũ hơn một chút.
Mới làm buôn bán nên cô cũng không dám tùy tiện tăng số lượng, cô định bụng quan sát thêm mấy ngày mới tăng.
Vương Đông Sơ nói:
- Hôm nay bán hết nhanh như vậy thì chúng ta hãy đi dạo chợ đi.
Chợ không lớn, nhưng đồ vật bán rất đầy đủ.
Còn có một số người cầm rau nhà mình trồng, trứng gà gì đó đến lấy vật đổi vật với người khác.
Vương Đông Sơ thử mua một loạt hết đồ ăn vặt trên chợ, cô cẩn thận thưởng thức một phen, càng có lòng tin với đậu hũ nhà mình.
Hiện giờ ngành ẩm thực của nước Đại Hạ không phát triển thịnh vượng lắm, đồ ăn cũng không nhiều.
Ví dụ như ớt, thời đại này không có ớt, mọi người ăn cay đa phần là dùng thù du, gừng, hoa tiêu để gia vị.
Còn nữa, hiện tại thịt heo vẫn thuộc loại thịt rẻ, nhà giàu sang ăn nhiều thịt dê thịt bò.
Nhưng mà trâu bò đa phần dùng để canh tác, quan phủ quy định nghiêm ngặt không thể tùy ý mổ trâu.
Vương Đông Sơ suy nghĩ một chút về việc thịt heo rẻ tiền hiện giờ, vẫn là bởi vì hiện tại không có kỹ thuật làm sạch thịt heo.
Thịt heo không đổ thêm dầu vào có mùi tanh nồng nặc, dùng lượng lớn gia vị cũng chỉ có thể hơi đè xuống mùi tanh nồng này.
Ở kiếp trước của cô, kỹ thuật làm sạch vị tanh của thịt lợn hình như cũng mới phát triển mạnh sau triều Nguyên thôi.
Vương Đông Sơ so sánh nước Đại Hạ và các triều đại ở kiếp trước của cô, Đại Hạ không giống bất kỳ một triều đại nào, nhưng có một số thứ lại khá giống, chắc là đây là một thời không song song nào đó nhỉ?
Vương Đông Sơ nghĩ mãi mà không rõ, cô dứt khoát không nghĩ nữa.
Cô chỉ hy vọng có thể dùng tri thức của mình, để cho mình ở thời đại này sống một cuộc sống an ổn hạnh phúc là được.
Ba mẹ con dạo xong phiên chợ, Vương Đông Sơ nhìn mặt trời, vẫn còn một đoạn thời gian ước định với Đỗ Lão Căn. La Lập Cường đề nghị cô đi đạo quán thắp một nén nhang.
(adsbygoogle = window.adsbygoogle || []).push({});
Vương Đông Sơ ngẩng đầu nhìn về phía núi Tiên Nhân, nói thật, trong lòng cô có hơi lo sợ, chỉ sợ những "tiên nhân" gì đó trong đạo quán kia trục xuất kẻ ngoại lai như cô về thế giới cũ.
Vương Đông Sơ thản nhiên nói:
- Đứa nhóc như con đốt hương làm gì?
La Lập Cường cười ngượng ngùng:
- Đương nhiên là cầu tiên nhân ban cho con một đoạn nhân duyên tốt hạnh phúc mỹ mãn rồi.
Vương Đông Sơ: ...Không ngờ La Lập Cường lại là đứa si tình?
Chỉ tiếc, đoạn "nhân duyên" thứ nhất này của gã nhất định là không thành, cô nương nhà người ta sắp sửa gả cho người ta ở huyện thành rồi.
La Lập Tân cũng bắt đầu tham gia náo nhiệt:
- Nương, chúng ta đi đốt nén hương đi, để tiên nhân ban cho nhà ta một nhóc mập mạp, nương cũng có cháu trai bế.
Vương Đông Sơ biểu thị bà đây cũng không muốn ôm cháu trai mập mạp gì đó đâu. Nhưng không chịu nổi hai đứa con trai, cô vẫn bị hai người kéo đi.
Ba người mua một nén hương và một ngọn nến ở sạp hương, rồi leo lên thềm đá của Tiên Nhân quan.
Núi Tiên Nhân nói là núi, không bằng nói là một dãy núi, núi non trùng điệp, cao vút trong mây. Trên núi sương mù mông lung, đỉnh núi ẩn vào trong mây trắng, thoạt nhìn quả thật giống như có thể leo lên chín tầng trời cao kia.
Tiên Nhân quan tu ở giữa sườn núi Tiên Nhân, lên núi phải đi qua một bậc thang thật dài tên là Đăng Tiên Lộ.
Vương Đông Sơ nhìn thấy Đăng Tiên Lộ dài ngút ngàn không thấy điểm cuối, còn chưa lên núi, bắp chân cô đã mềm nhũn.
- Hay là hai đứa lên núi, mẹ ở dưới chân núi này chờ chúng bây?
La Lập Tân kể:
- Nương à, con nghe người ta nói đi Đăng Tiên Lộ này...
- Là có thể thành tiên à? - Vương Đông Sơ hỏi.
La Lập Tân lắc đầu:
- Vậy thì không thể, nhưng nghe nói có thể cường thân kiện thể, nương, người thân thể không tốt, đi Đăng Tiên Lộ này vào đạo quan ấy, con cầu Tiên nhân phù hộ thân thể nương khỏe mạnh, sống đến chín mươi chín tuổi.
Vương Đông Sơ: "..."
Thằng cha nào tung lời đồn linh tinh vậy, hại chết cô rồi.
Bậc thang đá của Tiên Nhân quan rất bằng phẳng, còn rất rộng rãi, nhìn ra được người ta đã tốn không ít công phu, ngoại trừ độ dốc có chút dốc ra, không có tật xấu khác.
Bên cạnh thềm đá trồng hai hàng cây tùng cao cao, trong ngày mùa thu này, vẫn là một mảnh màu xanh lá.
Càng leo lên cao, âm thanh niệm kinh trên núi mơ hồ truyền đến, mùi hương nến cũng theo gió mà đến.
Sự khẩn trương trong lòng Vương Đông Sơ đúng là tiêu tán, trong lòng cô càng thêm yên tĩnh.
Cô hít một hơi thật sâu, bước chân nhanh hơn, đi được hai khắc đồng hồ, cuối cùng cũng bò tới cửa chính của Tiên Nhân quan.
Bạn đang đọc truyện trên: DocTruyen.Pro