Xuyên Thành Mẹ Chồng Yếu Đuối, Tôi Dẫn Cả Nhà Phất Lên

Nương, Người Qu...

2024-12-14 11:58:24

Cổng chào cao lớn sừng sững hiện ra, chính giữa treo bảng hiệu Tiên Nhân quan. Ba chữ "Tiên Nhân quan" được viết bằng nét bút phiêu dật xuất trần, quả rất xứng với “hình tượng” của Tiên Nhân quan.

Hai bên cổng chào là cặp sư tử đá uy vũ hùng tráng, oai phong lẫm liệt. Đi xuyên qua cổng chào, bước lên từng bậc thang, lúc này họ mới chính thức đặt chân đến Tiên Nhân quan.

Trước mắt ba mẹ con là một quảng trường rộng lớn, chính giữa đặt một lư hương đồng khổng lồ, ba cây hương dài cắm thẳng lên trời. Ba mẹ con họ thành tâm bái lạy về phía lư hương, rồi mới vào trong quan để thắp hương.

Trước tiên ba mẹ con quyên góp chút công đức, rồi mới quyết định chia nhau hành động. La Lập Tân đi tìm Tống Tử nương nương, La Lập Cường đi tìm Nguyệt Lão.

Vương Đông Sơ không cầu nguyện gì, cô suy nghĩ một chút, trước tiên đến Tam Thanh Điện bái lạy, sau đó đến Trường Sinh Điện thắp một ngọn đèn cho nguyên chủ là bà Vương.

Khi cô ra khỏi Trường Sinh Điện, La Lập Tân và La Lập Cường vẫn chưa ra, Vương Đông Sơ bèn dạo chơi trong Tiên Nhân Quan.

Trước kia khi cô đọc tiểu thuyết, người ta viết nơi tu tiên linh khí dày đặc. Tiên Nhân quan này có linh khí hay không, Vương Đông Sơ không rõ, chỉ thấy không khí trong núi trong lành, cỏ cây xanh tươi, hương nến nồng đượm.

Trong số các đạo quán ở Đại Hạ, Tiên Nhân quan cũng gọi là nổi tiếng có số có má. Bên trong quan được tu sửa rất mới mẻ, cảnh quan tươi đẹp. Nó nằm giữa sườn núi, phòng ốc cao thấp tầng tầng lớp lớp.

Vương Đông Sơ đi đến cuối quảng trường, nơi đó có một thềm đá dẫn lên trên. Nhưng trước thềm đá có một tiểu đạo đồng canh giữ:

- Vị tín sĩ này, trên núi là nơi các trưởng lão thanh tu, người ngoài không được vào.

Vương Đông Sơ thi lễ, rồi rời đi.

Cô dạo quanh quảng trường hai vòng, hai huynh đệ La Lập Tân cuối cùng cũng ra.

La Lập Tân nói:

- Nương, người đợi lâu rồi.

La Lập Cường hỏi:

- Nương, sao nương ra nhanh vậy?

Vương Đông Sơ nghiêm mặt:

- Là hai đứa quá chậm thì có.

La Lập Cường kể:

- Đại ca nói, mỗi vị tiên nhân trong quan đều bái một lần, ắt có một vị giúp chúng ta.

Vương Đông Sơ bĩu môi:

- Đã bái xong thì xuống núi thôi.

- Được, nương, vừa rồi hình như con thấy nương đi Trường Sinh Điện.

La Lập Cường nói.

Bước chân Vương Đông Sơ khựng lại:

- Ừ, đi thắp một chiếc đèn trường minh cho… cha mấy đứa.

La Lập Tân cười nói:

- Đúng là phải thắp đèn cho cha.

Cha y vất vả kiếm tiền nuôi gia đình, phải thắp hương cho cha, để cha an tâm đầu thai.

(adsbygoogle = window.adsbygoogle || []).push({});


La Lập Cường hỏi:

- Nương, nương cầu nguyện gì vậy?

Vương Đông Sơ đáp:

- Mẹ không tham lam như hai đứa, mẹ chỉ ước một điều — vạn sự như ý.

La Lập Cường: "..."

La Lập Tân cười ngây ngô:

- Nương, đúng là người thông minh.

Mẹ con ba người vừa xuống núi, vừa bàn bạc việc buôn bán ngày mai.

La Lập Tân nói:

- Nương, ngày mai chúng ta có thể làm nhiều đậu hũ hơn chút ít.

Vương Đông Sơ định gật đầu, lại nghe La Lập Cường nói:

- Chút ít thì sợ không đủ. Ngày mai là ngày nghỉ, người đến Tiên Nhân quan chắc chắn đông hơn hôm nay."

Tuy gã chưa từng đến pháp hội Tiên Nhân quan này, nhưng ở trên trấn gã cũng từng nghe qua khá nhiều.

Những người đọc sách rất thích đến Tiên Nhân quan xem kinh cầu phúc.

La Lập Cường đề nghị:

- Theo con, ngày mai chúng ta có thể bán một trăm miếng đậu hũ.

Vương Đông Sơ trầm ngâm, gập bàn tay:

- Vậy nghe con thứ, lát nữa con lên trấn mua đậu hũ đi.

Vương Đông Sơ dặn dò:

- Con nhớ nói với ông chủ cửa hàng đậu hũ là chúng ta mua nhiều, tốt nhất là mỗi ngày ông ấy đưa đậu hũ đến nhà mình.

- Trước đó con đã nói với ông chủ cửa hàng đậu hũ rồi, hôm nay con lại nói thêm lần nữa, nếu không được thì cùng lắm chúng ta mua ở cửa hàng khác.

La Lập Cường mạnh miệng nói.

Vương Đông Sơ khẽ bĩu môi, đậu hũ nhà khác làm sao ngon bằng cái nhà kia được.

Đậu làm không tốt, mùi vị chắc chắn sẽ kém hơn.

La Lập Tân không hiểu chuyện làm ăn nên ngoan ngoãn ngậm miệng, y chỉ cần nghe lệnh mà làm là được.

Y chờ mẹ và em trai bàn bạc xong mới lên tiếng:

- Ngày mai là ngày nghỉ tắm gội, em út sẽ về nhà. Nương, ngày mai để con và em hai đi buôn bán là được rồi, nương ở nhà đợi em út đi?

Vương Đông Sơ khoát tay:

- Không cần, hôm trước mẹ gặp em út rồi, hắn nói ngày nghỉ tắm gội sẽ đến Tiên Nhân quan xem kinh cầu phúc. Chúng ta đến đây buôn bán, vừa lúc gặp hắn.

(adsbygoogle = window.adsbygoogle || []).push({});


La Lập Tân đáp:

- Vậy cũng được.

Lúc xuống núi nhanh hơn lên núi, ba mẹ con dọn dẹp đồ đạc trước, rồi mới đi tìm Đỗ Lão Căn.

Các tiểu đạo đồng quản lý chợ rất tận tâm, nếu đã thuê sạp, tiểu đạo đồng sẽ trông coi giúp.

Đỗ Lão Căn nhìn ba mẹ con Vương Đông Sơ, vẻ mặt phức tạp. Lão nghe nói đậu hũ nhà họ La bán rất chạy, nhiều người muốn mua cũng không được.

Vương Đông Sơ không để ý vẻ mặt của Đỗ Lão Căn.

Khi đi ngang qua Chu Tiên trấn, cô còn ghé cửa hàng thuốc và cửa hàng tạp hóa mua hương liệu.

Về đến nhà, Vương Đông Sơ về phòng ngủ bù, La Lập Tân và La Lập Cường thì mài hương liệu thành bột. Sau khi mài xong, Vương Đông Sơ pha chế theo tỉ lệ, mỗi ngày khi nấu đậu hũ chỉ cần bỏ gia vị vào nồi là được.

Mấy ngày nay, trời chưa sáng cô đã dậy, thiếu ngủ quá cô chịu không nổi.

Khi cô mở mắt ra, trời đã tối đen. La Lập Cường đang ở trong sân lùa gà vào chuồng, La Lập Tân ở trong bếp nấu cháo.

Thấy Vương Đông Sơ tỉnh dậy, La Lập Tân vội vàng múc cháo.

Trong bếp có ngọn đèn dầu nhỏ, cũng đủ nhìn.

Vương Đông Sơ húp bát cháo nhạt nhẽo:

- Ngày mai chúng ta về, mua hai lạng thịt, mấy ngày nay vất vả, phải bồi bổ.

Ăn cơm xong, ba người lại bắt đầu làm đậu hũ.

Lửa trong bếp bập bùng, soi sáng xung quanh.

Cũng như mọi ngày, mẹ con ba người ngồi trước bếp đếm tiền, Vương Đông Sơ đếm rất nhanh:

- Trừ chi phí, hôm nay kiếm được 81 văn tiền.

La Lập Tân và La Lập Cường bẻ ngón tay, lẩm nhẩm, hồi lâu mới nói:

- Nhiều quá, nếu bán một tháng, chúng ta có thể kiếm được hơn hai lượng bạc đấy.

La Lập Tân cười toe toét:

- Còn nhiều hơn con đi làm nghề mộc nữa.

La Lập Cường ngân nga một điệu dân gian, tâm trạng gã rõ ràng rất tốt:

- Ngày mai chắc chắn sẽ bán được nhiều đậu hũ hơn hôm nay, ngày mai chúng ta sẽ kiếm được nhiều tiền hơn.

Ánh lửa đỏ rực trong bếp chiếu lên mặt bọn họ, khiến khuôn mặt họ ửng hồng.

- Nếu bán lâu dài, nhà ta nói không chừng có thể làm giàu nhờ bán đậu hũ.

La Lập Tân xoa tay.

La Lập Cường khoanh tay sau gáy, tựa vào tường:

- Nhà họ La chúng ta làm giàu, chỉ là vấn đề thời gian!

Bạn đang đọc truyện trên: DocTruyen.Pro

Nhận xét của độc giả về truyện Xuyên Thành Mẹ Chồng Yếu Đuối, Tôi Dẫn Cả Nhà Phất Lên

Số ký tự: 0