Xuyên Thành Mẹ Chồng Yếu Đuối, Tôi Dẫn Cả Nhà Phất Lên
Phục Vụ Mục Tiê...
2024-12-14 11:58:24
Vương Đông Sơ nhìn dáng vẻ vui mừng của hai người, cô không khỏi dội cho họ một gáo nước lạnh:
- Hai đứa đừng vui mừng quá sớm, bán đậu hũ kho tàu không phải kế lâu dài.
La Lập Tân và La Lập Cường có vẻ chưa hiểu lắm.
Vương Đông Sơ giải thích:
- Hành tung của chúng ta cũng không bí mật, đến hiệu thuốc, cửa hàng tạp hóa mua gia vị, khó mà qua mắt được người có tâm.
Đừng có nói đến chuyện mua các dược liệu khác để tung hỏa mù, mua nhiều dược liệu như vậy về phải xử lý ra sao chứ? Cũng không thể để người nhà mình ăn được.
Hai huynh đệ La Lập Tân nghe Vương Đông Sơ nói vậy, sắc mặt lập tức sa sầm.
La Lập Tân vội la lên:
- Nương, gói gia vị kia chỉ mình người biết thôi.
Vương Đông Sơ giải thích:
- Túi gia vị này tuy đơn giản nhưng cũng không đơn giản, nếu muốn làm ăn ngon, mỗi một loại gia vị đều phải chuẩn xác. Cái này ta có thể nắm giữ, người khác thì chưa chắc.
Hai huynh đệ vẫn còn lo lắng, lại nghe mẹ mình nói:
- Tuy nhiên, nếu có kẻ bán phá giá, người muốn ăn cũng sẽ không quá quan tâm giá cả. Cho nên, nếu có nhà khác cũng làm cái buôn bán này, việc buôn bán của nhà chúng ta chắc chắn sẽ bị ảnh hưởng.
Món ăn ngon, nguyên liệu vô cùng quan trọng.
Công sức và củi lửa vốn đã chẳng đáng là bao, nếu lại giảm giá bán, nhà mình sẽ chẳng kiếm được đồng nào.
La Lập Cường nói:
- Nếu không hạ giá bán, vậy đậu hũ của chúng ta chẳng phải ế ẩm sao?
- Đúng là như vậy.
Vương Đông Sơ gật đầu.
- Vậy phải làm sao bây giờ? - Hai người lo lắng nhìn Vương Đông Sơ.
Vương Đông Sơ mỉm cười:
- Cho nên, chúng ta phải có đối tượng khách hàng mục tiêu.
- Đối tượng khách hàng mục tiêu là gì? - La Lập Tân hai mắt mơ màng.
La Lập Cường cũng ngơ ngác giống anh cả mình.
Vương Đông Sơ giải thích:
- Ví dụ như, nhóm lão gia và phu nhân nhà giàu trên núi kia chính là mục tiêu của chúng ta.
La Lập Cường có hơi hiểu ra:
- Ý của nương, chúng ta chỉ làm ăn với người giàu?
- Có thể làm ăn với tất cả mọi người tự nhiên là tốt nhất.
Vương Đông Sơ bật cười:
- Nhưng mà, nếu thật sự có kẻ khác hạ giá bán đậu hũ, chúng ta chỉ có thể nhắm vào nhóm khách hàng giàu có.
Vương Đông Sơ giải thích:
- Phu nhân nhà giàu đã nếm trải không ít sơn hào hải vị. Chỉ cần nếm thử, bọn họ có thể phân biệt được nhà nào ngon, nhà nào tạm được. Nhà giàu không thiếu tiền, không quan tâm thêm một hai đồng, với bọn họ mà nói, ăn mặc ngủ nghỉ phải là thứ tốt nhất mới được.
- À, con hiểu rồi.
La Lập Tân gật đầu nói:
- Giống như con làm một cái tủ chạm hoa, có một cánh hoa làm chưa đẹp, con hạ giá bán, nhà nghèo có nhu cầu thì cắn răng cũng mua. Nhưng nhà giàu chắc chắn sẽ chướng mắt cái tủ có tì vết này, bọn họ tình nguyện bỏ thêm tiền để làm một cái tủ hoàn mỹ.
Vương Đông Sơ cười:
- Chính là ý này.
La Lập Cường mím môi:
- Nhưng mà, trấn chúng ta vẫn là người nghèo nhiều a, ôi chao.
La Lập Tân thở dài.
Vương Đông Sơ thấy đã đến giờ, bèn lấy củi trong bếp ra.
Cô lại đem than củi đang cháy âm ỉ trong bếp cho vào một cái bình lớn, phía trên đậy lại bằng một viên gạch.
La Lập Cường không hiểu lắm:
- Nương, người làm gì vậy?
- Ủ than.
Vương Đông Sơ thản nhiên nói:
- Đến mùa đông, chúng ta có thể tiết kiệm được một khoản tiền mua than.
Mùa đông than rất đắt, có thể tự mình ủ than sao lại phải lãng phí tiền bạc?
Vương Đông Sơ lại liếc nhìn hai người:
- Cha các con dạy mẹ đấy.
Cô nói thêm:
- Trong khoảng thời gian ngắn, bọn họ cũng không bắt chước được, các con không cần quá lo lắng.
Ngày hôm sau, ba người Vương Đông Sơ vẫn đi đến thôn Đầu Kiều đợi xe bò như thường lệ.
Điều bất ngờ là, xe bò vẫn thường đợi bọn họ ở đầu cầu, hôm nay lại không thấy đâu.
Vương Đông Sơ nhíu mày.
La Lập Cường nhìn xung quanh:
- Lạ thật, chúng ta rõ ràng đã hẹn giờ này sẽ ở chỗ này, đã nhiều ngày như vậy, không lý nào Đỗ Lão Căn không thấy chúng ta.
La Lập Tân đặt gánh nặng xuống, thở hổn hển:
- Hôm nay nghỉ, Đỗ Lão Căn có nhiều khách, không chở chúng ta nữa à?
- Cho dù không chở chúng ta nữa, cũng phải báo cho chúng ta một tiếng chứ.
La Lập Cường bất mãn:
- Trước đó chúng ta đã nói với lão, trong một tháng này đều thuê xe bò của lão mà.
- Núi Tiên Nhân cách chúng ta xa như vậy, chúng ta lại mang nặng, nếu như muốn đi bộ, e là phải đến giữa trưa mới tới mất.
La Lập Tân nhìn em hai đang nóng giận, rồi nhìn về phía Vương Đông Sơ vẫn chưa lên tiếng:
- Nương, người nói chúng ta phải làm sao bây giờ?
Vương Đông Sơ nắm chặt tay, nhẹ giọng nói:
- Bây giờ cũng không dễ tìm xe bò khác, chúng ta đi trước, trên đường gặp xe bò thì đi nhờ.
Ba mẹ con Vương Đông Sơ cũng may mắn, đi được hai khắc đồng hồ thì gặp một chiếc xe bò muốn đi núi Tiên Nhân, chỉ là trên xe còn có hành khách phải đi nơi khác, phải đi vòng một chút.
Trên xe đã có sáu người, lại thêm ba mẹ con Vương Đông Sơ cùng hai cái sọt, vừa vặn kín cả xe.
Đến phiên chợ núi Tiên Nhân, bọn họ muộn hơn thường ngày nửa canh giờ. Họ vào đến sạp, vừa đặt đồ xuống, bà lão bán vằn thắn bên cạnh liền nói:
- Người kiếm được bạc rồi quả là khác biệt, muốn tới lúc nào thì tới. Đáng tiếc, việc buôn bán này, chính là chú trọng chữ "sớm".
Bà lão bán hoành thánh thấy nhà họ La làm ăn phát đạt, mấy ngày nay ghen ghét ra mặt, ngày nào cũng nói bóng nói gió.
Mấy ngày trước, người nhà họ La đều lười để ý đến bà ta. Hôm nay, sáng sớm La Lập Cường đã bị chuyện xe bò chọc tức, đến giờ vẫn chưa nguôi giận. Gã vừa đến lại nghe một tràng mỉa mai này, cơn tức lập tức bùng lên.
La Lập Cường mạnh mẽ đá vào một khúc củi khô trên sạp hàng, ngoài cười nhưng trong không cười.
- Bà cũng đã đến sớm rồi, nhưng chẳng thấy nhà bà làm ăn khá hơn đâu.
Bà lão giật nảy mình:
- Hay cho một tên nhóc láo toét. Cậu xem đậu hũ nhà cậu hôm nay có bán được không?
Vương Đông Sơ nhìn bà lão, lại nhìn vẻ mặt hả hê của những người bán hàng rong bên cạnh, cô cau mày.
Cô đi đến bên cạnh La Lập Tân, ghé sát tai y nói nhỏ vài câu, La Lập Tân ngẩn người, gật đầu rồi bước nhanh ra ngoài.
Vương Đông Sơ trầm giọng gọi:
- Con thứ, lại đây thu dọn đồ đạc, những kẻ không cần thiết thì không cần để ý.
La Lập Cường không thèm để ý tới bà lão bán hoành thánh nữa, gã cắm cúi nhóm lửa.
Vương Đông Sơ ngồi trên ghế, nhìn dòng người qua lại xung quanh.
Mấy ngày trước, trước sạp nhà mình luôn có không ít người vây quanh. Hôm nay cũng có, nhưng ít hơn mấy ngày trước rất nhiều, vẫn là những gương mặt quen thuộc kia.
Khi lòng Vương Đông Sơ suy đoán đủ điều, thì La Lập Tân mặt mày tái mét quay lại.
- Thật quá đáng!
Vương Đông Sơ ngẩng mắt nhìn La Lập Tân. La Lập Tân tức giận nói:
- Nương, nhà Đỗ Lão Căn thuê một sạp hàng ở phía đông bán đậu hũ kho tàu.
- Huynh nói cái gì cơ? - La Lập Cường kinh hãi kêu lên, gã đứng bật dậy.
- Hai đứa đừng vui mừng quá sớm, bán đậu hũ kho tàu không phải kế lâu dài.
La Lập Tân và La Lập Cường có vẻ chưa hiểu lắm.
Vương Đông Sơ giải thích:
- Hành tung của chúng ta cũng không bí mật, đến hiệu thuốc, cửa hàng tạp hóa mua gia vị, khó mà qua mắt được người có tâm.
Đừng có nói đến chuyện mua các dược liệu khác để tung hỏa mù, mua nhiều dược liệu như vậy về phải xử lý ra sao chứ? Cũng không thể để người nhà mình ăn được.
Hai huynh đệ La Lập Tân nghe Vương Đông Sơ nói vậy, sắc mặt lập tức sa sầm.
La Lập Tân vội la lên:
- Nương, gói gia vị kia chỉ mình người biết thôi.
Vương Đông Sơ giải thích:
- Túi gia vị này tuy đơn giản nhưng cũng không đơn giản, nếu muốn làm ăn ngon, mỗi một loại gia vị đều phải chuẩn xác. Cái này ta có thể nắm giữ, người khác thì chưa chắc.
Hai huynh đệ vẫn còn lo lắng, lại nghe mẹ mình nói:
- Tuy nhiên, nếu có kẻ bán phá giá, người muốn ăn cũng sẽ không quá quan tâm giá cả. Cho nên, nếu có nhà khác cũng làm cái buôn bán này, việc buôn bán của nhà chúng ta chắc chắn sẽ bị ảnh hưởng.
Món ăn ngon, nguyên liệu vô cùng quan trọng.
Công sức và củi lửa vốn đã chẳng đáng là bao, nếu lại giảm giá bán, nhà mình sẽ chẳng kiếm được đồng nào.
La Lập Cường nói:
- Nếu không hạ giá bán, vậy đậu hũ của chúng ta chẳng phải ế ẩm sao?
- Đúng là như vậy.
Vương Đông Sơ gật đầu.
- Vậy phải làm sao bây giờ? - Hai người lo lắng nhìn Vương Đông Sơ.
Vương Đông Sơ mỉm cười:
- Cho nên, chúng ta phải có đối tượng khách hàng mục tiêu.
- Đối tượng khách hàng mục tiêu là gì? - La Lập Tân hai mắt mơ màng.
La Lập Cường cũng ngơ ngác giống anh cả mình.
Vương Đông Sơ giải thích:
- Ví dụ như, nhóm lão gia và phu nhân nhà giàu trên núi kia chính là mục tiêu của chúng ta.
La Lập Cường có hơi hiểu ra:
- Ý của nương, chúng ta chỉ làm ăn với người giàu?
- Có thể làm ăn với tất cả mọi người tự nhiên là tốt nhất.
Vương Đông Sơ bật cười:
(adsbygoogle = window.adsbygoogle || []).push({});
- Nhưng mà, nếu thật sự có kẻ khác hạ giá bán đậu hũ, chúng ta chỉ có thể nhắm vào nhóm khách hàng giàu có.
Vương Đông Sơ giải thích:
- Phu nhân nhà giàu đã nếm trải không ít sơn hào hải vị. Chỉ cần nếm thử, bọn họ có thể phân biệt được nhà nào ngon, nhà nào tạm được. Nhà giàu không thiếu tiền, không quan tâm thêm một hai đồng, với bọn họ mà nói, ăn mặc ngủ nghỉ phải là thứ tốt nhất mới được.
- À, con hiểu rồi.
La Lập Tân gật đầu nói:
- Giống như con làm một cái tủ chạm hoa, có một cánh hoa làm chưa đẹp, con hạ giá bán, nhà nghèo có nhu cầu thì cắn răng cũng mua. Nhưng nhà giàu chắc chắn sẽ chướng mắt cái tủ có tì vết này, bọn họ tình nguyện bỏ thêm tiền để làm một cái tủ hoàn mỹ.
Vương Đông Sơ cười:
- Chính là ý này.
La Lập Cường mím môi:
- Nhưng mà, trấn chúng ta vẫn là người nghèo nhiều a, ôi chao.
La Lập Tân thở dài.
Vương Đông Sơ thấy đã đến giờ, bèn lấy củi trong bếp ra.
Cô lại đem than củi đang cháy âm ỉ trong bếp cho vào một cái bình lớn, phía trên đậy lại bằng một viên gạch.
La Lập Cường không hiểu lắm:
- Nương, người làm gì vậy?
- Ủ than.
Vương Đông Sơ thản nhiên nói:
- Đến mùa đông, chúng ta có thể tiết kiệm được một khoản tiền mua than.
Mùa đông than rất đắt, có thể tự mình ủ than sao lại phải lãng phí tiền bạc?
Vương Đông Sơ lại liếc nhìn hai người:
- Cha các con dạy mẹ đấy.
Cô nói thêm:
- Trong khoảng thời gian ngắn, bọn họ cũng không bắt chước được, các con không cần quá lo lắng.
Ngày hôm sau, ba người Vương Đông Sơ vẫn đi đến thôn Đầu Kiều đợi xe bò như thường lệ.
Điều bất ngờ là, xe bò vẫn thường đợi bọn họ ở đầu cầu, hôm nay lại không thấy đâu.
Vương Đông Sơ nhíu mày.
La Lập Cường nhìn xung quanh:
- Lạ thật, chúng ta rõ ràng đã hẹn giờ này sẽ ở chỗ này, đã nhiều ngày như vậy, không lý nào Đỗ Lão Căn không thấy chúng ta.
La Lập Tân đặt gánh nặng xuống, thở hổn hển:
- Hôm nay nghỉ, Đỗ Lão Căn có nhiều khách, không chở chúng ta nữa à?
(adsbygoogle = window.adsbygoogle || []).push({});
- Cho dù không chở chúng ta nữa, cũng phải báo cho chúng ta một tiếng chứ.
La Lập Cường bất mãn:
- Trước đó chúng ta đã nói với lão, trong một tháng này đều thuê xe bò của lão mà.
- Núi Tiên Nhân cách chúng ta xa như vậy, chúng ta lại mang nặng, nếu như muốn đi bộ, e là phải đến giữa trưa mới tới mất.
La Lập Tân nhìn em hai đang nóng giận, rồi nhìn về phía Vương Đông Sơ vẫn chưa lên tiếng:
- Nương, người nói chúng ta phải làm sao bây giờ?
Vương Đông Sơ nắm chặt tay, nhẹ giọng nói:
- Bây giờ cũng không dễ tìm xe bò khác, chúng ta đi trước, trên đường gặp xe bò thì đi nhờ.
Ba mẹ con Vương Đông Sơ cũng may mắn, đi được hai khắc đồng hồ thì gặp một chiếc xe bò muốn đi núi Tiên Nhân, chỉ là trên xe còn có hành khách phải đi nơi khác, phải đi vòng một chút.
Trên xe đã có sáu người, lại thêm ba mẹ con Vương Đông Sơ cùng hai cái sọt, vừa vặn kín cả xe.
Đến phiên chợ núi Tiên Nhân, bọn họ muộn hơn thường ngày nửa canh giờ. Họ vào đến sạp, vừa đặt đồ xuống, bà lão bán vằn thắn bên cạnh liền nói:
- Người kiếm được bạc rồi quả là khác biệt, muốn tới lúc nào thì tới. Đáng tiếc, việc buôn bán này, chính là chú trọng chữ "sớm".
Bà lão bán hoành thánh thấy nhà họ La làm ăn phát đạt, mấy ngày nay ghen ghét ra mặt, ngày nào cũng nói bóng nói gió.
Mấy ngày trước, người nhà họ La đều lười để ý đến bà ta. Hôm nay, sáng sớm La Lập Cường đã bị chuyện xe bò chọc tức, đến giờ vẫn chưa nguôi giận. Gã vừa đến lại nghe một tràng mỉa mai này, cơn tức lập tức bùng lên.
La Lập Cường mạnh mẽ đá vào một khúc củi khô trên sạp hàng, ngoài cười nhưng trong không cười.
- Bà cũng đã đến sớm rồi, nhưng chẳng thấy nhà bà làm ăn khá hơn đâu.
Bà lão giật nảy mình:
- Hay cho một tên nhóc láo toét. Cậu xem đậu hũ nhà cậu hôm nay có bán được không?
Vương Đông Sơ nhìn bà lão, lại nhìn vẻ mặt hả hê của những người bán hàng rong bên cạnh, cô cau mày.
Cô đi đến bên cạnh La Lập Tân, ghé sát tai y nói nhỏ vài câu, La Lập Tân ngẩn người, gật đầu rồi bước nhanh ra ngoài.
Vương Đông Sơ trầm giọng gọi:
- Con thứ, lại đây thu dọn đồ đạc, những kẻ không cần thiết thì không cần để ý.
La Lập Cường không thèm để ý tới bà lão bán hoành thánh nữa, gã cắm cúi nhóm lửa.
Vương Đông Sơ ngồi trên ghế, nhìn dòng người qua lại xung quanh.
Mấy ngày trước, trước sạp nhà mình luôn có không ít người vây quanh. Hôm nay cũng có, nhưng ít hơn mấy ngày trước rất nhiều, vẫn là những gương mặt quen thuộc kia.
Khi lòng Vương Đông Sơ suy đoán đủ điều, thì La Lập Tân mặt mày tái mét quay lại.
- Thật quá đáng!
Vương Đông Sơ ngẩng mắt nhìn La Lập Tân. La Lập Tân tức giận nói:
- Nương, nhà Đỗ Lão Căn thuê một sạp hàng ở phía đông bán đậu hũ kho tàu.
- Huynh nói cái gì cơ? - La Lập Cường kinh hãi kêu lên, gã đứng bật dậy.
Bạn đang đọc truyện trên: DocTruyen.Pro