Xuyên Thành Mẹ Chồng Yếu Đuối, Tôi Dẫn Cả Nhà Phất Lên
Đạo Sĩ Hàng Xóm
2024-12-14 11:58:24
- Con đang thắc mắc sao hôm nay lão không chờ chúng ta, thì ra lý do là vì nhà lão trộm phối phương nhà chúng ta, lão chột dạ nên mới vậy!
La Lập Cường vừa nói vừa định chạy ra ngoài, La Lập Tân kéo hắn lại:
- Đệ định đi đâu?
- Đi đâu hả? Đương nhiên là đi lật sạp của bọn họ rồi!
La Lập Cường cố gắng gỡ khỏi tay La Lập Tân, nhưng sức lực anh cả của gã quá lớn, gã gỡ mấy lần cũng không được.
- Lật sạp của bọn họ, rồi sao nữa? Rồi lại để tiểu đạo đồng quản lý chợ đuổi chúng ta đi, không cho chúng ta bán hàng ở đây nữa sao?
Vương Đông Sơ lạnh giọng lên tiếng, nghiêm nghị nhìn La Lập Cường:
- Nương vốn tưởng rằng con là kẻ khôn khéo nhất nhà ta, hôm nay xem ra, khôn khéo thì không thấy, lỗ mãng lại đứng đầu!
- Nương à! - La Lập Cường tức giận dậm chân.
Vương Đông Sơ chỉ chỉ hai cái ghế nhỏ bên cạnh:
- Ngồi xuống rồi nói.
Hiện tại trên sạp hàng cũng không có khách, cô nhân cơ hội này nói chuyện với hai đứa con trai.
Vương Đông Sơ nói:
- Việc đời từ xưa đến nay không có đạo lý chỉ một nhà độc chiếm. Giống như cha mấy đứa, ông ấy học được nghề mộc từ người khác, rồi dùng nghề mộc nuôi sống cả nhà. Nếu công việc này chỉ có một nhà làm được, vậy thì mọi việc trên đời làm sao xoay chuyển? Thiên hạ này làm sao tiến bộ?
- Buôn bán cũng vậy, nếu bất cứ thứ gì cũng chỉ có một nhà bán, vậy chẳng phải cổ súy lòng tham của thương nhân hay sao? Bọn họ có thể tùy ý tăng giá, thứ vốn năm văn tiền mua được, bọn họ có thể hét giá trên trời, hoặc là dùng nó làm điều kiện để đạt được một số yêu cầu vô lý. Như vậy, ai khổ? Chẳng phải là bách tính chúng ta sao?
La Lập Tân và La Lập Cường nhíu mày trầm tư, không biết đang nghĩ gì.
Vương Đông Sơ nói thêm:
- Nương nói nhiều như vậy, ý là trên đời này có nhiều thứ, không thể để một nhà độc chiếm. Giống như đậu hũ nhà ta, nhà khác làm được chỉ là chuyện sớm muộn. Chúng ta phải làm sao để đậu hũ nhà mình ngon nhất, danh tiếng lẫy lừng nhất.
- Đến lúc đó mọi người muốn ăn đậu hũ, sẽ nhớ ngay đến đậu hũ kho tàu của nhà họ La ở trấn Hòa Bình. Nếu được như vậy, hai đứa nghĩ đậu hũ kho tàu nhà ta có lo ế hàng không?
La Lập Tân và La Lập Cường chưa kịp lên tiếng, bên cạnh đã vang lên tiếng thán phục, ngay sau đó là một tràng vỗ tay:
- Vị thím này nói chí phải!
Người vừa lên tiếng đã kéo La Lập Tân và La Lập Cường ra khỏi dòng suy nghĩ.
Vương Đông Sơ ngó sang, thì ra là một đạo sĩ ở sạp bên phải.
La Lập Tân có phần kinh ngạc:
- Nương, bên này sao lại thành sạp coi bói rồi?
Vốn dĩ sạp bên phải nhà hắn cũng là một hàng ăn, nhưng mà buôn bán ế ẩm.
Vương Đông Sơ lắc đầu, hôm nay đến trễ, lại gặp chuyện này, cũng không để ý sạp bên cạnh đổi từ lúc nào. Nhưng người kia lại giải thích:
- Tiệm của chủ quán trước làm ăn không được nên nghỉ, tôi mới thuê lại, kiếm chút bạc lẻ.
Ba mẹ con lúc này mới gật gù.
Đạo sĩ nhìn Vương Đông Sơ:
- Lời thím nói thật chí lý, chỉ là tại hạ có chút không hiểu, 'độc chiếm' là ý gì?"
Vương Đông Sơ trả lời:
- Nói đơn giản là chỉ có một nhà được mua hoặc bán một mặt hàng nào đó.
Đạo sĩ gật đầu "ồ" một tiếng:
- Vậy xin hỏi thẩm tử, nếu có kẻ độc chiếm thị trường thì phải làm sao?
- Chuyện này còn không đơn giản.
La Lập Cường chưa đợi Vương Đông Sơ trả lời đã chen vào:
- Cho người khác cùng buôn bán là được rồi.
Đạo sĩ im lặng, cảm thấy thiếu niên này ngốc, mình cũng ngốc.
Vương Đông Sơ vẫn luôn quan sát đạo sĩ kia.
Hắn mặc đạo bào, dung mạo thanh tú, đôi mắt trong veo sáng ngời, chòm râu nhỏ trên môi có chút lạc lõng với khuôn mặt trắng trẻo.
Cô lại nhìn đạo bào của hắn, vải vóc lại là gấm vóc thượng hạng.
Vương Đông Sơ mới nhớ ra đạo sĩ ở Tiên Nhân quan phần lớn mặc đồ vải thô.
Vương Đông Sơ ấn ấn lòng bàn tay, chậm rãi nói:
- Không đơn giản như vậy, nếu một nhà có thể độc chiếm thị trường, vậy thì trong tay bọn họ ắt hẳn nắm giữ bí quyết hoặc phương pháp mà người ngoài không biết.
Vương Đông Sơ nói xong, nhìn về phía đạo sĩ, chỉ thấy mắt hắn càng sáng lên:
- Mời thím nói tiếp.
Vương Đông Sơ trầm mặc, đạo sĩ kia lại giục.
- Trong trường hợp này, hoặc là tìm hiểu bí quyết chế tạo ra thứ tương tự để phá vỡ thế độc chiếm. Hoặc là, sáng tạo ra một vật phẩm mới, cũng có thể phá vỡ thế độc chiếm.
Đạo sĩ nghe xong, cau mày trầm tư.
La Lập Cường nhìn nương, lại nhìn đạo sĩ, có chút hoang mang.
Điều khiến Vương Đông Sơ kinh ngạc là La Lập Tân lại hiểu:
- Giống như hai tiệm mộc trên trấn, đồ của một nhà chạm khắc hoa văn tinh xảo, nhà kia không biết chạm khắc, chỉ dùng dầu đánh bóng, làm ra đồ cũng rất đẹp.
Vương Đông Sơ mỉm cười:
- Đại khái là vậy.
La Lập Cường nghe đại ca nói xong mới hiểu ra:
- Nhưng mà, chuyện này thì có liên quan gì đến việc bán đậu hũ của chúng ta?
Gã không hiểu, bọn họ đang nói chuyện đậu hũ, sao lại chuyển sang chuyện "độc chiếm" rồi, còn có một đạo sĩ chẳng hiểu từ đâu tới, hỏi chuyện này làm gì.
La Lập Cường hỏi:
- Nương, nếu không thể chỉ mình nhà ta bán, vậy chúng ta phải làm sao?
Vương Đông Sơ đáp:
- Chúng ta không quản được người khác, nhưng chúng ta có thể làm cho đậu hũ nhà mình ngon nhất. Hôm qua nương nói hai đứa còn nhớ không? Chúng ta phải nhắm vào những người chịu bỏ tiền ra ăn. Còn những kẻ bủn xỉn, vì tiết kiệm vài đồng mà mua đậu hũ nhà khác, loại người đó không đáng để chúng ta bận tâm.
Vẫn là câu nói đó, kẻ có tiền sẽ không vì vài văn tiền mà bạc đãi cái bụng của mình.
Như muốn chứng minh lời Vương Đông Sơ, một cô nương ăn mặc xinh đẹp đi tới, cười nói:
- Thím ơi, cho mười miếng đậu hũ, phiền thím bỏ vào chén này giúp tôi.
Cô nương nói xong liền đưa ra một hộp đựng thức ăn, bên trong có một cái chén lớn tinh xảo.
Người này Vương Đông Sơ thấy quen mặt, hình như nàng là nha hoàn của một gia đình giàu có nào đó đến Tiên Nhân quan nghe kinh. Mấy hôm nay nàng ngày nào cũng đến mua đậu hũ, khi nhiều khi ít, chưa từng bỏ sót ngày nào.
Vương Đông Sơ nhận hộp cơm, thoăn thoắt múc đậu hũ. Khi cô xong xuôi, La Lập Cường cũng đã thu tiền.
Vương Đông Sơ cười nói với nàng ấy:
- Tôi muốn nói với cô nương, trước đây do gian hàng nhà chúng tôi bán thử, nên mới có giá đó. Từ hôm nay trở đi, chúng tôi chính thức mở bán, giá trở lại tám văn tiền một miếng.
Cô nương kinh ngạc nhìn Vương Đông Sơ.
Vương Đông Sơ cười với nàng:
- Nhưng mà, hôm nay cô nương là khách đầu tiên, nên vẫn tính theo giá bán thử, ngày mai đến thì không được giá này nữa.
Cô nương nghe xong mỉm cười, người phụ nữ này thú vị ghê:
- Vậy thì cảm ơn thím.
La Lập Cường vừa nói vừa định chạy ra ngoài, La Lập Tân kéo hắn lại:
- Đệ định đi đâu?
- Đi đâu hả? Đương nhiên là đi lật sạp của bọn họ rồi!
La Lập Cường cố gắng gỡ khỏi tay La Lập Tân, nhưng sức lực anh cả của gã quá lớn, gã gỡ mấy lần cũng không được.
- Lật sạp của bọn họ, rồi sao nữa? Rồi lại để tiểu đạo đồng quản lý chợ đuổi chúng ta đi, không cho chúng ta bán hàng ở đây nữa sao?
Vương Đông Sơ lạnh giọng lên tiếng, nghiêm nghị nhìn La Lập Cường:
- Nương vốn tưởng rằng con là kẻ khôn khéo nhất nhà ta, hôm nay xem ra, khôn khéo thì không thấy, lỗ mãng lại đứng đầu!
- Nương à! - La Lập Cường tức giận dậm chân.
Vương Đông Sơ chỉ chỉ hai cái ghế nhỏ bên cạnh:
- Ngồi xuống rồi nói.
Hiện tại trên sạp hàng cũng không có khách, cô nhân cơ hội này nói chuyện với hai đứa con trai.
Vương Đông Sơ nói:
- Việc đời từ xưa đến nay không có đạo lý chỉ một nhà độc chiếm. Giống như cha mấy đứa, ông ấy học được nghề mộc từ người khác, rồi dùng nghề mộc nuôi sống cả nhà. Nếu công việc này chỉ có một nhà làm được, vậy thì mọi việc trên đời làm sao xoay chuyển? Thiên hạ này làm sao tiến bộ?
- Buôn bán cũng vậy, nếu bất cứ thứ gì cũng chỉ có một nhà bán, vậy chẳng phải cổ súy lòng tham của thương nhân hay sao? Bọn họ có thể tùy ý tăng giá, thứ vốn năm văn tiền mua được, bọn họ có thể hét giá trên trời, hoặc là dùng nó làm điều kiện để đạt được một số yêu cầu vô lý. Như vậy, ai khổ? Chẳng phải là bách tính chúng ta sao?
La Lập Tân và La Lập Cường nhíu mày trầm tư, không biết đang nghĩ gì.
Vương Đông Sơ nói thêm:
- Nương nói nhiều như vậy, ý là trên đời này có nhiều thứ, không thể để một nhà độc chiếm. Giống như đậu hũ nhà ta, nhà khác làm được chỉ là chuyện sớm muộn. Chúng ta phải làm sao để đậu hũ nhà mình ngon nhất, danh tiếng lẫy lừng nhất.
- Đến lúc đó mọi người muốn ăn đậu hũ, sẽ nhớ ngay đến đậu hũ kho tàu của nhà họ La ở trấn Hòa Bình. Nếu được như vậy, hai đứa nghĩ đậu hũ kho tàu nhà ta có lo ế hàng không?
La Lập Tân và La Lập Cường chưa kịp lên tiếng, bên cạnh đã vang lên tiếng thán phục, ngay sau đó là một tràng vỗ tay:
- Vị thím này nói chí phải!
Người vừa lên tiếng đã kéo La Lập Tân và La Lập Cường ra khỏi dòng suy nghĩ.
Vương Đông Sơ ngó sang, thì ra là một đạo sĩ ở sạp bên phải.
La Lập Tân có phần kinh ngạc:
- Nương, bên này sao lại thành sạp coi bói rồi?
(adsbygoogle = window.adsbygoogle || []).push({});
Vốn dĩ sạp bên phải nhà hắn cũng là một hàng ăn, nhưng mà buôn bán ế ẩm.
Vương Đông Sơ lắc đầu, hôm nay đến trễ, lại gặp chuyện này, cũng không để ý sạp bên cạnh đổi từ lúc nào. Nhưng người kia lại giải thích:
- Tiệm của chủ quán trước làm ăn không được nên nghỉ, tôi mới thuê lại, kiếm chút bạc lẻ.
Ba mẹ con lúc này mới gật gù.
Đạo sĩ nhìn Vương Đông Sơ:
- Lời thím nói thật chí lý, chỉ là tại hạ có chút không hiểu, 'độc chiếm' là ý gì?"
Vương Đông Sơ trả lời:
- Nói đơn giản là chỉ có một nhà được mua hoặc bán một mặt hàng nào đó.
Đạo sĩ gật đầu "ồ" một tiếng:
- Vậy xin hỏi thẩm tử, nếu có kẻ độc chiếm thị trường thì phải làm sao?
- Chuyện này còn không đơn giản.
La Lập Cường chưa đợi Vương Đông Sơ trả lời đã chen vào:
- Cho người khác cùng buôn bán là được rồi.
Đạo sĩ im lặng, cảm thấy thiếu niên này ngốc, mình cũng ngốc.
Vương Đông Sơ vẫn luôn quan sát đạo sĩ kia.
Hắn mặc đạo bào, dung mạo thanh tú, đôi mắt trong veo sáng ngời, chòm râu nhỏ trên môi có chút lạc lõng với khuôn mặt trắng trẻo.
Cô lại nhìn đạo bào của hắn, vải vóc lại là gấm vóc thượng hạng.
Vương Đông Sơ mới nhớ ra đạo sĩ ở Tiên Nhân quan phần lớn mặc đồ vải thô.
Vương Đông Sơ ấn ấn lòng bàn tay, chậm rãi nói:
- Không đơn giản như vậy, nếu một nhà có thể độc chiếm thị trường, vậy thì trong tay bọn họ ắt hẳn nắm giữ bí quyết hoặc phương pháp mà người ngoài không biết.
Vương Đông Sơ nói xong, nhìn về phía đạo sĩ, chỉ thấy mắt hắn càng sáng lên:
- Mời thím nói tiếp.
Vương Đông Sơ trầm mặc, đạo sĩ kia lại giục.
- Trong trường hợp này, hoặc là tìm hiểu bí quyết chế tạo ra thứ tương tự để phá vỡ thế độc chiếm. Hoặc là, sáng tạo ra một vật phẩm mới, cũng có thể phá vỡ thế độc chiếm.
Đạo sĩ nghe xong, cau mày trầm tư.
(adsbygoogle = window.adsbygoogle || []).push({});
La Lập Cường nhìn nương, lại nhìn đạo sĩ, có chút hoang mang.
Điều khiến Vương Đông Sơ kinh ngạc là La Lập Tân lại hiểu:
- Giống như hai tiệm mộc trên trấn, đồ của một nhà chạm khắc hoa văn tinh xảo, nhà kia không biết chạm khắc, chỉ dùng dầu đánh bóng, làm ra đồ cũng rất đẹp.
Vương Đông Sơ mỉm cười:
- Đại khái là vậy.
La Lập Cường nghe đại ca nói xong mới hiểu ra:
- Nhưng mà, chuyện này thì có liên quan gì đến việc bán đậu hũ của chúng ta?
Gã không hiểu, bọn họ đang nói chuyện đậu hũ, sao lại chuyển sang chuyện "độc chiếm" rồi, còn có một đạo sĩ chẳng hiểu từ đâu tới, hỏi chuyện này làm gì.
La Lập Cường hỏi:
- Nương, nếu không thể chỉ mình nhà ta bán, vậy chúng ta phải làm sao?
Vương Đông Sơ đáp:
- Chúng ta không quản được người khác, nhưng chúng ta có thể làm cho đậu hũ nhà mình ngon nhất. Hôm qua nương nói hai đứa còn nhớ không? Chúng ta phải nhắm vào những người chịu bỏ tiền ra ăn. Còn những kẻ bủn xỉn, vì tiết kiệm vài đồng mà mua đậu hũ nhà khác, loại người đó không đáng để chúng ta bận tâm.
Vẫn là câu nói đó, kẻ có tiền sẽ không vì vài văn tiền mà bạc đãi cái bụng của mình.
Như muốn chứng minh lời Vương Đông Sơ, một cô nương ăn mặc xinh đẹp đi tới, cười nói:
- Thím ơi, cho mười miếng đậu hũ, phiền thím bỏ vào chén này giúp tôi.
Cô nương nói xong liền đưa ra một hộp đựng thức ăn, bên trong có một cái chén lớn tinh xảo.
Người này Vương Đông Sơ thấy quen mặt, hình như nàng là nha hoàn của một gia đình giàu có nào đó đến Tiên Nhân quan nghe kinh. Mấy hôm nay nàng ngày nào cũng đến mua đậu hũ, khi nhiều khi ít, chưa từng bỏ sót ngày nào.
Vương Đông Sơ nhận hộp cơm, thoăn thoắt múc đậu hũ. Khi cô xong xuôi, La Lập Cường cũng đã thu tiền.
Vương Đông Sơ cười nói với nàng ấy:
- Tôi muốn nói với cô nương, trước đây do gian hàng nhà chúng tôi bán thử, nên mới có giá đó. Từ hôm nay trở đi, chúng tôi chính thức mở bán, giá trở lại tám văn tiền một miếng.
Cô nương kinh ngạc nhìn Vương Đông Sơ.
Vương Đông Sơ cười với nàng:
- Nhưng mà, hôm nay cô nương là khách đầu tiên, nên vẫn tính theo giá bán thử, ngày mai đến thì không được giá này nữa.
Cô nương nghe xong mỉm cười, người phụ nữ này thú vị ghê:
- Vậy thì cảm ơn thím.
Bạn đang đọc truyện trên: DocTruyen.Pro