Xuyên Thành Mẹ Chồng Yếu Đuối, Tôi Dẫn Cả Nhà Phất Lên

Tôi Tính Chuẩn...

2024-12-14 11:58:24

Người xung quanh vẫn luôn chú ý đến Vương Đông Sơ, nghe thấy cô đột nhiên nâng giá bán, ai nấy đều kinh sợ.

Ngay cả La Lập Tân và La Lập Cường cũng không ngờ tới. La Lập Tân lắp bắp:

- Nương, sao đột nhiên nương lại nâng giá?

Trước đó y cũng chưa từng nghe cô nhắc đến chuyện bán thử hay bán chính thức.

Vương Đông Sơ khẽ cười:

- Chuyện làm ăn của chúng ta, cứ để cho những kẻ chịu tiêu tiền lo đi.

- Chậc chậc chậc... Có ít người ấy à, tâm địa đen tối lắm, dùng tiền một cân đậu hũ bán giá một miếng đậu hũ... Thật sự là làm bậy.

Ba mẹ con không cần nhìn cũng biết là bà lão ở quán hoành thánh cách vách đang nói móc.

La Lập Tân quay đầu lại, học giọng điệu của bà lão:

- Chậc chậc chậc... Có vài người ấy à, miệng lắm lời, khó trách làm ăn càng ngày càng kém, người tới ăn hoành thánh càng ngày càng ít, may mà còn cái miệng lắm lời này.

Vương Đông Sơ suýt chút nữa cười phun.

La Lập Cường không chút khách khí cười phá lên:

- Chậc chậc chậc... Xem bà nói bậy kìa. Anh cả tôi thành thật như vậy thế mà lại thốt ra lời này, có thể thấy bà khiến người ta phiền lòng đến mức nào.

Người xung quanh thấy bà lão bán hoành thánh không trên cơ được ba mẹ con nhà họ La, những kẻ vốn định nói thêm vài câu cũng thu hồi tâm tư, thu hồi ánh mắt, an phận làm ăn của mình.

Vương Đông Sơ liếc nhìn bà lão kia, hừ lạnh một tiếng:

- Bà đây buôn bán đàng hoàng, người khác sẵn lòng mua thì tôi sẵn lòng bán, bà quản tôi nâng giá hay không để làm gì? Ngày nào cũng rảnh rỗi lo chuyện bao đồng.

Bà lão ngốc nghếch không hiểu làm ăn, nếu bên cạnh nhà bà ta có một vụ làm ăn phát đạt, bà ta không nên ghen tị mà nên học theo kiếm chút "lộc lá" chứ nhỉ?

Đậu hũ nhà cô phối hợp với hoành thánh của bà ta, ăn ngon biết bao.

Kiếm tiền mà, mọi người cùng nhau kiếm không phải tốt hơn sao.

Bà ta thật nông cạn, Vương Đông Sơ quyết định sau khi về nhà sẽ nói chuyện với hai đứa con trai nhà mình, ngàn vạn lần đừng học theo ánh mắt thiển cận của bà lão cách vách đó.

Người bán hàng rong xung quanh đều tự buôn bán, đạo sĩ bên phải lại cười phá lên.

Ba mẹ con nhà này thật thú vị.

Bà lão thấy đạo sĩ cười nhạo mình, trừng mắt lên:

- Đạo sĩ thúi, ngụy trang coi bói, bịa chuyện vài ba câu lừa gạt dân chúng nghèo khổ, người như ông nên bị sét đánh.

Vương Đông Sơ mới phát hiện bà lão này thật sự không có chút ánh mắt nhìn người nào, thế mà còn kéo thù hận về phía nhà bà ta nữa.

Đạo sĩ cười lạnh một tiếng, thanh âm lạnh lùng:

- Lão đạo đoán mệnh cho người chưa bao giờ lấy tiền, lấy đâu ra mà lừa gạt chứ?

(adsbygoogle = window.adsbygoogle || []).push({});


Nói xong hắn đứng lên đi vào quán hoành thánh, từ trên cao nhìn xuống bà lão.

Đạo sĩ rất cao, khi hơi cúi đầu nhìn bà lão, khí thế đè người.

Bà lão bán hoành thánh cho rằng đạo sĩ muốn động thủ đánh người, kinh hô:

- Sao? Bị tôi nói trúng rồi? Muốn đánh người?

Nói xong bà ta lại gào thét:

- Người đâu, đánh người rồi...

Ba mẹ con Vương Đông Sơ: "..."

Đạo sĩ đưa tay ngoáy ngoáy lỗ tai, thanh âm bình tĩnh lạ thường:

- Bà có mặt mày tán loạn, hai má hóp lại không có thịt, tai mỏng như tờ giấy. Ôi chao, tướng mạo của bà cũng giống sự chanh chua của bà, cả đời bà sẽ nghèo khổ không nơi nương tựa. Coi như là ta bố thí cho bà một quẻ.

Đạo sĩ nói xong lại lắc lư về quầy hàng của mình, phủi phủi bụi trên người, ngồi trở lại ghế bành.

La Lập Cường vỗ tay khen hay:

- Kẻ có ý xấu, đáng đời không có kết cục tốt.

Bà lão bán hoành thánh tức giận đến sắc mặt xanh mét, lại sợ đạo sĩ kia đánh mình, hùng hổ vứt đũa.

Đạo sĩ cũng không phản ứng với bà ta, hắn hăng hái nhìn ba mẹ con Vương Đông Sơ:

- Hắc... Hôm nay gặp được chính là có duyên, lão đạo ta tính một quẻ cho các ngươi.

Nói xong, hắn cũng mặc kệ ba người nhà họ La có đồng ý hay không, hắn ném mấy đồng tiền lên bàn, lại nhìn tướng mặt ba người, miệng thì thào, ngón tay khoa tay múa chân không biết đang tính toán điều gì.

La Lập Tân liếc mắt nhìn hắn, vuốt cằm nói:

- Con thấy hắn xem bói rất chuyên nghiệp, giống y đúc như khi các đạo trưởng ở Tiên Nhân quan xem bói.

La Lập Cường gật đầu đồng ý:

- Dám bày sạp tướng số dưới núi Tiên Nhân quan, không có chút bản lĩnh sao được.

Tiên Nhân quan xem bói chuẩn, rất nhiều người có tiền đều nguyện ý đến Tiên Nhân Quan tìm Vân Phù đạo trưởng tính một quẻ.

Đương nhiên, loại người nghèo không có tiền như bọn họ, cũng chỉ có thể tìm những đạo sĩ trẻ tuổi kia tính một quẻ.

Vương Đông Sơ từ trước đến nay không tin chuyện xem bói. Kiếp trước cô đi chùa miếu, một hòa thượng tặng cô một quẻ, còn nói cô có số mệnh đại phú đại quý.

Kết quả thì thế nào? Cô chết sớm, đi tới thời cổ đại chưa từng nghe nói qua này, thành một góa phụ nghèo.

Đại phú đại quý gì chứ? Hiện tại nàng ngay cả tiểu phú tiểu quý cũng không thấy, đại phú đại quý càng là xa vời.

Đạo sĩ bên cạnh không biết đang tính toán điều gì, khoảng nửa khắc đồng hồ sau, ánh mắt sáng ngời nhìn người nhà họ La.

- Tôi tính ra rồi.

Chỉ thấy hắn chỉ vào La Lập Tân nói:

(adsbygoogle = window.adsbygoogle || []).push({});


- Cậu tính cách mềm yếu, không có chủ kiến, cưới vợ không hiền, làm hại vợ con, lúc tuổi già đau khổ.

Lại chỉ vào La Lập Cường nói:

- Cậu cũng phạm nữ họa, bị tình vây khốn, làm ác phạm gian, tự hủy một đời.

Cuối cùng, hắn nhìn Vương Đông Sơ:

- Còn thím, trước kia tang phu, là tướng vô phúc chết sớm.

Đạo sĩ đầy mặt ngạc nhiên nhìn Vương Đông Sơ:

- Theo lý thuyết, thím hẳn là đã chết, làm sao thím còn êm đẹp đứng ở chỗ này?

Vương Đông Sơ: "..."

La Lập Cường và La Lập Tân mặt đầy giận dữ, chỉ thiếu chút nữa đem chén trong tay đổ lên mặt đạo sĩ.

- Bà già bên cạnh nói không sai, ông chính là đạo sĩ thúi chuyên hãm hại lừa gạt! - La Lập Tân tức giận nói.

Đạo sĩ bất mãn:

- Tôi nói thật mà, quẻ tôi tính chuẩn lắm.

La Lập Tân kéo em hai sắp nổi giận, sắc mặt lạnh lùng:

- Ông tính sai thì có, đạo trưởng của Tiên Nhân quan tính cho chúng ta, nói là chúng ta cả đời thuận lợi.

Cái gì họa vì vợ? Cái gì lúc tuổi già thê lương?

- Không thể nào! - Đạo sĩ không tin nổi.

- Tôi tính chuẩn lắm.

La Lập Cường cố nén giận nói:

- Ông tính chuẩn lắm? Không nói đến hai anh em chúng tôi, vậy ông nói nương tôi xảy ra chuyện gì? Không thể nào là cô hồn dã quỷ đứng ở chỗ này được?

Nói đến Vương Đông Sơ, đạo sĩ cũng không biết chuyện gì xảy ra.

Chỉ thấy hắn đánh giá Vương Đông Sơ từ trên xuống dưới, một đôi mắt trong suốt, Vương Đông Sơ nhìn mà sợ hãi.

Vương Đông Sơ chỉ chỉ cái bóng trên mặt đất:

- Tôi có cái bóng, là do ông học nghệ không tinh.

Cô lại nói thêm:

- Ông nói không sai, tôi trước kia đã mất chồng, vợ của con cả nhà tôi không hiền lành nhưng không có lỗi gì lớn, con thứ nhà tôi là kẻ không học vấn không nghề ngỗng, nhưng không có làm ác phạm gian.

Vương Đông Sơ lạnh lùng nói:

- Ông là đạo sĩ, với thực lực này vẫn là đừng lấy ra bày quầy bán hàng thì hơn. Hôm nay may mà ông gặp phải chúng tôi. Nếu là người tính nết không tốt, không chỉ muốn lật tung sạp của ông mà còn có thể trùm bao tải đánh ông nữa đấy, lúc đó ông có khổ cũng không nói nên lời nữa đâu.

Bạn đang đọc truyện trên: DocTruyen.Pro

Nhận xét của độc giả về truyện Xuyên Thành Mẹ Chồng Yếu Đuối, Tôi Dẫn Cả Nhà Phất Lên

Số ký tự: 0