Xuyên Thành Mẹ Chồng Yếu Đuối, Tôi Dẫn Cả Nhà Phất Lên

Người Tu Đạo Ch...

2024-12-14 11:58:24

Đạo sĩ tỏ vẻ bất bình:

- Ai nói tôi chỉ có vài ba trò vặt, bản lĩnh xem thiên cơ của tôi ngay cả lão đạo Tiên Nhân quan cũng từng khen ngợi, muốn thu tôi làm đồ đệ đấy.

- Ôi… Được lắm, bản lĩnh bịa chuyện của ông thật sự cao siêu.

La Lập Cường lạnh lùng cười một tiếng:

- Nếu ông có thể trở thành đệ tử của lão đạo trưởng Tiên Nhân quan, tôi chặt đầu xuống làm ghế ngồi cho ông.

Vương Đông Sơ lạnh lùng quát:

- Con đừng nói lung tung.

La Lập Tân và La Lập Cường không biết, chẳng lẽ cô lại không biết à?

Có lẽ, đạo sĩ này nói thật.

Nếu cô không xuyên qua, e rằng vận mệnh cả nhà này cũng bi thảm như bà lão bên cạnh kia.

Đạo sĩ cười lạnh:

- Nếu không phải trong nhà tôi... Hừ, coi như tôi thiện tâm, tha cho cái đầu ngốc của cậu.

Đạo sĩ nói xong bèn ngồi xuống ghế, không để ý tới ba mẹ con nhà họ La nữa.

Hắn vuốt ve đồng tiền và mai rùa trên bàn, ánh mắt thỉnh thoảng liếc qua ba mẹ con nhà họ, miệng thì lẩm bẩm:

- Sao lại thế nhỉ?

- Đúng là số mệnh như thế mà?

- Làm sao có thể chứ?

Khiến Vương Đông Sơ rất là cạn lời.

La Lập Tân tức giận:

- Sạp hàng của chúng ta thật xui xẻo, một bên là một bà lão suốt ngày ghen tị đỏ mắt, mỉa mai châm chọc, một bên là một tên lang băm miệng đầy lời dối trá.

Vương Đông Sơ an ủi hai đứa con trai:

- Đạo trưởng Tiên Nhân quan chẳng phải đã xem bói cho hai đứa rồi sao, phúc khí cả đời, kẻ bên cạnh chẳng bằng một con gà mờ, cần gì phải tức giận? Đừng để trong lòng, tên kia, sớm muộn cũng bị người ta lật sạp.

Như ứng nghiệm lời Vương Đông Sơ, có một người tới xem bói ở sạp bên cạnh.

- Xem bói ư? Không thu tiền hả?

Đạo sĩ thu đồng tiền lại:

- Không thu tiền, anh muốn xem gì?

- Ừm, ông xem cho tôi xem khi nào tôi có thể phát tài?

Đạo sĩ nhìn khuôn mặt người nọ, rồi rải mấy đồng tiền lên trên bàn. Hắn bảo người kia chọn một đồng rồi nói:

- Trán bẹp lõm, tiên thiên bất túc, hai má hóp, xương gò má cao...

Đạo sĩ lẩm bẩm một hồi, cuối cùng phán:

- Trời sinh tướng nghèo, bồi tiền phá tài, cả đời vất vả.

Ba mẹ con Vương Đông Sơ trơ mắt nhìn đạo sĩ vừa dứt lời, sạp hàng của hắn bị người ta lật tung.

Ngay cả hắn cũng bị người đàn ông vạm vỡ tới xem bói hất văng xuống đất.

Vương Đông Sơ nhắc nhở:

- Nơi này là Tiên Nhân quan, tiểu đạo đồng quản lý chợ sắp tới.

(adsbygoogle = window.adsbygoogle || []).push({});


Người đàn ông vạm vỡ giơ nắm đấm rồi lại thu về, gã hừ lạnh:

- Hôm nay coi như ông may mắn, đợi ra khỏi chợ, xem tôi có đánh chết ông không.

Nói xong, gã bước nhanh rời đi.

Đạo sĩ đứng dậy phủi bụi trên người:

- Thế nhân thích nghe lời ngon ngọt, một câu thật cũng không lọt tai.

Hắn lại dựng sạp hàng. Nhìn động tác thuần thục của hắn, Vương Đông Sơ cảm thấy hôm nay tuyệt đối không phải lần đầu.

Đương nhiên, với cái miệng của đạo sĩ này, cũng tuyệt đối không phải lần cuối.

La Lập Tân khoanh tay:

- Người ta xem bói còn biết nói lời dễ nghe, ông thì ngược lại, chẳng có câu nào người ta thích nghe.

Đạo sĩ phản bác:

- Người tu đạo như tôi, lấy chân thành làm trọng, tôi không giống lũ đạo sĩ lừa đảo kia.

- Đúng vậy, còn ngốc hơn bọn chúng.

La Lập Cường châm chọc:

- Tôi đang bảo tại sao ông không lấy tiền xem bói, hóa ra là vì cái miệng của ông, cầm tiền người ta cũng thấy áy náy.

Đạo sĩ:

- Cậu biết gì chứ? Người xuất gia không nói dối.

La Lập Tân:

- Ông không phải đạo sĩ sao, sao lại thành người xuất gia rồi?

Đạo sĩ xua tay:

- Dù sao cũng là một nghĩa.

Vương Đông Sơ hỏi:

- Vậy người kia không có chút... tốt lành nào sao?

- Đương nhiên là có, tuy cả đời gã vất vả nhưng con cái hiếu thuận.

Đạo sĩ đáp.

La Lập Cường nói:

- Vậy ông cũng nên nói ra an ủi gã chứ.

Đạo sĩ nhún vai:

- Gã hỏi về tài, việc khác liên quan gì đến tôi?

Vương Đông Sơ: "..."

Hai anh em nhà họ La: "..."

Bà lão bán hoành thánh cười lớn:

- Đáng đời ông bị lật sạp, tôi phi —

Vương Đông Sơ cảm thấy bà lão bán hoành thánh nói rất đúng.

Đạo sĩ cũng không vừa, hắn mắng lại bà lão bán hoành thánh ngay.

Vương Đông Sơ kẹp ở giữa hai sạp rất phiền lòng, cô đang suy nghĩ có nên đi tìm tiểu đạo đồng đổi sạp hay không thì bỗng nhiên, cánh tay bị lay động, Vương Đông Sơ ngẩng đầu lên.

(adsbygoogle = window.adsbygoogle || []).push({});


La Lập Tân chỉ vào đám học sinh:

- Nương, người phía sau kia có phải em út không?

Vương Đông Sơ nhìn theo hướng La Lập Tân chỉ, đúng là La Lập Thăng, Vương Dương đứng bên cạnh hắn.

Sắc mặt Vương Dương không tốt, kéo La Lập Thăng nói gì đó, các học sinh xung quanh cũng phụ họa.

La Lập Thăng không biểu cảm, im lặng đi theo.

La Lập Cường vẫy tay, gọi lớn:

- Em út ơi — Vương Dương ơi —

Vương Dương nghe thấy tiếng gọi, ngẩng đầu nhìn lại, thấy La Lập Cường liền kéo La Lập Thăng chạy tới.

- Chào dì nhỏ, chào hai anh họ.

Vương Dương chào hỏi:

- Sao mọi người lại ở đây?

La Lập Thăng cũng chào mẹ, anh cả, anh hai theo; trong mắt đầy nghi hoặc.

Vương Đông Sơ cười:

- Ở đây bày sạp, buôn bán nhỏ.

Bấy giờ hai người mới nhìn thấy nồi đậu hũ trước mặt.

Có hai người bạn cùng học trường cũng đuổi theo, thấy đồ trên sạp, họ đều im lặng.

Một người nói:

- Không thể nào, không phải là một nhà với chỗ lúc nãy chứ?

Cậu ta lại chọc La Lập Thăng:

- Đậu hũ nhà cậu cũng bán bốn văn tiền một miếng à? Khó ăn mà bán đắt như vậy... Tuy tôi là bạn học của cậu, nhưng cũng không thể nuốt trôi.

Câu nói của học sinh áo lam khiến bầu không khí trở nên gượng gạo.

Vương Dương quát:

- Triệu Sở Sinh cậu nói gì vậy? Dì nhỏ của tôi từ trước đến nay luôn tốt bụng, đậu hũ khẳng định bán rẻ hơn chỗ kia.

Cuối cùng hắn còn hỏi Vương Đông Sơ:

- Đúng không, dì nhỏ?

Vương Đông Sơ suy nghĩ một chút rồi nói:

- Dì nhỏ tuy thiện tâm, nhưng đúng là dì bán mắc hơn chỗ đó.

Các học sinh xôn xao. Vương Dương cứng họng.

La Lập Cường lạnh lùng nhìn Triệu Sở Sinh:

- Nhà tôi là chính quy, chỗ kia chỉ là giả mạo. Mùi đậu hũ nhà tôi, mười dặm cũng ngửi thấy.

La Lập Tân thành thật hơn:

- Bay hương mười dặm thì hơi quá, nhưng hương vị đậu hũ nhà tôi, ngay cả nhà giàu trong Tiên Nhân quán cũng thích. Không tin các cậu hỏi…

La Lập Tân nhìn quanh, cuối cùng chỉ vào đạo sĩ:

- Không tin các cậu hỏi vị đạo sĩ này.

Đám học sinh nhìn đạo sĩ đang ngắm nghía đồng tiền, cảm thấy đạo sĩ này không đáng tin.

Bạn đang đọc truyện trên: DocTruyen.Pro

Nhận xét của độc giả về truyện Xuyên Thành Mẹ Chồng Yếu Đuối, Tôi Dẫn Cả Nhà Phất Lên

Số ký tự: 0