Xuyên Thành Mẹ Chồng Yếu Đuối, Tôi Dẫn Cả Nhà Phất Lên

Từ Xa Đến Báo

2024-12-14 11:58:24

Vương Đông Sơ lắc đầu bật cười:

- Nếu mấy đứa là đồng môn của Lập Thăng nhà thím, hôm nay thím mời mấy đứa ăn đậu hũ, không thu tiền.

Nói xong cô liền bảo La Lập Tân gói hai phần đậu hũ, có vài học sinh nhìn cảnh này liền lui về phía sau hai bước.

Vương Đông Sơ thấy vậy, cô không để ý tới bọn họ mà quay sang nói với những học sinh khác muốn ăn đậu hũ:

- Nếu mấy đứa muốn thử thì cứ đứng trong này ăn.

Vương Dương và La Lập Thăng là những người đầu tiên chạy vào trong sạp, mỗi người bưng một bát, sau đó lại có ba học sinh đi vào.

Những người còn lại nhìn nhau rồi đứng đó đầy lúng túng.

Vương Đông Sơ cười cười:

- Chợ này còn có rất nhiều thứ hay ho để chơi và đồ ngon để ăn, hay là mấy đứa đi dạo một chút đi?

Có bậc thang mà Vương Đông Sơ cho, những người còn lại cười gượng nói lát nữa sẽ đến chỗ nào hội họp, rồi rời đi.

Vương Dương vừa ăn đậu hũ nóng hổi vừa kinh hô:

- Ôi... đậu hũ này ngon quá, ngon quá!

La Lập Thăng ừ ừ gật đầu:

- Ngon, ngon thật!

Những người khác cũng nhao nhao nói ngon, trong đó có một thiếu niên mặt tròn nói:

- Cháu biết ngay mà, nhà đằng kia chắc chắn là 'hàng bắt chước’.

Vương Đông Sơ cười nói:

- Ngon thì mấy đứa cứ ăn nhiều một chút, đủ cả đấy.

Nhưng thiếu niên mặt tròn kia là người biết phép lịch sự. Nghe vậy, cậu ta lắc đầu nói:

- Số đậu hũ này của thím là để bán kiếm tiền, chúng cháu nếm thử mùi vị là được rồi.

Mấy học sinh khác cũng gật đầu.

Đang nói dở thì lại có người đến mua đậu hũ, sau khi họ biết đậu hũ của nhà họ La tăng giá thì hơi ngạc nhiên, nhưng không nói gì mà xách đồ rồi đi.

Vương Dương vừa ăn vừa quan sát, đợi những khách hàng kia đi rồi mới hỏi:

- Dì nhỏ ơi, những người này đều là đến Tiên Nhân quan nghe kinh à? Toàn nhà giàu có cả?

La Lập Cường giành trả lời:

- Đúng vậy, cái nhà vừa rồi mua đậu hũ kìa, nghe nói một loạt cửa hàng trên một con phố ở phủ thành đều là của họ.

- Ui — vậy phải có bao nhiêu tiền nhỉ?

La Lập Cường sờ cằm nói:

- Bao nhiêu tiền thì huynh không biết, chỉ nghe gã sai vặt đó nói chủ nhân nhà hắn mỗi ngày không cần làm gì cả, chỉ cần thu tiền thuê nhà là được.

Những người khác nghe xong đều lộ ra vẻ mặt hâm mộ.

Vương Đông Sơ cũng rất hâm mộ.

Nguyện vọng hai đời kiếp trước kiếp này cộng lại của nàng chính là nằm yên thu tiền thuê nhà.

(adsbygoogle = window.adsbygoogle || []).push({});


Cô lại nhìn sạp hàng nhỏ của nhà mình...

Hu hu —

Không biết cô còn phải phấn đấu bao nhiêu năm nữa mới đạt được.

Mọi người nghe thấy Vương Đông Sơ thở dài, còn tưởng rằng cô đang buồn phiền vì đậu hũ nhà mình không bán được.

La Lập Thăng an ủi mẹ mình:

- Nương, nhà giàu ở phủ thành cái gì ngon mà chưa ăn, gã đến mua đậu hũ nhà mình chứng tỏ đậu hũ của chúng ta ngon. Người đừng lo không bán được hàng.

Vương Đông Sơ có phần kinh ngạc, em út vậy mà lại biết an ủi người khác.

Vì vậy cô cười nói:

- Nương biết, nương không lo, mấy đứa mau ăn đi, trong nồi còn.

Mấy người Vương Dương cũng không muốn thêm nữa, mà hỏi về tình hình của nhà kia.

La Lập Cường tức giận kể lại đầu đuôi câu chuyện.

Mấy học sinh cũng tức giận theo.

Vương Dương nói:

- Thật là không biết xấu hổ!

Học sinh mặt tròn nói:

- Thím cứ yên tâm, đợi chúng cháu trở về sẽ đi khắp nơi nói cho mọi người biết, phải mua đúng đậu hũ của thôn La gia, trấn Hòa Bình. Đừng để người khác bị lừa nữa.

Nói đến đây, Vương Đông Sơ cũng có chút nghi ngờ:

- Sao mấy đứa biết loại đậu hũ này vậy?

Học sinh mặt tròn lải nhải:

- Ôi chao... thím ơi, đậu hũ nhà thím ngon đã vang xa đến tận trấn rồi. Hôm nay chúng cháu đến Tiên Nhân quan này, ngoài việc nghe kinh, việc đầu tiên chính là phải nếm thử món đậu hũ nướng mới ra gần đây.

- Chúng cháu vừa đến chân núi Tiên Nhân này thì đã có người đến nói đậu hũ nhà gã ngon lắm. Chúng cháu là người đọc sách, thật thà, nào biết người bán kia lại là kẻ lừa đảo. Một miếng đậu hũ khó ăn như vậy, mà lại bán đắt như thế.

Nói đến đây, thiếu niên mặt tròn lại hỏi Vương Đông Sơ:

- Đậu hũ nhà thím bán thế nào? Cháu muốn mua một ít về cho các trưởng bối trong nhà nếm thử.

Vương Đông Sơ trả lời:

- Đậu hũ nhà thím ngon, nguyên liệu đầy đủ, gia vị cũng đắt, cho nên một miếng đậu hũ bán tám văn tiền.

Thấy thiếu niên mặt tròn có chút do dự, cô lại cười nói:

- Cháu là đồng môn của Lập Thăng nhà thím, Lập Thăng ở học đường được các cháu quan tâm, thím sẽ cho cháu giá bạn học, bảy văn tiền một miếng.

Thiếu niên mặt tròn chắp tay:

- Cảm ơn thím, cháu muốn mua bốn miếng đậu hũ.

Những học sinh khác thấy vậy cũng mua vài miếng.

Vương Đông Sơ nói:

(adsbygoogle = window.adsbygoogle || []).push({});


- Mấy đứa còn phải vào Tiên Nhân quan nghe kinh, cầm đậu hũ theo cũng không tiện, không bằng cứ để ở đây, thím sẽ giữ cho mấy đứa, đợi mấy đứa về trấn rồi quay lại lấy, được không?

Chúng học sinh:

- Được ạ!

Vương Đông Sơ lại nói với Vương Dương:

- Mấy hôm trước chuẩn bị ít đậu hũ, mỗi ngày bán cũng nhanh, lại thêm dì bận rộn, nên không mang về nhà. Hôm nay cháu đến đây, đậu hũ nhà dì lại còn nhiều như vậy, lát nữa lúc cháu về, mang vài miếng về nhà nhé.

Vương Dương khách sáo nói:

- Dì nhỏ cứ giữ lại bán lấy tiền đi, nếu để bà nội và cha cháu biết cháu lấy đậu hũ dì nhỏ bán về nhà, chắc chắn sẽ mắng cháu chết mất.

Nói xong hắn còn làm bộ mặt đau khổ rùng mình, ra vẻ rất sợ hãi.

Vương Đông Sơ cười vỗ vai hắn:

- Dì nhỏ muốn hiếu kính bà nội cháu, không thể để dì nhỏ không làm tròn chữ hiếu được.

Vương Dương đáp:

- Vậy cháu xin cung kính không bằng tuân mệnh.

Mấy người La Lập Thăng ăn đậu hũ xong còn muốn đi nơi khác dạo chơi, Vương Đông Sơ không giữ họ lại lâu.

Lúc sắp đi, Vương Dương nói với Vương Đông Sơ:

- Tin tức dì nhỏ muốn cháu đã hỏi thăm được rồi, dì nhỏ dọn hàng xong thì đợi chúng cháu nhé, tối nay cháu và Lập Thăng về ạ.

Vương Đông Sơ đáp:

- Được.

Vì nhà Đỗ Lão Căn tranh giành khách, hôm nay chuẩn bị nhiều đậu hũ để bán, mãi đến giữa trưa vẫn chưa bán hết.

Ba mẹ con nhà họ buổi trưa ăn đậu hũ nhà mình, không ngờ qua buổi trưa, người từ Tiên Nhân quan trên núi xuống mua đậu hũ ngày càng đông.

- Cá quỷ gì vậy chứ, đậu hũ ở ngã ba kia không ngon bằng nhà thím.

- Đúng vậy, đúng vậy, cái đó sao gọi là đậu hũ nướng được, lão gia nhà tôi nói không phải mùi vị đó.

- Đúng thế, hại tôi bị lão gia nhà tôi mắng một trận.

Người này vừa nói ra, những người khác đều tỏ vẻ đồng cảm:

- Cái nhà chó chết đó hại người ta.

Người đến mua đậu hũ tự giác xếp hàng, vừa cùng chung mối thù mắng cả nhà Đỗ Lão Căn.

Ba mẹ con nhà họ im lặng múc đậu hũ, không nói gì.

Đến lúc trả tiền thì xảy ra chút tranh cãi nhỏ.

Chưa đợi Vương Đông Sơ giải thích, người phía sau đã nói:

- Cậu không trả nổi tiền thì đừng mua, lão gia nhà tôi đã nói rồi, nếu còn tham lam mấy văn tiền này thì sẽ lột da tôi ra đó.

Vì nhà giàu có ở Tiên Nhân quan trên núi ùa đến sạp hàng nhà họ La, thu hút rất nhiều người. Những nha hoàn, gã sai vặt này còn rất nhiệt tình, giúp giới thiệu 'đậu hũ nướng ngon' của nhà họ La, nên có du khách bị thu hút bởi sự tò mò, cũng gia nhập vào hàng ngũ mua hàng.

La Lập Cường lớn tiếng nói:

- Mọi người cứ yên tâm, đậu hũ nhà tôi là độc nhất vô nhị ở Tiên Nhân quan này, nhà khác tuy có, nhưng mùi vị kém xa vạn dặm. Đảm bảo mua của nhà tôi rồi thì mọi người sẽ không hối hận.

Bạn đang đọc truyện trên: DocTruyen.Pro

Nhận xét của độc giả về truyện Xuyên Thành Mẹ Chồng Yếu Đuối, Tôi Dẫn Cả Nhà Phất Lên

Số ký tự: 0