Xuyên Thành Mẹ Chồng Yếu Đuối, Tôi Dẫn Cả Nhà Phất Lên
Đánh Ông Một Tr...
2024-12-14 11:58:24
Đậu hũ rất nhanh đã bán hết, có vài người không mua được đậu hũ thì không cam lòng.
Một chàng trai mặc y phục màu xanh xếp hàng sắp tới nơi mà không mua được đậu hũ nên đâm ra không đồng ý.
- Tôi nói thím này, trong nồi nhà thím còn mấy miếng, sao không bán nữa?
Vương Đông Sơ cười nhìn thiếu niên kia:
- Số đậu hũ này là khách ở phía trước đã đặt trước rồi, con trai cả của tôi cũng đã thông báo cho mọi người rồi, bảo mọi người đừng xếp hàng nữa.
Vương Đông Sơ biết rõ cảm giác xếp hàng lâu mà không mua được hàng, nên đã bảo La Lập Tân đi thông báo cho những khách đến sau. Ai ngờ những người này không tin, vẫn cứ cố chấp xếp hàng.
Chàng trai đó kia chỉ vào nồi nói:
- Đậu hũ còn nhiều như vậy, tôi chỉ mua một miếng nếm thử thôi, thím nể tình, nhường cho tôi một miếng đi.
- Làm ăn buôn bán coi trọng nhất là chữ tín, xin thứ cho tôi không thể chia đậu hũ này cho cậu được.
Vương Đông Sơ lắc đầu:
- Sạp hàng nhà tôi bày ở đây cho đến khi pháp hội Tiên Nhân quan kết thúc, nếu cậu muốn mua thì ngày mai hãy đến sớm.
Chàng trai đó rất tiếc nuối, y lại nói:
- Nếu vậy hôm nay tôi đặt trước mười miếng, ngày mai lấy...
Nghĩ một chút, y lại lắc đầu:
- Không, nhà tôi đông người, không bằng đặt trước hai mươi miếng đậu hũ đi.
Chàng trai vừa dứt lời, những người phía sau không mua được đậu hũ cũng làm theo, mỗi người nói nhà mình muốn bao nhiêu miếng đậu hũ.
Vương Đông Sơ không ngờ cái cớ mình tùy tiện bịa ra lại khiến những người này tranh nhau đặt hàng. Cô suy nghĩ một chút rồi nói:
- Các vị khách quan thích đậu hũ nhà tôi, tôi rất vui. Tôi có thể giữ đậu hũ này lại cho mọi người, nhưng việc gì cũng có sự cố.
Thiếu niên áo xanh cũng là người lanh lợi, đoán được điều Vương Đông Sơ lo lắng:
- Thím sợ chúng tôi đặt trước rồi không đến mua à? Chuyện này dễ thôi, nhà tôi là tiệm kinh doanh vải bố trong trấn, tôi tên là Hoàng Lý Ngọc. Tôi sẽ đưa cho thím mười văn tiền đặt cọc, thím thấy sao?
Hoàng Lý Ngọc nói xong, những người phía sau cũng giúp làm chứng:
- Đúng vậy, đúng vậy, y là người của tiệm vải bố, nhà tôi ở gần đó, cách nhà y một con phố, là tiệm quan tài đá.
Hoàng Lý Ngọc trịnh trọng gật đầu:
- Đúng vậy, đúng vậy, tôi có thể làm chứng.
Mọi người nhìn hai người làm chứng cho nhau, im lặng không nói gì.
Vương Đông Sơ ngạc nhiên một chút rồi cười nói:
- Hóa ra là thiếu gia của tiệm vải bố và thiếu gia của tiệm quan tài.
Tiệm vải bố ở trấn Hòa Bình là một tiệm vải gia truyền có danh tiếng tốt ở trấn, làm ăn rất uy tín, giá cả hợp lý, mọi người đều thích đến tiệm vải nhà họ để mua vải.
Hoàng Lý Ngọc đỏ mặt:
- Thím đừng nói đùa, tôi không phải thiếu gia gì cả.
Vương Đông Sơ cười:
- Thanh danh nhà cậu rất tốt, ta tin cậu, vậy trước tiên ta nhận mười văn tiền đặt cọc của cậu, sáng mai chúng ta vẫn bán ở đây, từ giờ Thìn đến giờ Mùi, đến lấy trong khoảng thời gian này là được.
Hoàng Lý Ngọc cười gật đầu:
- Nếu trong khoảng thời gian này tôi không đến lấy, mười văn tiền kia không cần trả lại, nhà tôi làm ăn là như vậy.
Vương Đông Sơ cảm thán, đúng là một đứa trẻ thật thà và hiểu chuyện. Lời nàng chưa kịp nói ra, thiếu niên này đã tự nói ra giúp nàng. Cũng đỡ phải nàng nói ra, khiến khách hàng không vui.
Vương Đông Sơ quyết định, ngày mai sẽ tặng thêm cho y một miếng đậu hũ nướng!
Cơn sốt đặt hàng ập đến, Vương Đông Sơ nhìn trái nhìn phải, cuối cùng gọi vị đạo sĩ đang rảnh rỗi ở bên phải giúp ghi chép lại những người đặt hàng.
Đạo sĩ rất miễn cưỡng.
Vương Đông Sơ nói:
- Ông xem bói cho nhà tôi thành cái số mệnh rách nát, ông giúp tôi ghi chép, coi như là bồi thường.
Đạo sĩ chỉ cảm thấy Vương Đông Sơ mặt dày. Vương Đông Sơ trừng mắt:
- Cái thứ lời lẽ xui xẻo của ông, nếu ở chỗ khác, đánh ông một trận cũng không quá đáng.
Nhà ai muốn bị rủa xui xẻo như vậy chứ? Ngày tháng tốt đẹp đều bị y nguyền rủa.
Đạo sĩ cười khẩy:
- Cô dám đánh tôi thử xem?
Hừ, nếu y bị bà nông dân này đánh, cả đời này y sẽ không về kinh thành!
Vương Đông Sơ thấy đạo sĩ không chịu đồng ý, đành nói:
- Thôi được, không viết cũng được, nhưng bút mực giấy nghiên trên bàn ông phải cho tôi mượn.
Nói xong Vương Đông Sơ mặc kệ y có đồng ý hay không, cô bắt đầu mài mực viết chữ.
Lúc này đạo sĩ có chút ngỡ ngàng:
- Cô biết viết chữ? Đừng có lừa người.
La Lập Cường bất mãn:
- Nương tôi là tiểu thư nhà đồng sinh, từ nhỏ đã theo ông ngoại học chữ, biết viết có gì lạ?
La Lập Tân cũng nói theo:
- Không chỉ nương, mấy anh em chúng tôi cũng biết đọc biết viết, em út còn đang học ở học trường trong trấn.
Đạo sĩ ngạc nhiên một chút, nhìn Vương Đông Sơ mài mực, liền hất tay cô ra:
- Đừng có làm hỏng mực tốt của tôi!
Nói xong y liền giật lấy mực từ tay Vương Đông Sơ, tự mình mài.
La Lập Cường hừ lạnh một tiếng:
- Chỉ như ông, xem bói cho người ta không lấy tiền, mà còn mua được mực tốt? Nói khoác cũng phải nghĩ chứ.
Đạo sĩ: "..."
Hừ!
Tên nhóc nhà quê không biết gì, ta không chấp với cậu!
Đạo sĩ mài mực, Vương Đông Sơ viết chữ, viết được một lúc thì lại bị đạo sĩ giật lấy bút.
- Chữ cô viết xấu quá, không xứng với bút mực và giấy tốt của ta.
Đạo sĩ nhìn trên tờ giấy tốt viết những chữ ngoằn ngoèo xấu xí, cảm thấy rất đau lòng.
Vương Đông Sơ nhìn chữ viết xấu xí của mình, cô ngượng ngùng nói:
- Mười mấy năm không viết, tay hơi cứng.
Đạo sĩ trực tiếp nói thẳng:
- Không phải tay cứng, mà là lúc học viết chữ cô đã không học cho tốt.
Vương Đông Sơ: "..."
Nể tình đạo sĩ thành thật ghi chép giúp, cô sẽ không so đo với y!
Bận rộn một hồi, sau khi những khách hàng đặt trước đã rời đi, Vương Đông Sơ mới cầm danh sách đó lên xem.
- Không ngờ số ông xem bói không giỏi, nhưng chữ viết cũng không tệ.
La Lập Cường thò đầu lại gần.
- Cái gì gọi là không tệ?
Đạo sĩ không hài lòng:
- Chữ viết của ta tuy không đáng ngàn vàng, nhưng cũng đáng giá vài lượng bạc đấy.
Đạo sĩ ra vẻ nhà mi nhặt được của hời:
- Người thường không được thấy chữ của ta đâu.
La Lập Tân tò mò hỏi:
- Chữ viết của ông hoàn toàn có thể nuôi sống bản thân, sao phải đi bày sạp đắc tội với người khác?
Đúng vậy, La Lập Tân cảm thấy đạo sĩ này xem bói cho người khác chính là đang đắc tội với người khác.
Ông ta chuyên chọn những điều người khác không thích nghe mà nói, không bị người ta đánh chết coi như y mạng lớn.
- Đại ca, làm sao huynh biết ông ta không phải người bán chữ kiếm sống chứ?
Không đợi đạo sĩ trả lời, La Lập Cường liền mở miệng:
- Huynh xem ông ta xem bói cho người ta mà không lấy tiền, không bán chữ, ông ta đã sớm chết đói rồi.
La Lập Cường ra vẻ tui đã nhìn thấu ông rồi.
Đạo sĩ khinh thường liếc mắt, chuyện của bản đạo sĩ, cho mi mười cái đầu óc mi cũng không hiểu được đâu.
Vương Đông Sơ không hứng thú với việc đạo sĩ kiếm sống bằng cách nào.
Bức chữ này không chừng đúng như lời đạo sĩ nói, một chữ đáng giá mấy lượng bạc. Tuy rằng cô không hiểu thư họa gì đó, nhưng kiếp trước cũng từng cùng khách đi xem triển lãm thư họa. Bức chữ trong tay này, so với những chữ của các danh gia mà cô từng xem qua kiếp trước còn tốt hơn.
Vương Đông Sơ quyết định, sau khi về nhà sẽ cất kỹ bức chữ này, vạn nhất sau này hết tiền, nói không chừng có thể đổi lấy chút bạc.
Một chàng trai mặc y phục màu xanh xếp hàng sắp tới nơi mà không mua được đậu hũ nên đâm ra không đồng ý.
- Tôi nói thím này, trong nồi nhà thím còn mấy miếng, sao không bán nữa?
Vương Đông Sơ cười nhìn thiếu niên kia:
- Số đậu hũ này là khách ở phía trước đã đặt trước rồi, con trai cả của tôi cũng đã thông báo cho mọi người rồi, bảo mọi người đừng xếp hàng nữa.
Vương Đông Sơ biết rõ cảm giác xếp hàng lâu mà không mua được hàng, nên đã bảo La Lập Tân đi thông báo cho những khách đến sau. Ai ngờ những người này không tin, vẫn cứ cố chấp xếp hàng.
Chàng trai đó kia chỉ vào nồi nói:
- Đậu hũ còn nhiều như vậy, tôi chỉ mua một miếng nếm thử thôi, thím nể tình, nhường cho tôi một miếng đi.
- Làm ăn buôn bán coi trọng nhất là chữ tín, xin thứ cho tôi không thể chia đậu hũ này cho cậu được.
Vương Đông Sơ lắc đầu:
- Sạp hàng nhà tôi bày ở đây cho đến khi pháp hội Tiên Nhân quan kết thúc, nếu cậu muốn mua thì ngày mai hãy đến sớm.
Chàng trai đó rất tiếc nuối, y lại nói:
- Nếu vậy hôm nay tôi đặt trước mười miếng, ngày mai lấy...
Nghĩ một chút, y lại lắc đầu:
- Không, nhà tôi đông người, không bằng đặt trước hai mươi miếng đậu hũ đi.
Chàng trai vừa dứt lời, những người phía sau không mua được đậu hũ cũng làm theo, mỗi người nói nhà mình muốn bao nhiêu miếng đậu hũ.
Vương Đông Sơ không ngờ cái cớ mình tùy tiện bịa ra lại khiến những người này tranh nhau đặt hàng. Cô suy nghĩ một chút rồi nói:
- Các vị khách quan thích đậu hũ nhà tôi, tôi rất vui. Tôi có thể giữ đậu hũ này lại cho mọi người, nhưng việc gì cũng có sự cố.
Thiếu niên áo xanh cũng là người lanh lợi, đoán được điều Vương Đông Sơ lo lắng:
- Thím sợ chúng tôi đặt trước rồi không đến mua à? Chuyện này dễ thôi, nhà tôi là tiệm kinh doanh vải bố trong trấn, tôi tên là Hoàng Lý Ngọc. Tôi sẽ đưa cho thím mười văn tiền đặt cọc, thím thấy sao?
Hoàng Lý Ngọc nói xong, những người phía sau cũng giúp làm chứng:
- Đúng vậy, đúng vậy, y là người của tiệm vải bố, nhà tôi ở gần đó, cách nhà y một con phố, là tiệm quan tài đá.
Hoàng Lý Ngọc trịnh trọng gật đầu:
- Đúng vậy, đúng vậy, tôi có thể làm chứng.
Mọi người nhìn hai người làm chứng cho nhau, im lặng không nói gì.
Vương Đông Sơ ngạc nhiên một chút rồi cười nói:
- Hóa ra là thiếu gia của tiệm vải bố và thiếu gia của tiệm quan tài.
Tiệm vải bố ở trấn Hòa Bình là một tiệm vải gia truyền có danh tiếng tốt ở trấn, làm ăn rất uy tín, giá cả hợp lý, mọi người đều thích đến tiệm vải nhà họ để mua vải.
Hoàng Lý Ngọc đỏ mặt:
- Thím đừng nói đùa, tôi không phải thiếu gia gì cả.
Vương Đông Sơ cười:
(adsbygoogle = window.adsbygoogle || []).push({});
- Thanh danh nhà cậu rất tốt, ta tin cậu, vậy trước tiên ta nhận mười văn tiền đặt cọc của cậu, sáng mai chúng ta vẫn bán ở đây, từ giờ Thìn đến giờ Mùi, đến lấy trong khoảng thời gian này là được.
Hoàng Lý Ngọc cười gật đầu:
- Nếu trong khoảng thời gian này tôi không đến lấy, mười văn tiền kia không cần trả lại, nhà tôi làm ăn là như vậy.
Vương Đông Sơ cảm thán, đúng là một đứa trẻ thật thà và hiểu chuyện. Lời nàng chưa kịp nói ra, thiếu niên này đã tự nói ra giúp nàng. Cũng đỡ phải nàng nói ra, khiến khách hàng không vui.
Vương Đông Sơ quyết định, ngày mai sẽ tặng thêm cho y một miếng đậu hũ nướng!
Cơn sốt đặt hàng ập đến, Vương Đông Sơ nhìn trái nhìn phải, cuối cùng gọi vị đạo sĩ đang rảnh rỗi ở bên phải giúp ghi chép lại những người đặt hàng.
Đạo sĩ rất miễn cưỡng.
Vương Đông Sơ nói:
- Ông xem bói cho nhà tôi thành cái số mệnh rách nát, ông giúp tôi ghi chép, coi như là bồi thường.
Đạo sĩ chỉ cảm thấy Vương Đông Sơ mặt dày. Vương Đông Sơ trừng mắt:
- Cái thứ lời lẽ xui xẻo của ông, nếu ở chỗ khác, đánh ông một trận cũng không quá đáng.
Nhà ai muốn bị rủa xui xẻo như vậy chứ? Ngày tháng tốt đẹp đều bị y nguyền rủa.
Đạo sĩ cười khẩy:
- Cô dám đánh tôi thử xem?
Hừ, nếu y bị bà nông dân này đánh, cả đời này y sẽ không về kinh thành!
Vương Đông Sơ thấy đạo sĩ không chịu đồng ý, đành nói:
- Thôi được, không viết cũng được, nhưng bút mực giấy nghiên trên bàn ông phải cho tôi mượn.
Nói xong Vương Đông Sơ mặc kệ y có đồng ý hay không, cô bắt đầu mài mực viết chữ.
Lúc này đạo sĩ có chút ngỡ ngàng:
- Cô biết viết chữ? Đừng có lừa người.
La Lập Cường bất mãn:
- Nương tôi là tiểu thư nhà đồng sinh, từ nhỏ đã theo ông ngoại học chữ, biết viết có gì lạ?
La Lập Tân cũng nói theo:
- Không chỉ nương, mấy anh em chúng tôi cũng biết đọc biết viết, em út còn đang học ở học trường trong trấn.
Đạo sĩ ngạc nhiên một chút, nhìn Vương Đông Sơ mài mực, liền hất tay cô ra:
- Đừng có làm hỏng mực tốt của tôi!
Nói xong y liền giật lấy mực từ tay Vương Đông Sơ, tự mình mài.
La Lập Cường hừ lạnh một tiếng:
- Chỉ như ông, xem bói cho người ta không lấy tiền, mà còn mua được mực tốt? Nói khoác cũng phải nghĩ chứ.
Đạo sĩ: "..."
(adsbygoogle = window.adsbygoogle || []).push({});
Hừ!
Tên nhóc nhà quê không biết gì, ta không chấp với cậu!
Đạo sĩ mài mực, Vương Đông Sơ viết chữ, viết được một lúc thì lại bị đạo sĩ giật lấy bút.
- Chữ cô viết xấu quá, không xứng với bút mực và giấy tốt của ta.
Đạo sĩ nhìn trên tờ giấy tốt viết những chữ ngoằn ngoèo xấu xí, cảm thấy rất đau lòng.
Vương Đông Sơ nhìn chữ viết xấu xí của mình, cô ngượng ngùng nói:
- Mười mấy năm không viết, tay hơi cứng.
Đạo sĩ trực tiếp nói thẳng:
- Không phải tay cứng, mà là lúc học viết chữ cô đã không học cho tốt.
Vương Đông Sơ: "..."
Nể tình đạo sĩ thành thật ghi chép giúp, cô sẽ không so đo với y!
Bận rộn một hồi, sau khi những khách hàng đặt trước đã rời đi, Vương Đông Sơ mới cầm danh sách đó lên xem.
- Không ngờ số ông xem bói không giỏi, nhưng chữ viết cũng không tệ.
La Lập Cường thò đầu lại gần.
- Cái gì gọi là không tệ?
Đạo sĩ không hài lòng:
- Chữ viết của ta tuy không đáng ngàn vàng, nhưng cũng đáng giá vài lượng bạc đấy.
Đạo sĩ ra vẻ nhà mi nhặt được của hời:
- Người thường không được thấy chữ của ta đâu.
La Lập Tân tò mò hỏi:
- Chữ viết của ông hoàn toàn có thể nuôi sống bản thân, sao phải đi bày sạp đắc tội với người khác?
Đúng vậy, La Lập Tân cảm thấy đạo sĩ này xem bói cho người khác chính là đang đắc tội với người khác.
Ông ta chuyên chọn những điều người khác không thích nghe mà nói, không bị người ta đánh chết coi như y mạng lớn.
- Đại ca, làm sao huynh biết ông ta không phải người bán chữ kiếm sống chứ?
Không đợi đạo sĩ trả lời, La Lập Cường liền mở miệng:
- Huynh xem ông ta xem bói cho người ta mà không lấy tiền, không bán chữ, ông ta đã sớm chết đói rồi.
La Lập Cường ra vẻ tui đã nhìn thấu ông rồi.
Đạo sĩ khinh thường liếc mắt, chuyện của bản đạo sĩ, cho mi mười cái đầu óc mi cũng không hiểu được đâu.
Vương Đông Sơ không hứng thú với việc đạo sĩ kiếm sống bằng cách nào.
Bức chữ này không chừng đúng như lời đạo sĩ nói, một chữ đáng giá mấy lượng bạc. Tuy rằng cô không hiểu thư họa gì đó, nhưng kiếp trước cũng từng cùng khách đi xem triển lãm thư họa. Bức chữ trong tay này, so với những chữ của các danh gia mà cô từng xem qua kiếp trước còn tốt hơn.
Vương Đông Sơ quyết định, sau khi về nhà sẽ cất kỹ bức chữ này, vạn nhất sau này hết tiền, nói không chừng có thể đổi lấy chút bạc.
Bạn đang đọc truyện trên: DocTruyen.Pro