Xuyên Thành Mẹ Chồng Yếu Đuối, Tôi Dẫn Cả Nhà Phất Lên
Bị Đánh
2024-12-14 11:58:24
Vốn ba mẹ con nhà họ nghĩ đậu phụ hôm nay bán không được, không ngờ cuối cùng không chỉ bán hết, còn được đặt trước không ít.
Ba mẹ con Vương Đông Sơ đều rất vui vẻ, không để ý đến những lời chua ngoa của những người bán hàng rong xung quanh, ba mẹ con thu dọn xong gánh hàng liền bắt đầu dạo chợ.
Vương Đông Sơ mua ít thịt dê và xương dê, dạo này bận rộn kiếm tiền, cũng nên bồi bổ cho cái dạ dày của mình một chút.
Chờ đến giờ hẹn với xe bò, lúc này họ mới chuẩn bị về nhà.
Những học sinh đến Tiên Nhân quan nghe kinh cầu phúc cũng đã xuống núi, gặp Vương Đông Sơ có chút ngượng ngùng, Vương Đông Sơ cũng không để ý đến bọn họ.
Vương Đông Sơ gói đậu phụ của mấy học sinh lại đưa cho bọn họ rồi cả nhà mới trở về.
Khi đến chỗ dừng xe bò, họ vừa hay gặp nhà Đỗ Lão Căn, nhà bọn họ cũng đã bán hết đậu phụ, đang chuẩn bị về nhà.
Đỗ Lão Căn thấy nhà họ La thì có chút xấu hổ, ánh mắt cũng không dám nhìn thẳng bọn họ.
La Lập Cường lạnh lùng hừ một tiếng:
- Nhìn thì có vẻ là người thật thà, không ngờ bụng dạ lại xấu xa.
La Lập Tân nói:
- Em hai, biết người biết mặt không biết lòng, sau này nhìn người, ngàn vạn lần đừng chỉ nhìn bề ngoài.
Vương Dương vỗ vai La Lập Cường, ám chỉ:
- Anh họ Cường à, anh họ Tân nói rất đúng, có vài người không thể chỉ nhìn vẻ bề ngoài đâu.
La Lập Thăng ở bên cạnh im lặng gật đầu, ánh mắt sâu xa nhìn người nhà Đỗ Lão Căn đối diện.
Đỗ Lão Căn không nói gì, bà lão Đỗ muốn nói vài câu. Nhưng Đỗ Lão Căn đã đánh xe bò đi, bà Đỗ chỉ hừ một tiếng bằng mũi, trước khi lên xe, bà ta nói:
- Không có lý nào việc buôn bán này chỉ có nhà các ngươi mới được làm.
Vương Đông Sơ liếc mắt nhìn mấy đứa nhỏ, ánh mắt cũng không thèm nhìn nhà Đỗ Lão Căn:
- Được rồi, đi thôi.
Loại người mặt dày như vậy, nói bọn họ vài câu cũng chẳng thấm vào đâu, người ta chưa chắc đã để ý.
Xe bò còn phải đợi những khách khác, mấy người lại đợi thêm một lúc, lúc này mới chậm rãi lên đường.
Người đánh xe là người ở thôn bên cạnh, bò là một con bò già, đi khá chậm.
Vương Đông Sơ cảm thấy, đi xe cũng chỉ nhanh hơn đi bộ một chút mà thôi. Nếu không phải đường xá thật sự quá xa, đồ đạc mang theo lại nhiều, cô sợ đi bộ về sẽ gãy chân, thì đi xe bò thật sự còn không bằng đi bộ.
Xe bò chậm rãi đi trên đường làng, thỉnh thoảng lại xóc nảy. Hoa quế ven đường tỏa hương thơm ngát, ánh nắng chiều không gay gắt lắm, chiếu lên người ấm áp, cơn buồn ngủ của Vương Đông Sơ cũng ùa đến.
Vương Đông Sơ nói:
- Mẹ dựa vào sọt ngủ một lát, đến nhà thì gọi mẹ dậy.
La Lập Tân:
- Vâng, nương.
Trong lúc mơ màng, cũng không biết đã đi được bao lâu, xe bò bỗng nhiên dừng lại, bên tai vang lên tiếng chửi mắng và cầu xin tha thứ.
Vương Đông Sơ vốn ngủ không sâu, xe bò vừa dừng là cô tỉnh dậy:
- Sao vậy?
- Nương, người mau nhìn, nhà Đỗ Lão Căn bị đánh kìa.
Giọng La Lập Cường có phần hả hê.
Vương Đông Sơ:
- Hả?
La Lập Tân nói:
- Con nghe bọn họ nói chuyện, hình như là đám người kia ham rẻ mua đậu phụ nhà Đỗ Lão Căn, sau khi về bị chủ nhân mắng hay sao đó, đám người này tức giận nên mới tìm đến đánh.
Vương Đông Sơ dụi mắt, nhìn về phía trước. Chỉ thấy năm sáu người đàn ông mặc áo vải thô màu xanh đậm đang vừa đánh vừa mắng hai vợ chồng nhà họ Đỗ.
- Mẹ kiếp, không phải ông nói ông là nhà bán đậu phụ nướng trấn Hòa Bình hay sao? Hả?
- Lừa gạt ông đây? Làm ông đây bị chủ nhân phạt một tháng lương này!
- Mẹ kiếp, ai cho ông cái gan chó dám lừa ông đây hả?
La Lập Cường cau mày xem náo nhiệt:
- Nhìn cách ăn mặc của đám người kia có hơi giống người nhà họ Diêm trong huyện.
Vương Dương hỏi:
- Nhà họ Diêm?
La Lập Cường nói:
- Mọi người nhìn kỹ xem, trên tay áo của bọn họ có thêu chữ Diêm.
Vương Đông Sơ không hiểu:
- Nhà họ Diêm này là nhà nào?
La Lập Cường:
- Nhà họ Diêm này mở một sòng bạc trong huyện.
La Lập Thăng:
- Bọn họ là người chúng ta không thể chọc đến ạ.
Ánh mắt Vương Đông Sơ nhìn về phía La Lập Cường, La Lập Cường rụt cổ nói:
- Con chỉ thấy bọn họ đến đòi nợ lúc con đi dạo trên trấn thôi...
Giọng La Lập Cường càng ngày càng nhỏ.
Vương Đông Sơ lạnh lùng nói:
- Con thứ, ta chỉ nói một lần này thôi, nếu con dám bước chân vào sòng bạc, ta sẽ đánh gãy chân con đấy!
La Lập Cường hoàn toàn không tin mẹ sẽ đánh gãy chân mình. Mẹ gã rất dễ dỗ, gã chỉ cần nói vài câu ngon ngọt là có thể moi được bạc trong tay mẹ.
Nhưng nhìn vẻ mặt lạnh lùng nghiêm túc của Vương Đông Sơ, La Lập Cường cảm thấy, không chừng mẹ hắn thật sự sẽ đánh gãy chân gã.
La Lập Cường nuốt nước bọt:
- Nương, người yên tâm, sau này con tuyệt đối tuyệt đối sẽ không đến sòng bạc.
Vương Đông Sơ nhìn La Lập Tân và La Lập Thăng:
- Hai đứa nghe cho kỹ đây, người một nhà vốn nên có phúc cùng hưởng có họa cùng chịu, nếu thấy Lập Cường đến sòng bạc, nhất định phải nói cho ta biết. Nếu không, chờ nó nướng sạch gia sản, đến lúc đó cả nhà ta sẽ cùng chết đói đấy.
La Lập Tân và La Lập Thăng gật đầu lia lịa. Bọn họ cũng từng chứng kiến cảnh con bạc tán gia bại sản, vợ con ly tán.
La Lập Cường có chút không phục, nhỏ giọng cãi lại:
- Sao các người chỉ nói mình con?
Ánh mắt Vương Đông Sơ lướt qua ba anh em:
- Ba anh em các con, đứa nào đến sòng bạc, đứa đó sẽ bị đánh gãy chân.
Cô lại nói thêm:
- Giám sát lẫn nhau.
Sòng bạc là nơi một khi đã bước chân vào thì sẽ muốn đến lần thứ hai. Thắng tiền rồi thì muốn thắng nhiều hơn. Thua tiền rồi thì muốn gỡ lại. Càng chơi càng ham, cuối cùng, người chịu thiệt sẽ không bao giờ là sòng bạc.
Bên này, Đỗ Lão Căn và bà lão Đỗ bị đánh đến mức không ngừng cầu xin tha thứ.
Bà Đỗ nói:
- Xin hãy tha mạng, tha mạng cho chúng tôi, gia vị của chúng tôi đều mua giống y như nhà đó, tuyệt đối là mùi vị đó.
Bà Đỗ căn bản chưa từng ăn đậu phụ nhà họ La, làm sao biết đậu phụ nhà họ La làm ra có mùi vị gì. Bà ta chỉ biết nhà họ La mua những gia vị nào, bà ta mỗi loại cho một ít, chắc chắn sẽ không sai.
- Bà nói láo.
Gã sai vặt phỉ nhổ, động tác dưới chân không ngừng:
- Chủ nhân nhà ta nói, đậu phụ nhà hai người chó cũng không thèm ăn, còn dám nói giống hệt nhà kia?
Đỗ Lão Căn và bà Đỗ bị đánh đến mức kêu la thảm thiết. Thấy đám người kia không chịu buông tha cho mình, bà Đỗ dứt khoát gào lên:
- Cứu mạng, giết người rồi — cứu mạng, đánh người rồi —
Lúc này, do đám người kia đánh nhau, đường đi đã bị chặn lại, có không ít người dừng lại xem náo nhiệt, nhưng không một ai ra tay cứu giúp.
Dù sao đám người kia vừa nhìn đã biết không phải dạng vừa, mọi người đều là dân thường, ai dám xen vào chuyện của người khác, đắc tội với nhà giàu sang quyền quý kia chứ? Không thấy à, người ngồi trên xe ngựa dừng ở phía sau cũng không có ý định ra tay sao? Có thể thấy, mấy người này chắc chắn là không dễ chọc.
Tên sai vặt cười gằn:
- Kêu đi, bà cứ kêu đi, hôm nay ta xem có ai dám cứu các ngươi. Ta nói cho nhà bà biết, chủ nhân nhà ta từng uống rượu với huyện lệnh, đám nha dịch ở nha môn chúng ta đều quen biết cả.
Tên sai vặt vừa nói như vậy, bà Đỗ lập tức cảm thấy tuyệt vọng, chỉ biết kêu gào thảm thiết cầu xin tha thứ chứ không dám kêu cứu mạng nữa.
Ba mẹ con Vương Đông Sơ đều rất vui vẻ, không để ý đến những lời chua ngoa của những người bán hàng rong xung quanh, ba mẹ con thu dọn xong gánh hàng liền bắt đầu dạo chợ.
Vương Đông Sơ mua ít thịt dê và xương dê, dạo này bận rộn kiếm tiền, cũng nên bồi bổ cho cái dạ dày của mình một chút.
Chờ đến giờ hẹn với xe bò, lúc này họ mới chuẩn bị về nhà.
Những học sinh đến Tiên Nhân quan nghe kinh cầu phúc cũng đã xuống núi, gặp Vương Đông Sơ có chút ngượng ngùng, Vương Đông Sơ cũng không để ý đến bọn họ.
Vương Đông Sơ gói đậu phụ của mấy học sinh lại đưa cho bọn họ rồi cả nhà mới trở về.
Khi đến chỗ dừng xe bò, họ vừa hay gặp nhà Đỗ Lão Căn, nhà bọn họ cũng đã bán hết đậu phụ, đang chuẩn bị về nhà.
Đỗ Lão Căn thấy nhà họ La thì có chút xấu hổ, ánh mắt cũng không dám nhìn thẳng bọn họ.
La Lập Cường lạnh lùng hừ một tiếng:
- Nhìn thì có vẻ là người thật thà, không ngờ bụng dạ lại xấu xa.
La Lập Tân nói:
- Em hai, biết người biết mặt không biết lòng, sau này nhìn người, ngàn vạn lần đừng chỉ nhìn bề ngoài.
Vương Dương vỗ vai La Lập Cường, ám chỉ:
- Anh họ Cường à, anh họ Tân nói rất đúng, có vài người không thể chỉ nhìn vẻ bề ngoài đâu.
La Lập Thăng ở bên cạnh im lặng gật đầu, ánh mắt sâu xa nhìn người nhà Đỗ Lão Căn đối diện.
Đỗ Lão Căn không nói gì, bà lão Đỗ muốn nói vài câu. Nhưng Đỗ Lão Căn đã đánh xe bò đi, bà Đỗ chỉ hừ một tiếng bằng mũi, trước khi lên xe, bà ta nói:
- Không có lý nào việc buôn bán này chỉ có nhà các ngươi mới được làm.
Vương Đông Sơ liếc mắt nhìn mấy đứa nhỏ, ánh mắt cũng không thèm nhìn nhà Đỗ Lão Căn:
- Được rồi, đi thôi.
Loại người mặt dày như vậy, nói bọn họ vài câu cũng chẳng thấm vào đâu, người ta chưa chắc đã để ý.
Xe bò còn phải đợi những khách khác, mấy người lại đợi thêm một lúc, lúc này mới chậm rãi lên đường.
Người đánh xe là người ở thôn bên cạnh, bò là một con bò già, đi khá chậm.
Vương Đông Sơ cảm thấy, đi xe cũng chỉ nhanh hơn đi bộ một chút mà thôi. Nếu không phải đường xá thật sự quá xa, đồ đạc mang theo lại nhiều, cô sợ đi bộ về sẽ gãy chân, thì đi xe bò thật sự còn không bằng đi bộ.
Xe bò chậm rãi đi trên đường làng, thỉnh thoảng lại xóc nảy. Hoa quế ven đường tỏa hương thơm ngát, ánh nắng chiều không gay gắt lắm, chiếu lên người ấm áp, cơn buồn ngủ của Vương Đông Sơ cũng ùa đến.
Vương Đông Sơ nói:
- Mẹ dựa vào sọt ngủ một lát, đến nhà thì gọi mẹ dậy.
La Lập Tân:
- Vâng, nương.
Trong lúc mơ màng, cũng không biết đã đi được bao lâu, xe bò bỗng nhiên dừng lại, bên tai vang lên tiếng chửi mắng và cầu xin tha thứ.
(adsbygoogle = window.adsbygoogle || []).push({});
Vương Đông Sơ vốn ngủ không sâu, xe bò vừa dừng là cô tỉnh dậy:
- Sao vậy?
- Nương, người mau nhìn, nhà Đỗ Lão Căn bị đánh kìa.
Giọng La Lập Cường có phần hả hê.
Vương Đông Sơ:
- Hả?
La Lập Tân nói:
- Con nghe bọn họ nói chuyện, hình như là đám người kia ham rẻ mua đậu phụ nhà Đỗ Lão Căn, sau khi về bị chủ nhân mắng hay sao đó, đám người này tức giận nên mới tìm đến đánh.
Vương Đông Sơ dụi mắt, nhìn về phía trước. Chỉ thấy năm sáu người đàn ông mặc áo vải thô màu xanh đậm đang vừa đánh vừa mắng hai vợ chồng nhà họ Đỗ.
- Mẹ kiếp, không phải ông nói ông là nhà bán đậu phụ nướng trấn Hòa Bình hay sao? Hả?
- Lừa gạt ông đây? Làm ông đây bị chủ nhân phạt một tháng lương này!
- Mẹ kiếp, ai cho ông cái gan chó dám lừa ông đây hả?
La Lập Cường cau mày xem náo nhiệt:
- Nhìn cách ăn mặc của đám người kia có hơi giống người nhà họ Diêm trong huyện.
Vương Dương hỏi:
- Nhà họ Diêm?
La Lập Cường nói:
- Mọi người nhìn kỹ xem, trên tay áo của bọn họ có thêu chữ Diêm.
Vương Đông Sơ không hiểu:
- Nhà họ Diêm này là nhà nào?
La Lập Cường:
- Nhà họ Diêm này mở một sòng bạc trong huyện.
La Lập Thăng:
- Bọn họ là người chúng ta không thể chọc đến ạ.
Ánh mắt Vương Đông Sơ nhìn về phía La Lập Cường, La Lập Cường rụt cổ nói:
- Con chỉ thấy bọn họ đến đòi nợ lúc con đi dạo trên trấn thôi...
Giọng La Lập Cường càng ngày càng nhỏ.
Vương Đông Sơ lạnh lùng nói:
(adsbygoogle = window.adsbygoogle || []).push({});
- Con thứ, ta chỉ nói một lần này thôi, nếu con dám bước chân vào sòng bạc, ta sẽ đánh gãy chân con đấy!
La Lập Cường hoàn toàn không tin mẹ sẽ đánh gãy chân mình. Mẹ gã rất dễ dỗ, gã chỉ cần nói vài câu ngon ngọt là có thể moi được bạc trong tay mẹ.
Nhưng nhìn vẻ mặt lạnh lùng nghiêm túc của Vương Đông Sơ, La Lập Cường cảm thấy, không chừng mẹ hắn thật sự sẽ đánh gãy chân gã.
La Lập Cường nuốt nước bọt:
- Nương, người yên tâm, sau này con tuyệt đối tuyệt đối sẽ không đến sòng bạc.
Vương Đông Sơ nhìn La Lập Tân và La Lập Thăng:
- Hai đứa nghe cho kỹ đây, người một nhà vốn nên có phúc cùng hưởng có họa cùng chịu, nếu thấy Lập Cường đến sòng bạc, nhất định phải nói cho ta biết. Nếu không, chờ nó nướng sạch gia sản, đến lúc đó cả nhà ta sẽ cùng chết đói đấy.
La Lập Tân và La Lập Thăng gật đầu lia lịa. Bọn họ cũng từng chứng kiến cảnh con bạc tán gia bại sản, vợ con ly tán.
La Lập Cường có chút không phục, nhỏ giọng cãi lại:
- Sao các người chỉ nói mình con?
Ánh mắt Vương Đông Sơ lướt qua ba anh em:
- Ba anh em các con, đứa nào đến sòng bạc, đứa đó sẽ bị đánh gãy chân.
Cô lại nói thêm:
- Giám sát lẫn nhau.
Sòng bạc là nơi một khi đã bước chân vào thì sẽ muốn đến lần thứ hai. Thắng tiền rồi thì muốn thắng nhiều hơn. Thua tiền rồi thì muốn gỡ lại. Càng chơi càng ham, cuối cùng, người chịu thiệt sẽ không bao giờ là sòng bạc.
Bên này, Đỗ Lão Căn và bà lão Đỗ bị đánh đến mức không ngừng cầu xin tha thứ.
Bà Đỗ nói:
- Xin hãy tha mạng, tha mạng cho chúng tôi, gia vị của chúng tôi đều mua giống y như nhà đó, tuyệt đối là mùi vị đó.
Bà Đỗ căn bản chưa từng ăn đậu phụ nhà họ La, làm sao biết đậu phụ nhà họ La làm ra có mùi vị gì. Bà ta chỉ biết nhà họ La mua những gia vị nào, bà ta mỗi loại cho một ít, chắc chắn sẽ không sai.
- Bà nói láo.
Gã sai vặt phỉ nhổ, động tác dưới chân không ngừng:
- Chủ nhân nhà ta nói, đậu phụ nhà hai người chó cũng không thèm ăn, còn dám nói giống hệt nhà kia?
Đỗ Lão Căn và bà Đỗ bị đánh đến mức kêu la thảm thiết. Thấy đám người kia không chịu buông tha cho mình, bà Đỗ dứt khoát gào lên:
- Cứu mạng, giết người rồi — cứu mạng, đánh người rồi —
Lúc này, do đám người kia đánh nhau, đường đi đã bị chặn lại, có không ít người dừng lại xem náo nhiệt, nhưng không một ai ra tay cứu giúp.
Dù sao đám người kia vừa nhìn đã biết không phải dạng vừa, mọi người đều là dân thường, ai dám xen vào chuyện của người khác, đắc tội với nhà giàu sang quyền quý kia chứ? Không thấy à, người ngồi trên xe ngựa dừng ở phía sau cũng không có ý định ra tay sao? Có thể thấy, mấy người này chắc chắn là không dễ chọc.
Tên sai vặt cười gằn:
- Kêu đi, bà cứ kêu đi, hôm nay ta xem có ai dám cứu các ngươi. Ta nói cho nhà bà biết, chủ nhân nhà ta từng uống rượu với huyện lệnh, đám nha dịch ở nha môn chúng ta đều quen biết cả.
Tên sai vặt vừa nói như vậy, bà Đỗ lập tức cảm thấy tuyệt vọng, chỉ biết kêu gào thảm thiết cầu xin tha thứ chứ không dám kêu cứu mạng nữa.
Bạn đang đọc truyện trên: DocTruyen.Pro