Xuyên Thành Mẹ Kế Ác Độc, Ta Giúp Nhóc Con Xui Xẻo Nghịch Thiên Cải Mệnh
Chu Niệm Hoảng...
Ngữ Mặc Lăng Tiêu
2024-08-19 16:10:29
Mà nàng cũng không chú ý, Chu Niệm vốn đang si ngốc ngu dại lại đột nhiên mở to hai mắt nhìn chằm chằm động tác của nàng, dáng vẻ không dám tin.
Thế, thế mà nàng lại có thể nhìn thấy những hắc khí này, còn có thể xua tan.
Nàng, nàng không phải độc phụ Khương thị kia, rốt cuộc nàng, nàng là ai?
Khương Nhiên thấy Chu Niệm mở to đôi mắt ngăm đen ngây ngốc nhìn mình chằm chằm, nghĩ đến hiện tại hẳn nữ hài này vẫn còn si ngốc.
Lại thấy ánh mắt nữ hài nhìn mình vừa sợ hãi vừa lo lắng, nghĩ đến những chuyện nguyên chủ làm với nữ hài, trong lòng nàng dâng lên cảm giác bất đắc dĩ lại thương tiếc.
Cuối cùng nàng chỉ giơ tay lên rồi lại hạ xuống.
Nàng cố gắng học theo giọng điệu mẫu long nói chuyện với nàng, cười nói với Chu Niệm: “Tiểu Niệm Niệm, đói không, ta đút ngươi ăn mì được không?”
Trong đầu Chu Niệm vẫn còn đọng lại hình ảnh Khương Nhiên giơ tay lên vẫy vẫy một chút đã có thể xua tan đám vận xui quấn quanh người mình.
Chuyện này là thật, nàng không hoa mắt. Vì khiếp sợ quá đỗi nên Khương Nhiên nói gì nàng cũng ngoan ngoãn gật đầu.
“Ngoan, há miệng ra.” Khuôn mặt Khương Nhiên tràn đầy ý cười, dùng đũa gắp mì đưa đến bên miệng Chu Niệm.
Cũng may lúc trước tiên đồng đã cho nàng học một số kỹ năng cơ bản của nhân gian, dùng đũa cũng là một trong số các kỹ năng đó, mới không đến mức gượng gạo.
Chu Niệm nhu thuận há miệng, lập tức nhận được một tiếng khen ngợi của Khương Nhiên: “Thật ngoan.”
Đợi đến khi Chu Niệm hoàn toàn phục hồi tinh thần, nàng đã bất tri bất giác bị Khương Nhiên dụ dỗ ăn hết một bát mì lớn.
Ăn xong, lại nấc một hơi, nàng mới cảm giác được hương vị của bát mì này cũng không tồi.
Khương Nhiên nhìn Chu Niệm, sau khi ăn cơm xong, sắc mặt nữ hài đã hồng hào hơn không ít.
Khương Nhiên rất hài lòng, đây không phải là khởi đầu rất tốt sao?
Mà lực chú ý của Chu Niệm vẫn còn kẹt ở chuyện Khương Nhiên có thể xua tan hắc khí.
Hơn nữa nàng phát hiện, hình như đám hắc khí kia rất sợ Khương thị, thậm chí còn không dám tụ tập bên cạnh nàng.
Nàng không dám tin tưởng chuyện này, bởi phàm nhân không thể nào thấy hắc khí được.
Nhưng nàng cũng có thể chắc chắn bản thân không nhìn nhầm, Khương thị không chỉ có thể nhìn thấy hắc khí, hơn nữa Khương thị còn không e ngại chúng chút nào, thậm chí còn có thể khắc chế chúng.
Lúc này, Chu Niệm đã sốc đến mức không biết nên phản ứng như thế nào.
“Niệm Niệm ăn no rồi, vậy ta đi trước. Niệm Niệm, yên tâm, sau này có ta ở đây, không có thứ gì hay người nào dám tiếp tục thương tổn Niệm Niệm.”
Khương Nhiên vừa nói vừa phất tay, còn thổi một hơi vào hắc khí kia. Đám hắc khí kia như là bị đông cứng, co rúm lại ở góc tường.
Mà Chu Niệm lại chưa bao giờ cảm thấy dễ chịu và thoải mái như lúc này.
Thậm chí nàng không kịp cười ngây ngô với Khương Nhiên, chỉ lo nhìn chằm chằm đám hắc khí đang co rúm lại trong góc kia.
Thế, thế mà nàng lại có thể nhìn thấy những hắc khí này, còn có thể xua tan.
Nàng, nàng không phải độc phụ Khương thị kia, rốt cuộc nàng, nàng là ai?
Khương Nhiên thấy Chu Niệm mở to đôi mắt ngăm đen ngây ngốc nhìn mình chằm chằm, nghĩ đến hiện tại hẳn nữ hài này vẫn còn si ngốc.
Lại thấy ánh mắt nữ hài nhìn mình vừa sợ hãi vừa lo lắng, nghĩ đến những chuyện nguyên chủ làm với nữ hài, trong lòng nàng dâng lên cảm giác bất đắc dĩ lại thương tiếc.
Cuối cùng nàng chỉ giơ tay lên rồi lại hạ xuống.
Nàng cố gắng học theo giọng điệu mẫu long nói chuyện với nàng, cười nói với Chu Niệm: “Tiểu Niệm Niệm, đói không, ta đút ngươi ăn mì được không?”
Trong đầu Chu Niệm vẫn còn đọng lại hình ảnh Khương Nhiên giơ tay lên vẫy vẫy một chút đã có thể xua tan đám vận xui quấn quanh người mình.
Chuyện này là thật, nàng không hoa mắt. Vì khiếp sợ quá đỗi nên Khương Nhiên nói gì nàng cũng ngoan ngoãn gật đầu.
“Ngoan, há miệng ra.” Khuôn mặt Khương Nhiên tràn đầy ý cười, dùng đũa gắp mì đưa đến bên miệng Chu Niệm.
Cũng may lúc trước tiên đồng đã cho nàng học một số kỹ năng cơ bản của nhân gian, dùng đũa cũng là một trong số các kỹ năng đó, mới không đến mức gượng gạo.
Chu Niệm nhu thuận há miệng, lập tức nhận được một tiếng khen ngợi của Khương Nhiên: “Thật ngoan.”
Đợi đến khi Chu Niệm hoàn toàn phục hồi tinh thần, nàng đã bất tri bất giác bị Khương Nhiên dụ dỗ ăn hết một bát mì lớn.
(adsbygoogle = window.adsbygoogle || []).push({});
Ăn xong, lại nấc một hơi, nàng mới cảm giác được hương vị của bát mì này cũng không tồi.
Khương Nhiên nhìn Chu Niệm, sau khi ăn cơm xong, sắc mặt nữ hài đã hồng hào hơn không ít.
Khương Nhiên rất hài lòng, đây không phải là khởi đầu rất tốt sao?
Mà lực chú ý của Chu Niệm vẫn còn kẹt ở chuyện Khương Nhiên có thể xua tan hắc khí.
Hơn nữa nàng phát hiện, hình như đám hắc khí kia rất sợ Khương thị, thậm chí còn không dám tụ tập bên cạnh nàng.
Nàng không dám tin tưởng chuyện này, bởi phàm nhân không thể nào thấy hắc khí được.
Nhưng nàng cũng có thể chắc chắn bản thân không nhìn nhầm, Khương thị không chỉ có thể nhìn thấy hắc khí, hơn nữa Khương thị còn không e ngại chúng chút nào, thậm chí còn có thể khắc chế chúng.
Lúc này, Chu Niệm đã sốc đến mức không biết nên phản ứng như thế nào.
“Niệm Niệm ăn no rồi, vậy ta đi trước. Niệm Niệm, yên tâm, sau này có ta ở đây, không có thứ gì hay người nào dám tiếp tục thương tổn Niệm Niệm.”
Khương Nhiên vừa nói vừa phất tay, còn thổi một hơi vào hắc khí kia. Đám hắc khí kia như là bị đông cứng, co rúm lại ở góc tường.
Mà Chu Niệm lại chưa bao giờ cảm thấy dễ chịu và thoải mái như lúc này.
Thậm chí nàng không kịp cười ngây ngô với Khương Nhiên, chỉ lo nhìn chằm chằm đám hắc khí đang co rúm lại trong góc kia.
Bạn đang đọc truyện trên: DocTruyen.Pro