Xuyên Thành Mẹ Kế Ác Độc, Ta Giúp Nhóc Con Xui Xẻo Nghịch Thiên Cải Mệnh
Không Muốn Nàng...
Ngữ Mặc Lăng Tiêu
2024-08-19 16:10:29
Đợi đến khi Khương thị rời khỏi phòng rồi nàng mới chậm rãi xuống giường, đi đến bên cạnh hắc khí đã bị đông cứng, vươn tay muốn chạm vào một chút.
Đám hắc khí kia tuy đã bị đông cứng nhưng lại bắt đầu giương nanh múa vuốt với nàng, muốn tránh thoát trói buộc tiếp tục quấn lấy nàng.
Nàng sợ tới mức lập tức lui về giường, nghiêng đầu, tiếp tục nghĩ đến cảnh tượng vừa rồi.
Khương thị không đơn giản, rất có thể nàng không phải Khương thị trước kia.
Nhưng nàng là ai?
Dù sao thì mặc kệ nàng là ai, chỉ cần có thể khắc chế đám hắc khí kia, đó chính là chuyện tốt.
Chu Niệm biết hắc khí trên người mình đã ảnh hưởng đến người Chu gia, cho nên Chu gia mới càng ngày càng xui xẻo.
Nếu nữ nhân này có thể giúp mình và Chu gia thật, vậy dù như thế nào thì mình cũng phải quấn lấy Khương Nhiên.
Nàng còn đại thù chưa báo, còn chưa trở về tìm đám người kia tính sổ, dù thế nào đi nữa nàng cũng không thể chết, càng không thể liên lụy khiến Chu gia xảy ra chuyện.
Suy cho cùng, họ cũng là những người duy nhất đối xử tốt với nàng.
Kiếp trước nàng không biết, còn tưởng bọn họ vứt bỏ mình, cho nên đám hắc khí kia mới vì căm hận và lửa giận của nàng mà đi cắn trả Chu gia.
Hiện tại nàng đã biết đám hắc khí này xuất hiện vì nguyên nhân gì, cho dù trước mắt nàng còn chưa tìm được cách xử lý chúng, nhưng nhất định sẽ không bước lên vết xe đổ nữa.
...
Trở lại phòng bếp, bên trong đã được dọn dẹp sạch sẽ.
Khương Nhiên suy nghĩ, cũng không thể mỗi lần nấu cơm đều lấy nguyên liệu từ trong không gian ra ngoài.
Hơn nữa, nếu mình không ở nhà, cũng không thể để người Chu gia chết đói. Cho nên cuối cùng nàng vẫn rưng rưng nhịn đau, lấy lương thực từ trong không gian ra ngoài.
Nàng lấy một ít gạo đổ vào hũ gạo, sau đó lại lấy túi mì rồi bình dầu ra.
Nghe được tiếng bước chân, nàng vội vàng thu tay lại, thiếu chút nữa bị Chu Thành An nhìn thấy.
Mà thật ra nàng cũng không xác định được rốt cuộc Chu Thành An có nhìn hay không.
Tóm lại, khi hắn nhìn thấy bình gạo, túi mì và bình dầu lại đầy, vẻ mặt trên mặt rất đặc sắc, miệng há hốc rồi ngậm lại nhiều lần mới phát ra âm thanh.
“Cái kia, ngươi giấu mấy thứ này ở chỗ nào?”
Nói xong, hắn nhanh chóng nhìn nàng rồi lại nhanh chóng cúi đầu xuống.
Không đợi nàng suy nghĩ cẩn thận, hắn đã ảo não cắn đầu lưỡi, giải thích: “Ý của ta không phải như ngươi nghĩ, ta, ý của ta là, hiện tại chúng ta cũng không giàu có...”
“Ta biết.” Khương Nhiên cúi đầu, sắc mặt không được tốt lắm.
Nghĩ đến việc cả nhà phải ăn một ngày ba bữa, còn có số lương thực không nhiều nhặn gì trong không gian, nàng lại không nhịn được thở dài.
“Có, có phải ngươi tức giận rồi không?”
So với trước kia, hiện tại Chu Thành An càng lo lắng nàng sẽ tức giận hơn.
Trước kia nàng tức giận sẽ chửi hét nhưng hắn không để ý lắm. Có điều hiện tại, dường như hắn lại tiếc nuối không muốn nàng rời đi.
Đám hắc khí kia tuy đã bị đông cứng nhưng lại bắt đầu giương nanh múa vuốt với nàng, muốn tránh thoát trói buộc tiếp tục quấn lấy nàng.
Nàng sợ tới mức lập tức lui về giường, nghiêng đầu, tiếp tục nghĩ đến cảnh tượng vừa rồi.
Khương thị không đơn giản, rất có thể nàng không phải Khương thị trước kia.
Nhưng nàng là ai?
Dù sao thì mặc kệ nàng là ai, chỉ cần có thể khắc chế đám hắc khí kia, đó chính là chuyện tốt.
Chu Niệm biết hắc khí trên người mình đã ảnh hưởng đến người Chu gia, cho nên Chu gia mới càng ngày càng xui xẻo.
Nếu nữ nhân này có thể giúp mình và Chu gia thật, vậy dù như thế nào thì mình cũng phải quấn lấy Khương Nhiên.
Nàng còn đại thù chưa báo, còn chưa trở về tìm đám người kia tính sổ, dù thế nào đi nữa nàng cũng không thể chết, càng không thể liên lụy khiến Chu gia xảy ra chuyện.
Suy cho cùng, họ cũng là những người duy nhất đối xử tốt với nàng.
Kiếp trước nàng không biết, còn tưởng bọn họ vứt bỏ mình, cho nên đám hắc khí kia mới vì căm hận và lửa giận của nàng mà đi cắn trả Chu gia.
Hiện tại nàng đã biết đám hắc khí này xuất hiện vì nguyên nhân gì, cho dù trước mắt nàng còn chưa tìm được cách xử lý chúng, nhưng nhất định sẽ không bước lên vết xe đổ nữa.
...
Trở lại phòng bếp, bên trong đã được dọn dẹp sạch sẽ.
(adsbygoogle = window.adsbygoogle || []).push({});
Khương Nhiên suy nghĩ, cũng không thể mỗi lần nấu cơm đều lấy nguyên liệu từ trong không gian ra ngoài.
Hơn nữa, nếu mình không ở nhà, cũng không thể để người Chu gia chết đói. Cho nên cuối cùng nàng vẫn rưng rưng nhịn đau, lấy lương thực từ trong không gian ra ngoài.
Nàng lấy một ít gạo đổ vào hũ gạo, sau đó lại lấy túi mì rồi bình dầu ra.
Nghe được tiếng bước chân, nàng vội vàng thu tay lại, thiếu chút nữa bị Chu Thành An nhìn thấy.
Mà thật ra nàng cũng không xác định được rốt cuộc Chu Thành An có nhìn hay không.
Tóm lại, khi hắn nhìn thấy bình gạo, túi mì và bình dầu lại đầy, vẻ mặt trên mặt rất đặc sắc, miệng há hốc rồi ngậm lại nhiều lần mới phát ra âm thanh.
“Cái kia, ngươi giấu mấy thứ này ở chỗ nào?”
Nói xong, hắn nhanh chóng nhìn nàng rồi lại nhanh chóng cúi đầu xuống.
Không đợi nàng suy nghĩ cẩn thận, hắn đã ảo não cắn đầu lưỡi, giải thích: “Ý của ta không phải như ngươi nghĩ, ta, ý của ta là, hiện tại chúng ta cũng không giàu có...”
“Ta biết.” Khương Nhiên cúi đầu, sắc mặt không được tốt lắm.
Nghĩ đến việc cả nhà phải ăn một ngày ba bữa, còn có số lương thực không nhiều nhặn gì trong không gian, nàng lại không nhịn được thở dài.
“Có, có phải ngươi tức giận rồi không?”
So với trước kia, hiện tại Chu Thành An càng lo lắng nàng sẽ tức giận hơn.
Trước kia nàng tức giận sẽ chửi hét nhưng hắn không để ý lắm. Có điều hiện tại, dường như hắn lại tiếc nuối không muốn nàng rời đi.
Bạn đang đọc truyện trên: DocTruyen.Pro