Xuyên Thành Mẹ Kế Ác Độc, Ta Giúp Nhóc Con Xui Xẻo Nghịch Thiên Cải Mệnh
Một Bữa No
Ngữ Mặc Lăng Tiêu
2024-08-19 16:10:29
Thông thường, những lúc như vậy là nàng đang ấp ủ cảm xúc muốn nổi giận.
Đám nhóc sợ tới mức rụt đầu co cổ, bắt đầu lui về phía sau.
“Không phải mấy đứa kêu đói chết từ lâu rồi sao, sao không đi vào?”
Chu Thành An đứng phía sau đẩy đám nhóc một cái, sau đó khập khiễng sải bước đi về phía trước.
Chỉ bước vài bước đã đến trước bếp, nhìn Khương Nhiên bị khói trắng hun đỏ mắt, hắn nuốt một ngụm nước bọt rồi mới vội vàng cúi đầu, xoa xoa tay:
“Ta thấy đã gần xong rồi, ta tự lấy là được.”
“Ừm.”
Khương Nhiên cúi người xuống, đẩy củi vào trong bếp.
Xác định củi sẽ không cháy hết nàng mới lui về phía sau vài bước, nhường chỗ cho Chu Thành An cao ráo đi vào.
Mấy thằng nhóc đứng ngoài trợn mắt há hốc mồm nhìn cha mình bắt đầu dùng đũa gắp từng đũa từng đũa mì một cách vụng về.
Bếp quá thấp, Chu Thành An lại quá cao cho nên phải cúi người xuống mới có thể thuận tiện gắp mì.
Chỉ là chân hắn còn chưa khỏi hoàn toàn, cho nên chỉ cúi người như vậy thôi cũng đã phải cố hết sức.
Đám nhóc phát hiện tình trạng của cha nhưng lại không dám tiến lên.
Mãi tới khi Chu Thành An đau đớn lảo đảo vài cái, thiếu chút nữa ngã vào trong nồi mì nóng còn đang bốc khói trắng, đám nhóc mới hít sâu một hơi, lo lắng hô lên: “Cha...”
Cũng may Khương Nhiên phản ứng nhanh, trực tiếp kéo người lại. Chu Thành An cao to vạm vỡ cứ vậy đụng thẳng vào người Khương Nhiên.
Nàng không cao bằng hắn, mặt trực tiếp đâm vào lồng ngực rắn chắc của hắn, phát đau.
Nàng hơi bực bội nhưng nghĩ đến nóc nhà, nàng lại vội vàng kiềm chế, nhưng vẫn không nhịn được mắng một câu:
“Làm không được thì đừng tới thêm phiền.”
“A, đúng, thật xin lỗi.” Chu Thành An cũng sợ.
Hắn bị bỏng chỉ là chuyện nhỏ, nhưng nếu làm hỏng nồi mì thì hắn gây ra tội lớn rồi.
Thế là hắn thành thật gật đầu, trên mặt tràn đầy áy náy.
“Mấy người các ngươi ngơ ngác làm gì, còn không vào hỗ trợ.”
Khương Nhiên thấy nam nhân lưng dài vai rộng lại bị mình khiển trách thành như vậy, cũng không đành lòng.
Nàng hòa hoãn lại, gọi đám nhóc nhanh chóng tiến vào đỡ Chu Thành An sang một bên.
Chu gia người nhiều nhưng nhà lại không lớn, tổng cộng chỉ có ba gian phòng, một là của nàng với Chu Thành An, một phòng của ba đứa con trai nhỏ cùng với Chu Niệm.
Giữa ba đứa nhóc với Chu Niệm chỉ có một mảnh chăn nhỏ ngăn cách, xem như tách biệt nam hài với nữ hài.
Cuối cùng là phòng bếp này.
Cho nên ngày thường nấu cơm ăn cơm đều trong phòng bếp.
Cũng may tuy nhà nghèo nhưng chén vẫn đủ lớn, dù sao cũng là đại sự liên quan đến cơm nước, không thể qua loa được.
Nàng lấy cho mỗi người một chén lớn.
Tổng cộng có sáu cái chén, đều được gắp đầy, trong nồi vẫn còn dư lại ba chén, nàng để dành lại cho một lớn ba nhỏ trong nhà.
Suy nghĩ về lượng cơm của thân thể này lại suy nghĩ về tuổi tác của Chu Niệm, nàng lấy một ít mì từ trong hai chén ấy bỏ vào trong chén Chu Thành An.
Đám nhóc sợ tới mức rụt đầu co cổ, bắt đầu lui về phía sau.
“Không phải mấy đứa kêu đói chết từ lâu rồi sao, sao không đi vào?”
Chu Thành An đứng phía sau đẩy đám nhóc một cái, sau đó khập khiễng sải bước đi về phía trước.
Chỉ bước vài bước đã đến trước bếp, nhìn Khương Nhiên bị khói trắng hun đỏ mắt, hắn nuốt một ngụm nước bọt rồi mới vội vàng cúi đầu, xoa xoa tay:
“Ta thấy đã gần xong rồi, ta tự lấy là được.”
“Ừm.”
Khương Nhiên cúi người xuống, đẩy củi vào trong bếp.
Xác định củi sẽ không cháy hết nàng mới lui về phía sau vài bước, nhường chỗ cho Chu Thành An cao ráo đi vào.
Mấy thằng nhóc đứng ngoài trợn mắt há hốc mồm nhìn cha mình bắt đầu dùng đũa gắp từng đũa từng đũa mì một cách vụng về.
Bếp quá thấp, Chu Thành An lại quá cao cho nên phải cúi người xuống mới có thể thuận tiện gắp mì.
(adsbygoogle = window.adsbygoogle || []).push({});
Chỉ là chân hắn còn chưa khỏi hoàn toàn, cho nên chỉ cúi người như vậy thôi cũng đã phải cố hết sức.
Đám nhóc phát hiện tình trạng của cha nhưng lại không dám tiến lên.
Mãi tới khi Chu Thành An đau đớn lảo đảo vài cái, thiếu chút nữa ngã vào trong nồi mì nóng còn đang bốc khói trắng, đám nhóc mới hít sâu một hơi, lo lắng hô lên: “Cha...”
Cũng may Khương Nhiên phản ứng nhanh, trực tiếp kéo người lại. Chu Thành An cao to vạm vỡ cứ vậy đụng thẳng vào người Khương Nhiên.
Nàng không cao bằng hắn, mặt trực tiếp đâm vào lồng ngực rắn chắc của hắn, phát đau.
Nàng hơi bực bội nhưng nghĩ đến nóc nhà, nàng lại vội vàng kiềm chế, nhưng vẫn không nhịn được mắng một câu:
“Làm không được thì đừng tới thêm phiền.”
“A, đúng, thật xin lỗi.” Chu Thành An cũng sợ.
Hắn bị bỏng chỉ là chuyện nhỏ, nhưng nếu làm hỏng nồi mì thì hắn gây ra tội lớn rồi.
Thế là hắn thành thật gật đầu, trên mặt tràn đầy áy náy.
(adsbygoogle = window.adsbygoogle || []).push({});
“Mấy người các ngươi ngơ ngác làm gì, còn không vào hỗ trợ.”
Khương Nhiên thấy nam nhân lưng dài vai rộng lại bị mình khiển trách thành như vậy, cũng không đành lòng.
Nàng hòa hoãn lại, gọi đám nhóc nhanh chóng tiến vào đỡ Chu Thành An sang một bên.
Chu gia người nhiều nhưng nhà lại không lớn, tổng cộng chỉ có ba gian phòng, một là của nàng với Chu Thành An, một phòng của ba đứa con trai nhỏ cùng với Chu Niệm.
Giữa ba đứa nhóc với Chu Niệm chỉ có một mảnh chăn nhỏ ngăn cách, xem như tách biệt nam hài với nữ hài.
Cuối cùng là phòng bếp này.
Cho nên ngày thường nấu cơm ăn cơm đều trong phòng bếp.
Cũng may tuy nhà nghèo nhưng chén vẫn đủ lớn, dù sao cũng là đại sự liên quan đến cơm nước, không thể qua loa được.
Nàng lấy cho mỗi người một chén lớn.
Tổng cộng có sáu cái chén, đều được gắp đầy, trong nồi vẫn còn dư lại ba chén, nàng để dành lại cho một lớn ba nhỏ trong nhà.
Suy nghĩ về lượng cơm của thân thể này lại suy nghĩ về tuổi tác của Chu Niệm, nàng lấy một ít mì từ trong hai chén ấy bỏ vào trong chén Chu Thành An.
Bạn đang đọc truyện trên: DocTruyen.Pro