Xuyên Thành Mẹ Kế Ác Độc, Ta Giúp Nhóc Con Xui Xẻo Nghịch Thiên Cải Mệnh
Thật Uất Ức
Ngữ Mặc Lăng Tiêu
2024-08-19 16:10:29
Nhưng nàng cũng nghèo.
Có điều, bây giờ nàng là người, phải ăn cơm.
Nghĩ tới mấy tin tức nhận được từ tiểu tinh linh hôm qua, lại nghĩ tới sức ăn của những người này, nàng không thể không khóc.
Cuối cùng Chu Tham cũng lên tiếng: “Nương, người, người còn có thể nấu cơm cho bọn con không?”
Câu hỏi mềm nhũn, ánh mắt trông mong cùng với động tác liếm khóe miệng đã khiến nàng mềm lòng.
“À, đứa nhỏ kia, Niệm Niệm đâu? Nó có khỏe hơn chút nào chưa?”
“Muội muội tỉnh rồi, chỉ là đầu óc còn chưa tỉnh táo hắn nên con không gọi muội muội dậy. Hẳn muội ấy cũng đã đói bụng rồi.”
Chu Tham chủ động trả lời.
Muội muội luôn rất thân thiết với hắn, chỉ là dường như hôm nay muội muội không thích nói chuyện với hắn nữa, điều này khiến hắn cảm thấy buồn bực.
Nhưng nghĩ tới chuyện hôm qua muội muội suýt bị bán, chắc chắn muội ấy đã rất sợ hãi, đợi đến khi khỏe hơn hẳn sẽ giống trước kia thôi.
“Được, ta sẽ đi nấu cơm? Ăn mì hôm qua cũng ngon, các ngươi có muốn thêm trứng không? Còn có, các ngươi có thể ăn được bao nhiêu chén? “
“Được rồi, không cần thêm...” Chu Thành An còn chưa nói hết lời đã bị đám nhóc cướp lời.
“Đều muốn, con muốn một chén lớn.”
“Con cũng vậy.”
“Con cũng vậy, còn có muội muội.”
“Ta...” Chu Thành An muốn mở miệng, kết quả bị Khương Nhiên cướp lời: “Ngươi, ta biết, hai chén lớn.”
Ăn thật sự nhiều.
Nàng thầm trợn trắng mắt.
Trong lòng đã bắt đầu hoài nghi, nhiệm vụ này là muốn để nàng làm bà mụ nấu cơm, không, là để nàng tiêu tốn công đức.
Khương Nhiên vừa thuần thục trộn mì vừa yên lặng khóc không ra nước mắt.
Uất ức, muốn khóc, nhưng lại không thể lớn tiếng, không thể rơi lệ, thật uất ức, hu hu hu.
Không được, đợi đến buổi tối phải tìm một chỗ, phát tiết hết ra ngoài.
Con mịe nó, ăn thật sự nhiều, ăn đến mức nàng nghèo luôn.
Phải tìm cách để có được thức ăn.
Hu hu.
Không thể rơi nước mắt.
Phải chịu đựng.
Năng lực học tập của thánh thú các nàng rất mạnh, hôm qua nấu bữa ăn kia mất một tiếng, hôm nay chỉ mất 30 phút đã nấu xong một nồi mì lớn.
Chỉ là nhìn túi bột đã vơi đi một đống lớn, còn cả chai dầu cùng với trứng gà đã thiếu đi một nửa, nàng lại cảm thấy mùi mì này cũng không còn quá thơm.
Thật hoài niệm những ngày uống gió Tây Bắc cũng có thể lấp đầy bụng. Làm người thật khó khăn, nàng muốn trở về trời nằm thẳng.
Đám nhóc đang tuổi thích quan sát sắc mặt người khác, hơn nữa lúc trước bị Khương thị ngược đãi đã sinh ra bóng ma tâm lý, cho nên, mặc dù cả bọn đều đã thèm đến mức không chịu nổi cũng chỉ dám chen chúc ở cửa, nhìn chằm chằm Khương Nhiên khóc tang lề mề trong bếp, không dám tiến lên.
Ngược lại vẻ mặt của cha bọn chúng Chu Thành An lại khác với bình thường, mặt đầy ý cười, thò nửa đầu vào phòng bếp: “Thơm quá, khi nào có thể ăn? “
“Ừm, sắp được rồi.”
Khương Nhiên cũng không ngẩng đầu lên, không nóng không lạnh trả lời một câu.
Có điều, bây giờ nàng là người, phải ăn cơm.
Nghĩ tới mấy tin tức nhận được từ tiểu tinh linh hôm qua, lại nghĩ tới sức ăn của những người này, nàng không thể không khóc.
Cuối cùng Chu Tham cũng lên tiếng: “Nương, người, người còn có thể nấu cơm cho bọn con không?”
Câu hỏi mềm nhũn, ánh mắt trông mong cùng với động tác liếm khóe miệng đã khiến nàng mềm lòng.
“À, đứa nhỏ kia, Niệm Niệm đâu? Nó có khỏe hơn chút nào chưa?”
“Muội muội tỉnh rồi, chỉ là đầu óc còn chưa tỉnh táo hắn nên con không gọi muội muội dậy. Hẳn muội ấy cũng đã đói bụng rồi.”
Chu Tham chủ động trả lời.
Muội muội luôn rất thân thiết với hắn, chỉ là dường như hôm nay muội muội không thích nói chuyện với hắn nữa, điều này khiến hắn cảm thấy buồn bực.
Nhưng nghĩ tới chuyện hôm qua muội muội suýt bị bán, chắc chắn muội ấy đã rất sợ hãi, đợi đến khi khỏe hơn hẳn sẽ giống trước kia thôi.
“Được, ta sẽ đi nấu cơm? Ăn mì hôm qua cũng ngon, các ngươi có muốn thêm trứng không? Còn có, các ngươi có thể ăn được bao nhiêu chén? “
(adsbygoogle = window.adsbygoogle || []).push({});
“Được rồi, không cần thêm...” Chu Thành An còn chưa nói hết lời đã bị đám nhóc cướp lời.
“Đều muốn, con muốn một chén lớn.”
“Con cũng vậy.”
“Con cũng vậy, còn có muội muội.”
“Ta...” Chu Thành An muốn mở miệng, kết quả bị Khương Nhiên cướp lời: “Ngươi, ta biết, hai chén lớn.”
Ăn thật sự nhiều.
Nàng thầm trợn trắng mắt.
Trong lòng đã bắt đầu hoài nghi, nhiệm vụ này là muốn để nàng làm bà mụ nấu cơm, không, là để nàng tiêu tốn công đức.
Khương Nhiên vừa thuần thục trộn mì vừa yên lặng khóc không ra nước mắt.
Uất ức, muốn khóc, nhưng lại không thể lớn tiếng, không thể rơi lệ, thật uất ức, hu hu hu.
Không được, đợi đến buổi tối phải tìm một chỗ, phát tiết hết ra ngoài.
Con mịe nó, ăn thật sự nhiều, ăn đến mức nàng nghèo luôn.
(adsbygoogle = window.adsbygoogle || []).push({});
Phải tìm cách để có được thức ăn.
Hu hu.
Không thể rơi nước mắt.
Phải chịu đựng.
Năng lực học tập của thánh thú các nàng rất mạnh, hôm qua nấu bữa ăn kia mất một tiếng, hôm nay chỉ mất 30 phút đã nấu xong một nồi mì lớn.
Chỉ là nhìn túi bột đã vơi đi một đống lớn, còn cả chai dầu cùng với trứng gà đã thiếu đi một nửa, nàng lại cảm thấy mùi mì này cũng không còn quá thơm.
Thật hoài niệm những ngày uống gió Tây Bắc cũng có thể lấp đầy bụng. Làm người thật khó khăn, nàng muốn trở về trời nằm thẳng.
Đám nhóc đang tuổi thích quan sát sắc mặt người khác, hơn nữa lúc trước bị Khương thị ngược đãi đã sinh ra bóng ma tâm lý, cho nên, mặc dù cả bọn đều đã thèm đến mức không chịu nổi cũng chỉ dám chen chúc ở cửa, nhìn chằm chằm Khương Nhiên khóc tang lề mề trong bếp, không dám tiến lên.
Ngược lại vẻ mặt của cha bọn chúng Chu Thành An lại khác với bình thường, mặt đầy ý cười, thò nửa đầu vào phòng bếp: “Thơm quá, khi nào có thể ăn? “
“Ừm, sắp được rồi.”
Khương Nhiên cũng không ngẩng đầu lên, không nóng không lạnh trả lời một câu.
Bạn đang đọc truyện trên: DocTruyen.Pro