Xuyên Thành Mẹ Kế Ác Độc, Ta Giúp Nhóc Con Xui Xẻo Nghịch Thiên Cải Mệnh
Tỉnh Giấc
Ngữ Mặc Lăng Tiêu
2024-08-19 16:10:29
Trước khi ra khỏi nhà, Chu Thành An lại dặn dò đứa thứ ba Chu Tham nhiều lần, cuối cùng còn nhắc nhở: “Còn có kế mẫu của các ngươi. “
Chu Tham sững sờ gật gật đầu.
Quả nhiên cha đã không còn giống trước kia, trước kia cha vẫn luôn gọi nàng là độc phụ, hiện tại cha toàn gọi nàng là kế mẫu của bọn chúng.
Lại nghĩ tới bản thân từng nghe người ta nói sau khi nam nữ thiên lôi câu địa hỏa với nhau xong, nữ nhân sẽ ngoan ngoãn như mèo con.
Cho nên, kế mẫu trở nên tốt hơn là vì đã thiên lôi câu địa hỏa với cha sao?
Nhưng hình như trước đó cũng đã tốt hơn một chút rồi thì phải?
Chu Tham càng nghĩ càng thấy đầu óc rối loạn, cuối cùng trong đầu như cuốn thành một cuộn chỉ rối.
…
Khương Nhiên ngủ một giấc tới tận trưa.
Mặt trời tỏa ánh nắng gay gắt khiến người không thích ánh nắng chói chang như Khương Nhiên không cách nào ngủ được.
Nàng ngáp dài một hơi, mở mắt ra, lại bị ánh mặt trời chiếu thẳng vào mắt, đôi mắt sinh đau.
Xoay người ngồi dậy, nàng ngẩn người trong chốc lát mới nhặt về được một chút ký ức.
Hiện tại nàng là tức phụ ác độc của Chu Thành An Chu gia, còn là kế mẫu ác độc của bọn nhỏ, ừm, nàng đến làm nhiệm vụ.
Trên đỉnh đầu có thứ nhão dính gì đó rơi xuống mặt nàng. Nàng vô thức vươn tay sờ thử, thấy rõ là bùn bẩn, lập tức nổi trận lôi đình.
Trời quang mây tạnh lại vang lên một tiếng sấm, Chu Thành An và Chu Nguyên đang sửa nóc nhà suýt chút nữa đã ngã từ trên mái nhà xuống.
Cũng may Khương Nhiên thu hồi lửa giận kịp lúc, lại thổi một hơi, bọn họ mới không ngã xuống.
“Cái kia… ngươi tỉnh rồi. Thấy ngươi ngủ ngon, ta cũng không muốn đánh thức ngươi.”
Chu Thành An đỏ mặt chủ động nói chuyện với nàng.
Nhìn nữ nhân chỉ mặc mỗi yếm, không còn vật che chắn nào khác ngồi phía dưới, hắn không biết nên đặt mắt ở đâu.
Lại nhớ tới cái gì đó, Chu Thành An vội vàng nhìn thoáng qua con trai, cũng may nó đã tự giác nhìn sang chỗ khác.
“Ồ, ta đói, nấu gì ăn chưa?” Bụng Khương Nhiên kêu lên một tiếng, thuận miệng hỏi.
Sắc mặt Chu Thành An cứng lại, ấp úng, cuối cùng không nói được gì.
Mấy đứa nhóc cũng bày ra vẻ suy sụp.
Bọn chúng cũng đói, nhưng trong nhà không còn thức ăn.
Tuy phòng bếp còn có một ít mì gạo, nhưng nàng không lên tiếng, bọn nó cũng không dám lấy.
Bình thường cả nhà phải dùng rau dại với vỏ cây miễn cưỡng duy trì cuộc sống, nhưng hôm nay bận rộn sửa nóc nhà, bọn chúng còn chưa rảnh ra ngoài tìm.
Hơn nữa rau dại và vỏ cây non cũng không còn nhiều, bọn chúng phải vào núi tìm.
Nhưng dã thú trong núi cũng đang đói, cha sợ nguy hiểm nên không cho bọn chúng đi sâu vào núi.
Nghĩ tới đây, đám nhóc lại nhớ tới món mì thơm ngào ngạt tối qua, sau đó khát vọng nhìn về phía Khương Nhiên.
Không biết kế mẫu hôm nay là người lúc ban ngày hay lúc ban đêm?
Khương Nhiên “ừ” một tiếng, cũng nhớ tới, cái nhà này thật sự rất nghèo.
Chu Tham sững sờ gật gật đầu.
Quả nhiên cha đã không còn giống trước kia, trước kia cha vẫn luôn gọi nàng là độc phụ, hiện tại cha toàn gọi nàng là kế mẫu của bọn chúng.
Lại nghĩ tới bản thân từng nghe người ta nói sau khi nam nữ thiên lôi câu địa hỏa với nhau xong, nữ nhân sẽ ngoan ngoãn như mèo con.
Cho nên, kế mẫu trở nên tốt hơn là vì đã thiên lôi câu địa hỏa với cha sao?
Nhưng hình như trước đó cũng đã tốt hơn một chút rồi thì phải?
Chu Tham càng nghĩ càng thấy đầu óc rối loạn, cuối cùng trong đầu như cuốn thành một cuộn chỉ rối.
…
Khương Nhiên ngủ một giấc tới tận trưa.
Mặt trời tỏa ánh nắng gay gắt khiến người không thích ánh nắng chói chang như Khương Nhiên không cách nào ngủ được.
(adsbygoogle = window.adsbygoogle || []).push({});
Nàng ngáp dài một hơi, mở mắt ra, lại bị ánh mặt trời chiếu thẳng vào mắt, đôi mắt sinh đau.
Xoay người ngồi dậy, nàng ngẩn người trong chốc lát mới nhặt về được một chút ký ức.
Hiện tại nàng là tức phụ ác độc của Chu Thành An Chu gia, còn là kế mẫu ác độc của bọn nhỏ, ừm, nàng đến làm nhiệm vụ.
Trên đỉnh đầu có thứ nhão dính gì đó rơi xuống mặt nàng. Nàng vô thức vươn tay sờ thử, thấy rõ là bùn bẩn, lập tức nổi trận lôi đình.
Trời quang mây tạnh lại vang lên một tiếng sấm, Chu Thành An và Chu Nguyên đang sửa nóc nhà suýt chút nữa đã ngã từ trên mái nhà xuống.
Cũng may Khương Nhiên thu hồi lửa giận kịp lúc, lại thổi một hơi, bọn họ mới không ngã xuống.
“Cái kia… ngươi tỉnh rồi. Thấy ngươi ngủ ngon, ta cũng không muốn đánh thức ngươi.”
Chu Thành An đỏ mặt chủ động nói chuyện với nàng.
Nhìn nữ nhân chỉ mặc mỗi yếm, không còn vật che chắn nào khác ngồi phía dưới, hắn không biết nên đặt mắt ở đâu.
Lại nhớ tới cái gì đó, Chu Thành An vội vàng nhìn thoáng qua con trai, cũng may nó đã tự giác nhìn sang chỗ khác.
“Ồ, ta đói, nấu gì ăn chưa?” Bụng Khương Nhiên kêu lên một tiếng, thuận miệng hỏi.
(adsbygoogle = window.adsbygoogle || []).push({});
Sắc mặt Chu Thành An cứng lại, ấp úng, cuối cùng không nói được gì.
Mấy đứa nhóc cũng bày ra vẻ suy sụp.
Bọn chúng cũng đói, nhưng trong nhà không còn thức ăn.
Tuy phòng bếp còn có một ít mì gạo, nhưng nàng không lên tiếng, bọn nó cũng không dám lấy.
Bình thường cả nhà phải dùng rau dại với vỏ cây miễn cưỡng duy trì cuộc sống, nhưng hôm nay bận rộn sửa nóc nhà, bọn chúng còn chưa rảnh ra ngoài tìm.
Hơn nữa rau dại và vỏ cây non cũng không còn nhiều, bọn chúng phải vào núi tìm.
Nhưng dã thú trong núi cũng đang đói, cha sợ nguy hiểm nên không cho bọn chúng đi sâu vào núi.
Nghĩ tới đây, đám nhóc lại nhớ tới món mì thơm ngào ngạt tối qua, sau đó khát vọng nhìn về phía Khương Nhiên.
Không biết kế mẫu hôm nay là người lúc ban ngày hay lúc ban đêm?
Khương Nhiên “ừ” một tiếng, cũng nhớ tới, cái nhà này thật sự rất nghèo.
Bạn đang đọc truyện trên: DocTruyen.Pro