Xuyên Thành Mẹ Kế Ác Độc, Ta Giúp Nhóc Con Xui Xẻo Nghịch Thiên Cải Mệnh
Ta Là Đại Quái,...
Ngữ Mặc Lăng Tiêu
2024-08-19 16:10:29
Dưới sự phân phó của nàng, Chu Du cởi áo ngoài của mình ra che mông Chu Tham, sau đó hai người bắt đầu dùng sức kéo dã thú đã bị sét đánh chết tới trước mặt.
Chờ khi đám nhỏ vất vả kéo mấy chục con dã thú tới xong, vừa lúc nàng cũng đã dùng long khí thổi khô quần, ném nó cho Chu Tham.
“Mặc vào đi, đừng để mông trần. Còn nữa, nếu còn tè ra quần, ta sẽ mặc kệ ngươi.”
Khuôn mặt nhỏ nhắn của Chu Tham đỏ lên, cúi đầu, có lẽ là xấu hổ nói không nên lời.
Sau đó, nó cứ ấp úng túm lấy nhị ca Chu Du, không biết nói gì với Chu Du rồi hai đứa nhỏ mới cùng nàng đếm dã thú, cuối cùng nhân cơ hội mở miệng.
“Cái kia, tam đệ cũng lớn rồi, người, người có thể đừng nói chuyện này cho người khác được không?”
“Người khác là ai? Cha ngươi, hay là đại ca các ngươi, hay là Tiểu Niệm Niệm? “
“Chính là người thứ tư ngoài ba người chúng ta?” Chu Tham đỏ mặt, nhưng giọng nói lại có chút kiên cường.
“Cũng không phải là không thể, nhưng các ngươi cũng phải đồng ý không được nói chuyện của ta cho người khác biết.”
Khương Nhiên cảm thấy đây đúng là cơ hội tốt để giao dịch, nàng cũng lo lắng không biết phải làm thế nào mới khiến đám nhóc giữ bí mật cho mình.
Chu Du và Chu Tham liếc nhau một cái, sau đó vẫn là Chu Du mở miệng: “Có thể được, nhưng người có thể nói cho chúng ta biết rốt cuộc người là ai không?”
“Tại sao, tại sao người lại trở thành kế mẫu của chúng ta? Mục đích của người khi đến nhà chúng ta là gì?”
“Ta, ta chính là đại yêu quái nha, nhưng mà ta là một đại yêu quái không hại người.”
“Ta tu luyện trong núi này, mà cha các ngươi chẳng phải là thợ săn hay sao? Ta thấy cha các ngươi anh tuấn đẹp trai nên sinh lòng ái mộ.”
“Nhưng cha các ngươi đã có nương tử, cũng may kế mẫu của các ngươi là xấu, ông trời đánh chết nàng, cho nên ta tới thay thế.”
Khương Nhiên tỏ vẻ não rồng của mình thật sự không đủ dùng, nhưng cũng may, trước khi hạ phàm tiên đồng đã dạy qua, ừm, hình như đây là một trong các bài học mà nàng thử lần nào cũng không qua.
Chờ mãi không thấy hai thằng nhóc trả lời, nàng thật sự cảm thấy lo lắng, không phải lý do này đã lỗi thời rồi chứ?
“Không đúng.”
Thực sự là đã lỗi thời rồi?
Khương Nhiên sợ tới mức suýt chút nữa thì lộ cả vuốt rồng ra.
“Sao lại không đúng?”
“Kế mẫu là do ngươi đánh chết.” Chu Du nhìn thẳng vào mắt Khương Nhiên, gằn từng chữ, dáng vẻ rất chắc chắn.
Khương Nhiên choáng váng, quên mất chuyện này, bọn chúng đều biết mình có thể dùng sấm sét, phải làm sao bây giờ?
Chính mình giết kế mẫu của bọn chúng, tuy kế mẫu ác độc, nhưng dường như vẫn là giết người, cho nên chắc chắn trong lòng bọn chúng đã nhận định mình là người xấu.
Chờ một chút, hình như có một chú thuật có thể khiến người ta quên đi một phần kí ức, nhưng trước kia nàng cảm thấy nó vô dụng, cũng không tu luyện.
Chờ khi đám nhỏ vất vả kéo mấy chục con dã thú tới xong, vừa lúc nàng cũng đã dùng long khí thổi khô quần, ném nó cho Chu Tham.
“Mặc vào đi, đừng để mông trần. Còn nữa, nếu còn tè ra quần, ta sẽ mặc kệ ngươi.”
Khuôn mặt nhỏ nhắn của Chu Tham đỏ lên, cúi đầu, có lẽ là xấu hổ nói không nên lời.
Sau đó, nó cứ ấp úng túm lấy nhị ca Chu Du, không biết nói gì với Chu Du rồi hai đứa nhỏ mới cùng nàng đếm dã thú, cuối cùng nhân cơ hội mở miệng.
“Cái kia, tam đệ cũng lớn rồi, người, người có thể đừng nói chuyện này cho người khác được không?”
“Người khác là ai? Cha ngươi, hay là đại ca các ngươi, hay là Tiểu Niệm Niệm? “
“Chính là người thứ tư ngoài ba người chúng ta?” Chu Tham đỏ mặt, nhưng giọng nói lại có chút kiên cường.
“Cũng không phải là không thể, nhưng các ngươi cũng phải đồng ý không được nói chuyện của ta cho người khác biết.”
Khương Nhiên cảm thấy đây đúng là cơ hội tốt để giao dịch, nàng cũng lo lắng không biết phải làm thế nào mới khiến đám nhóc giữ bí mật cho mình.
Chu Du và Chu Tham liếc nhau một cái, sau đó vẫn là Chu Du mở miệng: “Có thể được, nhưng người có thể nói cho chúng ta biết rốt cuộc người là ai không?”
“Tại sao, tại sao người lại trở thành kế mẫu của chúng ta? Mục đích của người khi đến nhà chúng ta là gì?”
“Ta, ta chính là đại yêu quái nha, nhưng mà ta là một đại yêu quái không hại người.”
(adsbygoogle = window.adsbygoogle || []).push({});
“Ta tu luyện trong núi này, mà cha các ngươi chẳng phải là thợ săn hay sao? Ta thấy cha các ngươi anh tuấn đẹp trai nên sinh lòng ái mộ.”
“Nhưng cha các ngươi đã có nương tử, cũng may kế mẫu của các ngươi là xấu, ông trời đánh chết nàng, cho nên ta tới thay thế.”
Khương Nhiên tỏ vẻ não rồng của mình thật sự không đủ dùng, nhưng cũng may, trước khi hạ phàm tiên đồng đã dạy qua, ừm, hình như đây là một trong các bài học mà nàng thử lần nào cũng không qua.
Chờ mãi không thấy hai thằng nhóc trả lời, nàng thật sự cảm thấy lo lắng, không phải lý do này đã lỗi thời rồi chứ?
“Không đúng.”
Thực sự là đã lỗi thời rồi?
Khương Nhiên sợ tới mức suýt chút nữa thì lộ cả vuốt rồng ra.
“Sao lại không đúng?”
“Kế mẫu là do ngươi đánh chết.” Chu Du nhìn thẳng vào mắt Khương Nhiên, gằn từng chữ, dáng vẻ rất chắc chắn.
Khương Nhiên choáng váng, quên mất chuyện này, bọn chúng đều biết mình có thể dùng sấm sét, phải làm sao bây giờ?
Chính mình giết kế mẫu của bọn chúng, tuy kế mẫu ác độc, nhưng dường như vẫn là giết người, cho nên chắc chắn trong lòng bọn chúng đã nhận định mình là người xấu.
Chờ một chút, hình như có một chú thuật có thể khiến người ta quên đi một phần kí ức, nhưng trước kia nàng cảm thấy nó vô dụng, cũng không tu luyện.
Bạn đang đọc truyện trên: DocTruyen.Pro