Xuyên Thành Mẹ Kế Ác Độc, Ta Giúp Nhóc Con Xui Xẻo Nghịch Thiên Cải Mệnh
Thành Thật Thân...
Ngữ Mặc Lăng Tiêu
2024-08-19 16:10:29
Khương Nhiên mỉm cười, nhìn hai khuôn mặt nhỏ nhắn trắng bệch trước mắt, nàng lại nổi ý muốn trêu chọc bọn chúng.
Vì thế gật đầu: “Đúng vậy, đã lâu ta chưa ăn thịt người, thịt tiểu hài trắng nõn mềm mại, khẳng định là rất ngon.”
“Chỉ là hai người các ngươi quá gầy, phải dưỡng béo một chút mới ăn được.”
Nói xong, nàng còn bày ra dáng vẻ hung ác, đưa tay muốn bóp má hai thằng nhóc.
Chu Tham sợ tới độ trực tiếp ngồi xổm trên mặt đất, sau đó, một mùi hương quái dị xộc vào khoang mũi.
Giống như mùi nước tiểu của con thỏ nàng từng nuôi. Nàng nâng mí mắt lên, nhìn qua người Chu Tham, quả nhiên, quần của thẳng nhóc này đã ướt đẫm.
Hiển nhiên Chu Du cũng phát hiện ra. Nó chắn trước mặt Khương Nhiên, như muốn che chở cho đệ đệ của mình.
Tuy nó cũng sợ muốn chết nhưng lại không thể bỏ mặc đệ đệ, chỉ nhìn khuôn mặt nhỏ nhắn lại thêm đôi mắt cũng nhỏ, cái mũi nhỏ, cái miệng nhỏ, thật khiến người ta đau lòng.
Thật khiến kế mẫu là nàng không chịu nổi, chỉ có thể bĩu môi, cười nói:
“Được rồi, hù các ngươi thôi, nhìn xem các ngươi lớn gan tới mức nào. Mới rồi thấy hổ với sói các ngươi cũng không sợ, lại bị mấy lời của ta dọa sợ tới mức tè ra quần.”
“Người, người còn đáng sợ hơn cả hổ với sói.” Chu Du run giọng phản bác.
Khương Nhiên đanh mặt, vừa muốn nổi giận, lại nghĩ đến dường như bọn nhóc đang khen mình lợi hại, nên nàng nở nụ cười.
Thấy hai thằng nhóc vẫn còn sợ hãi, nàng bất đắc dĩ gãi gãi đầu, có chút hối hận vì vừa nãy đã hù dọa bọn nhỏ, nhưng nàng cũng không biết phải dỗ dành chúng thế nào.
Vì vậy, nàng quyết định dùng hành động thực tế để đối xử tốt với chúng, để chúng tin rằng nàng sẽ không làm hại chúng.
Làm sao để đối xử tốt với chúng?
Rất nhanh ánh mắt của nàng đã dừng lại trên cái quần ướt đẫm của Chu Tham.
Nàng không nói hai lời vọt thẳng tới, trong tiếng kêu thảm thiết cùng tiếng quát lớn và tiếng khóc của Chu Tham, nàng cởi quần Chu Tham ra.
Dã thú đã rời xa nghe thấy động tĩnh này, lại sợ tới mức run rẩy.
Khương Nhiên cởi quần Chu Tham ra, ngửi một chút, mùi này quá nặng, nếu mặc nó về nhà, không nói tới chuyện mùi sẽ dính bẩn khắp người, chỉ sợ mùi này sẽ không giấu được người khác.
“Được rồi, ta sẽ giặt sạch giúp ngươi, nếu không ngươi mặc vậy trở về, bị người ta chê cười là chuyện nhỏ, về sau muốn cưới thê tử cũng sẽ bị mọi người lôi ra chê cười.” Khương Nhiên nói một hơi.
Sau đó, dưới ánh mắt vừa sợ hãi vừa lo lắng tò mò của Chu Du và Chu Tham, nàng bắt đầu dùng tay ngưng tụ ra nước giặt sạch cái quần kia.
Cũng không biết đã bao lâu không giặt, bẩn muốn chết, nàng còn sợ mình dùng sức quá độ sẽ khiến cái quần rách luôn.
Đến lúc đó sợ là thằng nhóc này sẽ phải đi mông trần về nhà, bị người ta thấy hết.
Nghĩ đến đây, nàng lại không nhịn được bật cười một tiếng.
Đại khái là ý thức được nàng thật sự không có ác ý, Chu Du với Chu Tham mới yên lòng.
Vì thế gật đầu: “Đúng vậy, đã lâu ta chưa ăn thịt người, thịt tiểu hài trắng nõn mềm mại, khẳng định là rất ngon.”
“Chỉ là hai người các ngươi quá gầy, phải dưỡng béo một chút mới ăn được.”
Nói xong, nàng còn bày ra dáng vẻ hung ác, đưa tay muốn bóp má hai thằng nhóc.
Chu Tham sợ tới độ trực tiếp ngồi xổm trên mặt đất, sau đó, một mùi hương quái dị xộc vào khoang mũi.
Giống như mùi nước tiểu của con thỏ nàng từng nuôi. Nàng nâng mí mắt lên, nhìn qua người Chu Tham, quả nhiên, quần của thẳng nhóc này đã ướt đẫm.
Hiển nhiên Chu Du cũng phát hiện ra. Nó chắn trước mặt Khương Nhiên, như muốn che chở cho đệ đệ của mình.
Tuy nó cũng sợ muốn chết nhưng lại không thể bỏ mặc đệ đệ, chỉ nhìn khuôn mặt nhỏ nhắn lại thêm đôi mắt cũng nhỏ, cái mũi nhỏ, cái miệng nhỏ, thật khiến người ta đau lòng.
Thật khiến kế mẫu là nàng không chịu nổi, chỉ có thể bĩu môi, cười nói:
“Được rồi, hù các ngươi thôi, nhìn xem các ngươi lớn gan tới mức nào. Mới rồi thấy hổ với sói các ngươi cũng không sợ, lại bị mấy lời của ta dọa sợ tới mức tè ra quần.”
“Người, người còn đáng sợ hơn cả hổ với sói.” Chu Du run giọng phản bác.
Khương Nhiên đanh mặt, vừa muốn nổi giận, lại nghĩ đến dường như bọn nhóc đang khen mình lợi hại, nên nàng nở nụ cười.
Thấy hai thằng nhóc vẫn còn sợ hãi, nàng bất đắc dĩ gãi gãi đầu, có chút hối hận vì vừa nãy đã hù dọa bọn nhỏ, nhưng nàng cũng không biết phải dỗ dành chúng thế nào.
(adsbygoogle = window.adsbygoogle || []).push({});
Vì vậy, nàng quyết định dùng hành động thực tế để đối xử tốt với chúng, để chúng tin rằng nàng sẽ không làm hại chúng.
Làm sao để đối xử tốt với chúng?
Rất nhanh ánh mắt của nàng đã dừng lại trên cái quần ướt đẫm của Chu Tham.
Nàng không nói hai lời vọt thẳng tới, trong tiếng kêu thảm thiết cùng tiếng quát lớn và tiếng khóc của Chu Tham, nàng cởi quần Chu Tham ra.
Dã thú đã rời xa nghe thấy động tĩnh này, lại sợ tới mức run rẩy.
Khương Nhiên cởi quần Chu Tham ra, ngửi một chút, mùi này quá nặng, nếu mặc nó về nhà, không nói tới chuyện mùi sẽ dính bẩn khắp người, chỉ sợ mùi này sẽ không giấu được người khác.
“Được rồi, ta sẽ giặt sạch giúp ngươi, nếu không ngươi mặc vậy trở về, bị người ta chê cười là chuyện nhỏ, về sau muốn cưới thê tử cũng sẽ bị mọi người lôi ra chê cười.” Khương Nhiên nói một hơi.
Sau đó, dưới ánh mắt vừa sợ hãi vừa lo lắng tò mò của Chu Du và Chu Tham, nàng bắt đầu dùng tay ngưng tụ ra nước giặt sạch cái quần kia.
Cũng không biết đã bao lâu không giặt, bẩn muốn chết, nàng còn sợ mình dùng sức quá độ sẽ khiến cái quần rách luôn.
Đến lúc đó sợ là thằng nhóc này sẽ phải đi mông trần về nhà, bị người ta thấy hết.
Nghĩ đến đây, nàng lại không nhịn được bật cười một tiếng.
Đại khái là ý thức được nàng thật sự không có ác ý, Chu Du với Chu Tham mới yên lòng.
Bạn đang đọc truyện trên: DocTruyen.Pro