Xuyên Thành Mẹ Kế Ác Độc, Ta Giúp Nhóc Con Xui Xẻo Nghịch Thiên Cải Mệnh
Thiên Lôi Câu Đ...
Ngữ Mặc Lăng Tiêu
2024-08-19 16:10:29
Nhưng bọn họ vẫn cảm thấy nóc nhà bị sét đánh cũng chẳng phải chuyện gì đáng để vui vẻ, chỉ là nhất thời bọn hắn cũng không hiểu vì sao mọi người đều nói vậy.
Dù sao cũng có rất nhiều người nói như vậy, chắc chắn là do bọn họ quá ngu ngốc mới không hiểu.
Nếu không phải Chu Thành An ho khan một tiếng, chỉ sợ ba đứa nhỏ còn có thể tiếp tục thảo luận một canh giờ (2 tiếng).
Ba đứa nhỏ nghe tiếng đồng loạt quay đầu lại, nhìn thấy cha đang đỏ mặt, nhíu chặt mày, vẻ mặt nghiêm túc nhưng khóe miệng hơi nhếch lên lại bại lộ sự thật hắn chỉ đang cố nghiêm mặt giả vờ nghiêm túc mà thôi.
“Cha?”
“Cha? Nóc nhà?”
“Khụ khụ.”
Mi tâm Chu Thành An giật giật, thật không biết mấy đứa nhóc này nghe thấy câu càn rỡ kia từ chỗ nào.
Con cái lớn rồi, xem ra có một số việc phải nói rõ ràng với bọn nó, tránh gây ra chuyện khiến người khác chê cười.
Chỉ là chẳng biết tại sao hôm nay hắn luôn dễ dàng thấy nóng, hơn nữa còn liên tục nhớ lại chuyện độc phụ kia chui vào trong chăn mình tối qua.
Mấy đứa nhỏ mở to hai mắt chờ cha nói chuyện, nhưng đợi một lúc lâu cũng không thấy cha nói tiếp.
Ba đứa nhỏ như có thần giao cách cảm nhìn nhau, sau đó lại nhìn về phía kế mẫu còn đang ngủ trong phòng.
Lại nhìn thấy kế mẫu ngày thường che chắn kín mít, thế mà lúc này chỉ mặc một cái yếm màu đỏ.
Trong nháy mắt bọn nhỏ đều đỏ mặt, sau đó hiểu rõ gật đầu với nhau.
“Khụ khụ, đừng nhìn lung tung.”
Chu Thành An thuận theo tầm mắt của ba đứa nhỏ, cũng nhìn thấy độc phụ kia.
Hắn gấp đến độ quên cả chống nạng, trực tiếp lảo đảo bước tới, đắp kín chăn cho nữ nhân trong phòng.
Chờ khi hắn phục hồi tinh thần lại mới kinh ngạc há to miệng.
Hắn, hắn có thể bỏ nạng.
Hắn, chân hắn có thể bước đi được rồi?
“Cha, chân cha?”
Ba đứa nhỏ cũng phát hiện ra sự thật này.
Chỉ là bọn chúng còn chưa kịp vây quanh cha hoan hô, đã thấy người mới được che kín xoay người một cái, lại lộ ra bả vai trắng mịn.
Chọc Chu Thành An giận tới mức không nói ra lời.
Mấy đứa nhỏ nhìn thoáng qua kế mẫu, lại nhìn thoáng qua phụ thân, nhao nhao che mắt lại, tỏ vẻ cái gì cũng chưa nhìn thấy.
Đối với tư thế ngủ của nữ nhân này, Chu Thành An cũng hết chỗ nói.
Hắn nghĩ thầm, khó trách trước kia nàng không chịu cởi quần áo, thì ra là sợ mình chiếm tiện nghi.
Chờ đã, bây giờ nàng không sợ sao?
Trong lòng Chu Thành An lại bắt đầu suy nghĩ linh tinh.
Cố nén những suy nghĩ khác thường trong lòng, hắn bắt đầu suy tư.
Hiện tại chân hắn cũng đã có dấu hiệu tốt hơn, vậy cuộc sống trong nhà cũng sẽ tốt lên.
Nghĩ tới đây, nam nhân cao lớn đã suy sụp gần một năm không khỏi rơi lệ chua xót. Hắn vuốt ve đầu ba đứa con, ôm chặt chúng trong ngực.
“Cha, chân cha sắp khỏi rồi, sau này cũng có người quản nữ nhân ác độc kia thay chúng con, cuộc sống cũng sẽ tốt lên.”
Dù sao cũng có rất nhiều người nói như vậy, chắc chắn là do bọn họ quá ngu ngốc mới không hiểu.
Nếu không phải Chu Thành An ho khan một tiếng, chỉ sợ ba đứa nhỏ còn có thể tiếp tục thảo luận một canh giờ (2 tiếng).
Ba đứa nhỏ nghe tiếng đồng loạt quay đầu lại, nhìn thấy cha đang đỏ mặt, nhíu chặt mày, vẻ mặt nghiêm túc nhưng khóe miệng hơi nhếch lên lại bại lộ sự thật hắn chỉ đang cố nghiêm mặt giả vờ nghiêm túc mà thôi.
“Cha?”
“Cha? Nóc nhà?”
“Khụ khụ.”
Mi tâm Chu Thành An giật giật, thật không biết mấy đứa nhóc này nghe thấy câu càn rỡ kia từ chỗ nào.
Con cái lớn rồi, xem ra có một số việc phải nói rõ ràng với bọn nó, tránh gây ra chuyện khiến người khác chê cười.
Chỉ là chẳng biết tại sao hôm nay hắn luôn dễ dàng thấy nóng, hơn nữa còn liên tục nhớ lại chuyện độc phụ kia chui vào trong chăn mình tối qua.
Mấy đứa nhỏ mở to hai mắt chờ cha nói chuyện, nhưng đợi một lúc lâu cũng không thấy cha nói tiếp.
(adsbygoogle = window.adsbygoogle || []).push({});
Ba đứa nhỏ như có thần giao cách cảm nhìn nhau, sau đó lại nhìn về phía kế mẫu còn đang ngủ trong phòng.
Lại nhìn thấy kế mẫu ngày thường che chắn kín mít, thế mà lúc này chỉ mặc một cái yếm màu đỏ.
Trong nháy mắt bọn nhỏ đều đỏ mặt, sau đó hiểu rõ gật đầu với nhau.
“Khụ khụ, đừng nhìn lung tung.”
Chu Thành An thuận theo tầm mắt của ba đứa nhỏ, cũng nhìn thấy độc phụ kia.
Hắn gấp đến độ quên cả chống nạng, trực tiếp lảo đảo bước tới, đắp kín chăn cho nữ nhân trong phòng.
Chờ khi hắn phục hồi tinh thần lại mới kinh ngạc há to miệng.
Hắn, hắn có thể bỏ nạng.
Hắn, chân hắn có thể bước đi được rồi?
“Cha, chân cha?”
Ba đứa nhỏ cũng phát hiện ra sự thật này.
(adsbygoogle = window.adsbygoogle || []).push({});
Chỉ là bọn chúng còn chưa kịp vây quanh cha hoan hô, đã thấy người mới được che kín xoay người một cái, lại lộ ra bả vai trắng mịn.
Chọc Chu Thành An giận tới mức không nói ra lời.
Mấy đứa nhỏ nhìn thoáng qua kế mẫu, lại nhìn thoáng qua phụ thân, nhao nhao che mắt lại, tỏ vẻ cái gì cũng chưa nhìn thấy.
Đối với tư thế ngủ của nữ nhân này, Chu Thành An cũng hết chỗ nói.
Hắn nghĩ thầm, khó trách trước kia nàng không chịu cởi quần áo, thì ra là sợ mình chiếm tiện nghi.
Chờ đã, bây giờ nàng không sợ sao?
Trong lòng Chu Thành An lại bắt đầu suy nghĩ linh tinh.
Cố nén những suy nghĩ khác thường trong lòng, hắn bắt đầu suy tư.
Hiện tại chân hắn cũng đã có dấu hiệu tốt hơn, vậy cuộc sống trong nhà cũng sẽ tốt lên.
Nghĩ tới đây, nam nhân cao lớn đã suy sụp gần một năm không khỏi rơi lệ chua xót. Hắn vuốt ve đầu ba đứa con, ôm chặt chúng trong ngực.
“Cha, chân cha sắp khỏi rồi, sau này cũng có người quản nữ nhân ác độc kia thay chúng con, cuộc sống cũng sẽ tốt lên.”
Bạn đang đọc truyện trên: DocTruyen.Pro