Xuyên Thành Mẹ Kế Nam Phụ Niên Đại Văn
Chương 36
2024-10-25 19:00:18
Editor: Mộc An Chi
Nếu như trước ngày hôm qua, cậu bé khẩn trương lại chờ mong Lâm Khinh Khinh (nguyên chủ).
Vậy thì sau ngày hôm qua, Lâm Khinh Khinh nấu cơm cho cậu bé, tắm rửa, rồi ôm cậu ngủ, cậu bé trở nên ỷ lại và quấn quýt Lâm Khinh Khinh.
Mẹ trong lòng cậu bé giống hệt vậy, sẽ nấu cơm cho bạn nhỏ, sẽ tắm rửa cho bạn nhỏ, sẽ ôm bạn nhỏ ngủ.
Lâm Khinh Khinh cười cười: “Hôm qua ngủ một giấc, bệnh của mẹ đã khỏi rồi, cho nên không cần bé con nhà chúng ta chăm sóc đâu. Hôm nay con ngoan ngoãn đi nhà trẻ, mẹ với thím Tần của con đi mua vài thứ, nếu mua được thịt, thì sẽ làm bánh bao thịt cho con ăn, nếu không mua được, cũng nấu món ngon khác cho con, được không?”
Lục Hải Từ vừa nghe, đôi mắt sáng bừng: “Được ạ.”
Hương vị của khoai tây nghiền và trứng luộc cắt lát trộn đều rất đặc biệt, chủ yếu là hương vị của lòng đỏ trứng cực kỳ tinh tế.
Trẻ con ăn qua rất nhiều món ngon món lạ ở hiện đại cũng đặc biệt thích hương vị này, huống chi là trẻ con chưa từng ăn qua món ăn hiếm lạ ở thời đại này?
Cho nên Lục Hải Từ ăn miếng đầu tiên, đôi mắt sáng bừng cả lên. “Mẹ ơi, cái này ăn ngon.”
Cậu bé dùng muỗng múc từng miếng khoai tây nghiền ăn, ngẫu nhiên cắn trúng dưa leo, còn phát ra âm thanh thanh thúy.
Lâm Khinh Khinh nói: “Thích thì ngày mai lại làm cho con."
Dù sao làm món này rất dễ, cô cũng không ghét lắm việc ăn liên tục hai ngày.
Nếu hôm nay ra ngoài mà mua được thịt hoặc cà rốt, vậy ngày mai làm khoai tây nghiền sẽ càng ngon hơn.
“Dạ thích.” Lục Hải Từ lớn tiếng nói.
Lâm Khinh Khinh mỉm cười.
Ăn xong cơm trưa, hai người cùng hợp tác làm việc, Lâm Khinh Khinh rửa chén, Lục Hải Từ cầm giẻ lau lau bàn.
Tuy là trẻ con, nhưng Lục Hải Từ lau bàn vẫn rất sạch sẽ.
Làm xong những việc đó, Lâm Khinh Khinh nói: “Tới giờ con đi nhà trẻ rồi.”
“Dạ.” Lục Hải Từ đáp một tiếng hơi yếu ớt, mặc dù đã đáp ứng mẹ sẽ đi nhà trẻ, nhưng trong thâm tâm cậu bé vẫn không muốn đi nhà trẻ, bé càng thích ở bên cạnh mẹ hơn là phải đi nhà trẻ.
Nhưng mà, cậu bé là nam tử hán nhỏ, cậu đáp ứng mẹ sẽ đi nhà trẻ, không thể nói chuyện không giữ lời.
Lục Hải Từ quay về phòng, tự đeo cặp sách nhỏ của mình lên lưng, cặp sách nhỏ của cậu bé là cặp giải phóng, thật ra chính là cặp đeo vai làm từ vải bố ở hiện đại.
Chỉ là cặp sách nhỏ do nhà làm, dùng vải bố màu xanh quân đội, cặp giải phóng mua ở Cung Tiêu Xã hoặc lầu bách hóa hơi lớn so với trẻ con tầm tuổi cậu bé, cho nên khi Lục Hải Từ đi nhà trẻ, bà cô đã làm cho cậu một cái.
Cặp sách nhỏ giống cặp giải phóng như đúc, ở ngay chính giữa có một ngôi sao năm cánh màu đỏ.
Cặp sách nhỏ đựng một cuốn tập, một hộp văn phòng phẩm sắt hơi cũ, giữa hộp văn phòng phẩm có hình vẽ màu sắc rực rỡ, đó là ba bé gấu trúc chơi đùa trong rừng trúc.
Cõng cặp sách nhỏ xong, Lục Hải Từ lưu luyến không rời nói: “Mẹ ơi, con đi nhà trẻ đây.”
Tuy nói như vậy, nhưng hai mắt lại nhìn Lâm Khinh Khinh chằm chằm, đầy mặt viết con không muốn đi.
Lâm Khinh Khinh vươn tay về phía cậu bé: “Nào, mẹ đưa con đi.”
Nếu như trước ngày hôm qua, cậu bé khẩn trương lại chờ mong Lâm Khinh Khinh (nguyên chủ).
Vậy thì sau ngày hôm qua, Lâm Khinh Khinh nấu cơm cho cậu bé, tắm rửa, rồi ôm cậu ngủ, cậu bé trở nên ỷ lại và quấn quýt Lâm Khinh Khinh.
Mẹ trong lòng cậu bé giống hệt vậy, sẽ nấu cơm cho bạn nhỏ, sẽ tắm rửa cho bạn nhỏ, sẽ ôm bạn nhỏ ngủ.
Lâm Khinh Khinh cười cười: “Hôm qua ngủ một giấc, bệnh của mẹ đã khỏi rồi, cho nên không cần bé con nhà chúng ta chăm sóc đâu. Hôm nay con ngoan ngoãn đi nhà trẻ, mẹ với thím Tần của con đi mua vài thứ, nếu mua được thịt, thì sẽ làm bánh bao thịt cho con ăn, nếu không mua được, cũng nấu món ngon khác cho con, được không?”
Lục Hải Từ vừa nghe, đôi mắt sáng bừng: “Được ạ.”
Hương vị của khoai tây nghiền và trứng luộc cắt lát trộn đều rất đặc biệt, chủ yếu là hương vị của lòng đỏ trứng cực kỳ tinh tế.
Trẻ con ăn qua rất nhiều món ngon món lạ ở hiện đại cũng đặc biệt thích hương vị này, huống chi là trẻ con chưa từng ăn qua món ăn hiếm lạ ở thời đại này?
Cho nên Lục Hải Từ ăn miếng đầu tiên, đôi mắt sáng bừng cả lên. “Mẹ ơi, cái này ăn ngon.”
Cậu bé dùng muỗng múc từng miếng khoai tây nghiền ăn, ngẫu nhiên cắn trúng dưa leo, còn phát ra âm thanh thanh thúy.
Lâm Khinh Khinh nói: “Thích thì ngày mai lại làm cho con."
Dù sao làm món này rất dễ, cô cũng không ghét lắm việc ăn liên tục hai ngày.
Nếu hôm nay ra ngoài mà mua được thịt hoặc cà rốt, vậy ngày mai làm khoai tây nghiền sẽ càng ngon hơn.
“Dạ thích.” Lục Hải Từ lớn tiếng nói.
(adsbygoogle = window.adsbygoogle || []).push({});
Lâm Khinh Khinh mỉm cười.
Ăn xong cơm trưa, hai người cùng hợp tác làm việc, Lâm Khinh Khinh rửa chén, Lục Hải Từ cầm giẻ lau lau bàn.
Tuy là trẻ con, nhưng Lục Hải Từ lau bàn vẫn rất sạch sẽ.
Làm xong những việc đó, Lâm Khinh Khinh nói: “Tới giờ con đi nhà trẻ rồi.”
“Dạ.” Lục Hải Từ đáp một tiếng hơi yếu ớt, mặc dù đã đáp ứng mẹ sẽ đi nhà trẻ, nhưng trong thâm tâm cậu bé vẫn không muốn đi nhà trẻ, bé càng thích ở bên cạnh mẹ hơn là phải đi nhà trẻ.
Nhưng mà, cậu bé là nam tử hán nhỏ, cậu đáp ứng mẹ sẽ đi nhà trẻ, không thể nói chuyện không giữ lời.
Lục Hải Từ quay về phòng, tự đeo cặp sách nhỏ của mình lên lưng, cặp sách nhỏ của cậu bé là cặp giải phóng, thật ra chính là cặp đeo vai làm từ vải bố ở hiện đại.
Chỉ là cặp sách nhỏ do nhà làm, dùng vải bố màu xanh quân đội, cặp giải phóng mua ở Cung Tiêu Xã hoặc lầu bách hóa hơi lớn so với trẻ con tầm tuổi cậu bé, cho nên khi Lục Hải Từ đi nhà trẻ, bà cô đã làm cho cậu một cái.
Cặp sách nhỏ giống cặp giải phóng như đúc, ở ngay chính giữa có một ngôi sao năm cánh màu đỏ.
Cặp sách nhỏ đựng một cuốn tập, một hộp văn phòng phẩm sắt hơi cũ, giữa hộp văn phòng phẩm có hình vẽ màu sắc rực rỡ, đó là ba bé gấu trúc chơi đùa trong rừng trúc.
Cõng cặp sách nhỏ xong, Lục Hải Từ lưu luyến không rời nói: “Mẹ ơi, con đi nhà trẻ đây.”
Tuy nói như vậy, nhưng hai mắt lại nhìn Lâm Khinh Khinh chằm chằm, đầy mặt viết con không muốn đi.
Lâm Khinh Khinh vươn tay về phía cậu bé: “Nào, mẹ đưa con đi.”
Bạn đang đọc truyện trên: DocTruyen.Pro