Xuyên Thành Mẹ Kế Nam Phụ Niên Đại Văn
Chương 37
2024-10-25 19:00:18
Editor: Mộc An Chi
Đứa nhỏ này đã không đi học nửa tháng, cô nên tới đó nói một tiếng với giáo viên mầm non.
Ngoài ra, Lục Hải Từ từng nhắc đến chuyện các bạn nhỏ ở quê cười nhạo cậu bé không cha không mẹ, Lâm Khinh Khinh có thể hiểu tâm trạng bị tổn thương ấy.
Ngay cả các bạn nhỏ nhà họ hàng còn cười nhạo cậu bé đến vậy, vậy bạn bè đồng trang lứa ở nhà trẻ thì sao?
Mặc kệ có hay không, Lâm Khinh Khinh vẫn muốn bảo vệ tâm hồn bé nhỏ non nớt của cậu bé, ít nhất là trước khi cô và Lục Thừa tách ra, cô muốn chăm sóc đứa nhỏ này thật tốt.
“Đưa…… Đưa con đi học?” Lục Hải Từ sững sờ đứng đó, miệng nhỏ hơi mở ra, ngay cả giọng nói cũng lắp ba lắp bắp.
“Ừm, đưa Tiểu Hải Từ nhà chúng ta đi học.” Lâm Khinh Khinh nắm tay cậu bé.
“Dạ.” Lục Hải Từ gật đầu thật mạnh, nhưng giọng cậu bé lại khàn khàn.
Cảm thấy mình đang chảy nước mắt, cậu bé dùng một tay khác nhanh chóng lau đi, sau đó khóe miệng cong lên, lộ ra hàm răng trắng tinh, cười rạng rỡ đến mức giống một bé ngốc.
Chỉ là chẳng được bao lâu, nước mắt lại chảy ra, cậu bé tiếp tục lau.
Lâm Khinh Khinh rũ mắt nhìn cậu bé, nhìn cậu vừa khóc vừa cười, trong lòng chỉ thấy chua xót.
Khi còn nhỏ, cô từng hâm mộ các bạn nhỏ khác có ba mẹ ôm ấp che chở, sau này lớn lên thì cô hâm mộ em gái có thể làm nũng với ba mẹ.
Mà hiện tại…… Chuyện đã xảy ra trong quá khứ vĩnh viễn không thể đền bù, nhưng, cô có thể đền bù cho một đứa bé khác.
Lâm Khinh Khinh cảm thấy, như thế này khá tốt.
Ra sân, lập tức nghe thấy tiếng kêu của Quý Dương truyền đến từ bên cạnh: “Lục Hải Từ, hôm nay cậu cũng đi học à?”
Lâm Khinh Khinh nhìn về phía nhà bên cạnh, chỉ thấy Hứa Tuệ Quyên cũng vừa dắt Quý Dương ra cửa.
Lục Hải Từ kiêu ngạo nói: “Ừm, hôm nay mẹ mình đưa mình đi học.” Giọng điệu kia, kiêu ngạo không chịu nổi.
Quý Dương đã quen được mẹ đưa đi học, cho nên cậu ấy không hiểu được niềm vui vẻ của đồng bọn nhỏ. Chẳng qua: “Lục Hải Từ, cậu cũng có mẹ rồi.”
Cậu ấy cũng vui thay đồng bọn nhỏ. Bọn họ từng đều không có mẹ, bọn họ cùng nhau hâm mộ người khác, cùng nhau tự liếm vết thương.
Sau đó, cậu ấy có mẹ, nhưng cậu ấy còn bé, không biết ở sau lưng cậu ấy, đồng bọn nhỏ vừa hâm mộ cậu ấy, vừa tự liếm vết thương một mình.
Nhưng cậu ấy vẫn biết một chút, đó chính là đồng bọn nhỏ của cậu ấy muốn có một người mẹ, hiện tại đồng bọn nhỏ có mẹ, đương nhiên là cậu ấy thấy vui vẻ thay bạn tốt.
Lục Hải Từ nắm tay mẹ, vô thức lắc lắc, thân thể nhỏ ưỡn ngực thẳng lưng, giống hệt bé gà vàng hùng dũng oai vệ, “Hôm nay mẹ làm khoai tây nghiền cho mình, ăn rất ngon.”
Ý khoe khoang trong giọng nói vô cùng rõ ràng, như thể muốn cho mọi người biết, cậu bé là một bạn nhỏ có mẹ yêu thương.
“Khoai tây nghiền là cái gì?” Quý Dương tò mò hỏi, “Là khoai tây với bùn hả? Bùn cũng ăn được à?”
Lục Hải Từ cho cậu ấy một ánh mắt cậu ngốc thế: “Đương nhiên không phải, bạn nhỏ ba tuổi cũng biết bùn không ăn được.”
Quý Dương: “Vậy khoai tây nghiền là loại bùn gì?”
Đứa nhỏ này đã không đi học nửa tháng, cô nên tới đó nói một tiếng với giáo viên mầm non.
Ngoài ra, Lục Hải Từ từng nhắc đến chuyện các bạn nhỏ ở quê cười nhạo cậu bé không cha không mẹ, Lâm Khinh Khinh có thể hiểu tâm trạng bị tổn thương ấy.
Ngay cả các bạn nhỏ nhà họ hàng còn cười nhạo cậu bé đến vậy, vậy bạn bè đồng trang lứa ở nhà trẻ thì sao?
Mặc kệ có hay không, Lâm Khinh Khinh vẫn muốn bảo vệ tâm hồn bé nhỏ non nớt của cậu bé, ít nhất là trước khi cô và Lục Thừa tách ra, cô muốn chăm sóc đứa nhỏ này thật tốt.
“Đưa…… Đưa con đi học?” Lục Hải Từ sững sờ đứng đó, miệng nhỏ hơi mở ra, ngay cả giọng nói cũng lắp ba lắp bắp.
“Ừm, đưa Tiểu Hải Từ nhà chúng ta đi học.” Lâm Khinh Khinh nắm tay cậu bé.
“Dạ.” Lục Hải Từ gật đầu thật mạnh, nhưng giọng cậu bé lại khàn khàn.
Cảm thấy mình đang chảy nước mắt, cậu bé dùng một tay khác nhanh chóng lau đi, sau đó khóe miệng cong lên, lộ ra hàm răng trắng tinh, cười rạng rỡ đến mức giống một bé ngốc.
Chỉ là chẳng được bao lâu, nước mắt lại chảy ra, cậu bé tiếp tục lau.
Lâm Khinh Khinh rũ mắt nhìn cậu bé, nhìn cậu vừa khóc vừa cười, trong lòng chỉ thấy chua xót.
Khi còn nhỏ, cô từng hâm mộ các bạn nhỏ khác có ba mẹ ôm ấp che chở, sau này lớn lên thì cô hâm mộ em gái có thể làm nũng với ba mẹ.
Mà hiện tại…… Chuyện đã xảy ra trong quá khứ vĩnh viễn không thể đền bù, nhưng, cô có thể đền bù cho một đứa bé khác.
(adsbygoogle = window.adsbygoogle || []).push({});
Lâm Khinh Khinh cảm thấy, như thế này khá tốt.
Ra sân, lập tức nghe thấy tiếng kêu của Quý Dương truyền đến từ bên cạnh: “Lục Hải Từ, hôm nay cậu cũng đi học à?”
Lâm Khinh Khinh nhìn về phía nhà bên cạnh, chỉ thấy Hứa Tuệ Quyên cũng vừa dắt Quý Dương ra cửa.
Lục Hải Từ kiêu ngạo nói: “Ừm, hôm nay mẹ mình đưa mình đi học.” Giọng điệu kia, kiêu ngạo không chịu nổi.
Quý Dương đã quen được mẹ đưa đi học, cho nên cậu ấy không hiểu được niềm vui vẻ của đồng bọn nhỏ. Chẳng qua: “Lục Hải Từ, cậu cũng có mẹ rồi.”
Cậu ấy cũng vui thay đồng bọn nhỏ. Bọn họ từng đều không có mẹ, bọn họ cùng nhau hâm mộ người khác, cùng nhau tự liếm vết thương.
Sau đó, cậu ấy có mẹ, nhưng cậu ấy còn bé, không biết ở sau lưng cậu ấy, đồng bọn nhỏ vừa hâm mộ cậu ấy, vừa tự liếm vết thương một mình.
Nhưng cậu ấy vẫn biết một chút, đó chính là đồng bọn nhỏ của cậu ấy muốn có một người mẹ, hiện tại đồng bọn nhỏ có mẹ, đương nhiên là cậu ấy thấy vui vẻ thay bạn tốt.
Lục Hải Từ nắm tay mẹ, vô thức lắc lắc, thân thể nhỏ ưỡn ngực thẳng lưng, giống hệt bé gà vàng hùng dũng oai vệ, “Hôm nay mẹ làm khoai tây nghiền cho mình, ăn rất ngon.”
Ý khoe khoang trong giọng nói vô cùng rõ ràng, như thể muốn cho mọi người biết, cậu bé là một bạn nhỏ có mẹ yêu thương.
“Khoai tây nghiền là cái gì?” Quý Dương tò mò hỏi, “Là khoai tây với bùn hả? Bùn cũng ăn được à?”
Lục Hải Từ cho cậu ấy một ánh mắt cậu ngốc thế: “Đương nhiên không phải, bạn nhỏ ba tuổi cũng biết bùn không ăn được.”
Quý Dương: “Vậy khoai tây nghiền là loại bùn gì?”
Bạn đang đọc truyện trên: DocTruyen.Pro