Xuyên Thành Mẹ Kế Nam Phụ Niên Đại Văn
Chương 44
2024-10-25 19:00:18
Editor: Mộc An Chi
Người lớn đều thích bạn nhỏ ngoan ngoãn, cậu bé làm Tần Minh bị thương, là bé hư trong miệng mọi người.
Nếu mẹ không thích cậu bé nữa thì phải làm sao bây giờ?
Nhưng mà, Tần Minh quá xấu rồi, nói mẹ không phải mẹ cậu bé, còn nói mẹ kế đều không tốt.
Mẹ rõ ràng chính là mẹ cậu bé, ba từng nói, khi sắp cưới mẹ mới, cậu đã hỏi ba rằng, mẹ mới có phải là mẹ cậu bé không, ba nói đúng vậy, cho nên mẹ chính là mẹ cậu.
Hơn nữa, mẹ rất tốt với cậu bé, sẽ làm cơm chiên trứng, khoai tây nghiền cho cậu, còn sẽ tắm rửa gội đầu cho cậu, hơn nữa còn ôm cậu bé ngủ.
Ngày hôm qua, đến bây giờ cậu bé vẫn còn nhớ rõ cảm giác được mẹ ôm lên giường, rất ấm áp.
Mẹ rõ ràng là mẹ tốt, Tần Minh mới là bé hư.
Nhưng…… đôi mắt Lục Hải Từ từ từ đỏ lên, cậu bé cũng là bé hư, cậu bé đánh Tần Minh, sẽ làm mẹ mất mặt.
Nghĩ đến đây, Lục Hải Từ cúi đầu, im lặng khóc, từng giọt từng giọt nước mắt rơi trên mặt đất, rất nhanh làm ướt mảnh đất dưới chân.
“Sao vậy?” Đột nhiên, một giọng nói dịu dàng vang lên bên tai cậu bé, sau đó có một bàn tay to, xoa đầu của cậu.
Lục Hải Từ ngạc nhiên ngẩng đầu, nhìn người phụ nữ ngồi xổm trước mắt, nước mắt cậu bé chảy ra giống như nước sông vỡ đê: “Mẹ ơi……”
Từng giọt nước mắt trào ra khỏi hốc mắt, làm nhòe đôi mắt cậu bé.
“Đừng khóc đừng khóc.” Lâm Khinh Khinh ôm lấy Lục Hải Từ, cô vừa tiến đến, thì thấy một mình bé con ngồi ở một góc cúi đầu, chờ sau khi cô đến gần, còn nghe thấy tiếng nức nở nho nhỏ của cậu bé, trong lòng lập tức cảm thấy khó chịu.
Đứa nhỏ này chính là hình ảnh cô thời thơ ấu, khi còn nhỏ, cô cũng từng giống cậu bé, chỉ biết một mình liếm miệng vết thương của bản thân.
Mặc dù bà nội thương cô, nhưng cũng có lúc không thể chăm sóc được.
“Tiểu Hải Từ nhà chúng ta là bé nam tử hán, sao bé nam tử hán lại khóc được cơ chứ? Nín khóc nín khóc nào……”
Cô ôm Lục Hải Từ, để cậu bé dựa vào trong lồng ngực mình, Khinh Khinh vỗ vỗ vai cậu.
“Oa hu hu……” Lục Hải Từ khóc càng lớn hơn nữa, cậu bé nhớ tới lúc các bạn nhỏ khác trong khu khóc, mẹ cũng sẽ ôm bạn nhỏ đó vỗ vỗ vai bọn họ như thế này, “Mẹ ơi, hu hu hu……”
Nhưng rất nhanh thôi, có khả năng mẹ sẽ không bao giờ ôm cậu bé như vậy nữa, hiện tại nhất định mẹ vẫn chưa biết, cậu bé đánh Tần Minh. Vì thế, Lục Hải Từ khóc càng thảm hơn.
Tuy rằng Lâm Khinh Khinh không rõ có phải Lục Hải Từ khóc bởi vì lo lắng cô ghét bỏ cậu bé không, nhưng cô lại phần nào hiểu được sự ủy khuất trong lòng cậu bé.
Lục Thừa không ở nhà, chính mình lại là mẹ kế, cho nên cô cảm thấy, cậu bé khóc là bởi vì sợ hãi và bất an.
Lại nói tiếp, cô hơi oán trách Lục Thừa, thật ra cũng không hẳn là oán trách, mà chỉ cảm thấy anh không phải một người ba đủ tư cách.
Lục Hải Từ ở đây chỉ có một người thân là anh, thế mà anh ra ngoài thực hiện nhiệm vụ, ném một mình Lục Hải Từ ở khu người nhà.
Người lớn đều thích bạn nhỏ ngoan ngoãn, cậu bé làm Tần Minh bị thương, là bé hư trong miệng mọi người.
Nếu mẹ không thích cậu bé nữa thì phải làm sao bây giờ?
Nhưng mà, Tần Minh quá xấu rồi, nói mẹ không phải mẹ cậu bé, còn nói mẹ kế đều không tốt.
Mẹ rõ ràng chính là mẹ cậu bé, ba từng nói, khi sắp cưới mẹ mới, cậu đã hỏi ba rằng, mẹ mới có phải là mẹ cậu bé không, ba nói đúng vậy, cho nên mẹ chính là mẹ cậu.
Hơn nữa, mẹ rất tốt với cậu bé, sẽ làm cơm chiên trứng, khoai tây nghiền cho cậu, còn sẽ tắm rửa gội đầu cho cậu, hơn nữa còn ôm cậu bé ngủ.
Ngày hôm qua, đến bây giờ cậu bé vẫn còn nhớ rõ cảm giác được mẹ ôm lên giường, rất ấm áp.
Mẹ rõ ràng là mẹ tốt, Tần Minh mới là bé hư.
Nhưng…… đôi mắt Lục Hải Từ từ từ đỏ lên, cậu bé cũng là bé hư, cậu bé đánh Tần Minh, sẽ làm mẹ mất mặt.
Nghĩ đến đây, Lục Hải Từ cúi đầu, im lặng khóc, từng giọt từng giọt nước mắt rơi trên mặt đất, rất nhanh làm ướt mảnh đất dưới chân.
“Sao vậy?” Đột nhiên, một giọng nói dịu dàng vang lên bên tai cậu bé, sau đó có một bàn tay to, xoa đầu của cậu.
Lục Hải Từ ngạc nhiên ngẩng đầu, nhìn người phụ nữ ngồi xổm trước mắt, nước mắt cậu bé chảy ra giống như nước sông vỡ đê: “Mẹ ơi……”
(adsbygoogle = window.adsbygoogle || []).push({});
Từng giọt nước mắt trào ra khỏi hốc mắt, làm nhòe đôi mắt cậu bé.
“Đừng khóc đừng khóc.” Lâm Khinh Khinh ôm lấy Lục Hải Từ, cô vừa tiến đến, thì thấy một mình bé con ngồi ở một góc cúi đầu, chờ sau khi cô đến gần, còn nghe thấy tiếng nức nở nho nhỏ của cậu bé, trong lòng lập tức cảm thấy khó chịu.
Đứa nhỏ này chính là hình ảnh cô thời thơ ấu, khi còn nhỏ, cô cũng từng giống cậu bé, chỉ biết một mình liếm miệng vết thương của bản thân.
Mặc dù bà nội thương cô, nhưng cũng có lúc không thể chăm sóc được.
“Tiểu Hải Từ nhà chúng ta là bé nam tử hán, sao bé nam tử hán lại khóc được cơ chứ? Nín khóc nín khóc nào……”
Cô ôm Lục Hải Từ, để cậu bé dựa vào trong lồng ngực mình, Khinh Khinh vỗ vỗ vai cậu.
“Oa hu hu……” Lục Hải Từ khóc càng lớn hơn nữa, cậu bé nhớ tới lúc các bạn nhỏ khác trong khu khóc, mẹ cũng sẽ ôm bạn nhỏ đó vỗ vỗ vai bọn họ như thế này, “Mẹ ơi, hu hu hu……”
Nhưng rất nhanh thôi, có khả năng mẹ sẽ không bao giờ ôm cậu bé như vậy nữa, hiện tại nhất định mẹ vẫn chưa biết, cậu bé đánh Tần Minh. Vì thế, Lục Hải Từ khóc càng thảm hơn.
Tuy rằng Lâm Khinh Khinh không rõ có phải Lục Hải Từ khóc bởi vì lo lắng cô ghét bỏ cậu bé không, nhưng cô lại phần nào hiểu được sự ủy khuất trong lòng cậu bé.
Lục Thừa không ở nhà, chính mình lại là mẹ kế, cho nên cô cảm thấy, cậu bé khóc là bởi vì sợ hãi và bất an.
Lại nói tiếp, cô hơi oán trách Lục Thừa, thật ra cũng không hẳn là oán trách, mà chỉ cảm thấy anh không phải một người ba đủ tư cách.
Lục Hải Từ ở đây chỉ có một người thân là anh, thế mà anh ra ngoài thực hiện nhiệm vụ, ném một mình Lục Hải Từ ở khu người nhà.
Bạn đang đọc truyện trên: DocTruyen.Pro